Ngai Vàng Không Bằng Dưỡng Muội

Chương 1: 1: Trở Lại Năm 16 Tuổi




Mưa bụi thấm vào hơi thở, lá liễu run rẩy, chợt có hạt mưa rơi xuống, ao xuân xao động, từng vòng nước mở rộng ra trên mặt hồ.

Không khí ướŧ áŧ mang mùi hương thơm ngát, Tạ Quân thu dù, nhẹ nhàng vuốt phẳng mặt gỗ đào ở chuôi dù, hắn dừng lại một lát, nhàn nhạt mở miệng, "Ra đi."

Vừa dứt lời, những giọt mưa lấp lánh giữa những lưỡi cỏ trượt xuống, sau một lúc, một nữ hài tử chui ra.

Tuổi tuy nhỏ, vóc người không cao, nhưng đôi mắt lại tỏa sáng.



Xiêm y vàng nhạt được thêu thùa tinh tế, cổ áo hơi mở rộng, búi tóc tán loạn, chiếc trâm đính viên ngọc như mắt mèo cắm xiêu vẹo.



Nước mưa thấm vào quần áo, dán chặt vào thân thể nhỏ bé càng lộ ra dáng vẻ gầy yếu.

Lông mày nàng uốn cong, nàng cười, lộ ra hàm răng màu gạo nếp, "Tam ca..." Giọng nói của nàng ngọt ngào khiến cho ai cũng không thể tiếp tục mặt lạnh.

Cửu công chúa ở thời điểm này, sống động rực rỡ, giống như bầu trời xuân trong trẻo sau cơn mưa này.

Tạ Quân hoảng hốt chớp mắt một cái lấy lại tinh thần.



Tiểu cô nương này bất quá năm sáu tuổi, bộ dạng non nớt, ăn ngon mặc đẹp, được sủng ái vô cùng, hầu như không cần lo nghĩ.



Mẫu thân nàng là phi tần được sủng ái nhất - Trân phi, dung mạo có một không hai trong lục cung, Cửu công chúa sinh ra đã có được tướng mạo và phú quý, những thứ người thường khó mà có được.



Nhưng nàng hiện tại, lại cẩn thận từng chút một cười với hắn.

Tạ Quân không nghĩ ra nổi, trước kia làm thế nào hắn lại có thể cự tuyệt nàng.

A Dung lại rõ ràng.

Nàng sinh ra, ác mộng của Tam ca bắt đầu.

Hắn mười tuổi, mẫu thân của hắn bị giáng bậc, từ đó về sau mẫu tử chia lìa, phụ hoàng cũng thay đổi, đối xử lạnh nhạt với hắn, trong một đêm, địa vị của hắn rớt xuống nghìn trượng...



Huống chi, lúc nàng chưa rõ chuyện gì, có biết bao nhiêu người vì muốn cho nàng cùng mẫu phi "hả giận", không kiêng nể gì mà ăn hϊếp hắn, đã thế phụ hoàng cũng nhắm một mắt mở một mắt cho qua.

Nàng vẫn nhớ kỹ lần đầu nàng thấy Tạ Quân là ở một khe hẹp giữa những phiến đá cuội trên đường, người hầu của nàng bởi vì hắn cản đường mà chế nhạo hắn, chẳng thèm ngó ngàng tới gương mặt đẹp như vẽ của hắn.

Khi đó Tạ Quân nhếch khóe miệng, đôi mắt lạnh nhạt đảo qua bọn họ, không nói lời nào.



Nhưng ánh mắt kia có bao nhiêu lạnh lẽo, như là khí lạnh cuối thu, làm người ta run sợ, thế mà không có một tia tức giận.

Lần thứ hai, thứ ba gặp mặt hắn cũng không để ý đến nàng, tới lần thứ tư, hắn nghiêm túc nói với nàng: "Mẫu phi của ta bị oan." Lúc ấy, nàng mù mịt, không biết nên gật đầu hay lắc đầu.



Rõ ràng vụ án của Vân phi đã có kết luận, nhưng trông vẻ mặt nghiêm túc và chắc chắn của Tạ Quân, nếu nàng không hay biết gì cũng sẽ tin tưởng vài phần.

Rất nhiều lần sau đó, Tạ Quân lại không cùng nàng nói chuyện nữa.

Nhưng A Dung tự xưng là kiên trì, bền bỉ, bất khuất, một lần lấy lòng không thành sẽ có lần thứ hai, luôn luôn bám theo hắn mọi lúc, dù sao toàn bộ hoàng cung này, nàng thích nhất là Tam ca, nàng thật sự muốn nhìn hắn cười một cái.



Tạ Quân hiện tại cũng không phải Tạ Quân trước kia, A Dung không cần uổng phí nhiệt tình đã lấy lòng thành công.

A Dung nhìn thấy ánh mắt hắn ôn hòa, lập tức cười càng thêm ngọt ngào, tiếng nói càng dịu dàng, đôi mắt hoa đào xinh đẹp giống Trân phi cong thành hình trăng lưỡi liềm, bởi vì tuổi nàng còn nhỏ, người ta không thấy được sự quyến rũ, ngược lại lại thấy được sự trong sáng ngây thơ, làm cho người khác gỡ bỏ lòng phòng bị.

"Tam ca phát hiện muội dễ như vậy, Tam ca, huynh thật lợi hại!" Theo thói quen, nàng gặp hắn không thể không tìm lời nói, hơn nữa không thể không lúng túng.

Tạ Quân như có như không "Ừ" một tiếng, giống như trong lồng ngực phát ra, mơ hồi lại mang theo chút vui vẻ, A Dung hoài nghi mình nghe lầm, líu ríu và vui mừng nói, "A Dung mới đi học về, thấy Tam ca ở đây không tự chủ bèn dừng lại, A Dung đã rất lâu không nhìn thấy Tam ca rồi, không nghĩ tới Tam ca ở chỗ này ngắm phong cảnh tới xuất thần."

A Dung bước lên một bước, đôi mắt dừng lại ở cây liễu trước mặt Tạ Quân, "Gốc liễu yếu quá, A Dung biết một nơi có cây đa có thể che trời, so với cây này uy phong hơn rất nhiều..."

A Dung vô cùng vui vẻ, nàng muốn đem đồ tốt của bản thân cùng hắn chia sẻ, nàng nói qua nói lại một hồi rồi tiếng nói nhỏ dần, cho tới khi nấc nghẹn lại trong miệng, nhìn nàng giống như đang tự mình oán trách.

Dù sao cây đa che trời kia trồng ngay bên ngoài Ngự Thư Phòng, Tạ Quân năm mười sáu tuổi sẽ không đi qua nhiều, cùng với Hoàng Thượng và tiểu công chúa hồn nhiên bất đồng.

Trẻ con trong cung phần lớn tuổi còn nhỏ đã gặp nhiều loại người, nâng cao đạp thấp, thậm chí chúng còn không cảm thấy đó là việc ác, trong đầu nghĩ đó là bản năng sinh tồn, nhất là những đứa trẻ ở trong cung từ thời thơ ấu.



Cho nên, A Dung tuổi còn nhỏ đã gặp rất nhiều trẻ con làm chuyện xấu.

A Dung nghĩ tới đây, ủy khuất và ảo não, nàng sợ Tạ Quân hiểu lầm nàng.

Đang sợ bị chán ghét và vứt bỏ, lại nghe đỉnh đầu truyền tới tiếng cười khẽ, chỉ là thoáng qua rồi phiêu tán trong không trung, nhưng nàng nhạy bén, lập tức ngẩng đầu nhìn.

Tam ca từ trước tới nay lạnh lùng vậy mà đang cười.





Sắc xuân say sưa, gió mát thoáng qua, mái tóc dài của hắn bay lên thành một độ cong, gương mặt hắn nhu hòa như tuyết hóa gió xuân, khí chất lạnh lùng, phòng bị người khác đã không còn, ôn hòa vô cùng, nụ cười rạng rỡ tỏa sáng.



Quần áo trên người hắn không tính là quý giá nhưng áo trắng được cắt xén lưu loát, đơn giản, nhìn qua có chút phiêu diêu dục tiên [2].

[2] Nhẹ nhàng, bồng bềnh.

Tạ Quân ngồi xổm xuống, bàn tay nhẹ nhàng đặt ở đỉnh đầu rối tung của A Dung, trên người có mùi hương thoang thoảng như có như không mà thấm đẫm, "Cửu muội không cần như thế, ca không trách muội." Ngữ điệu hắn dịu dàng, khác với sự lạnh lùng trước kia, nếu không phải cùng một dáng vẻ như trước kia, A Dung cho rằng Tam ca của nàng đã bị người ta đánh tráo.

Tạ Quân đương nhiên không trách tội một tiểu cô nương, tâm tư của đứa nhỏ này trong sáng như thế nào hắn đã quá rõ ràng, bất quá...!Giống như là đang suy nghĩ chuyện cũ, Tạ Quân im lặng than nhẹ.

Hắn nghĩ tới ngày đông tuyết bay đầy trời kia, tiểu cô nương cắt một đoạn tóc xanh, lấy dây lụa kết lại, cười ngây ngô, bộ dạng ngu đần, hai mắt thủy quang mờ mịt, nói đây là quà sinh nhật hắn.



Đã một đời trôi qua, ánh mắt tha thiết, sự tin tưởng nàng dành cho hắn thế mà vẫn không giảm đi.

Cảm xúc mềm mại đã cắt đứt suy nghĩ của Tạ Quân, A Dung thử đưa bàn tay nhỏ bé, núc ních, mềm mại duỗi tới mái tóc Tam ca, sờ soạng một hồi, sau đó rốt cuộc mới thở phào một hơi.

Tạ Quân không rõ ràng lắm, nhưng ánh mắt A Dung không giấu được hắn, sự ngượng ngùng thoáng qua kia, Tạ Quân liền biết tiểu cô nương này đang suy nghĩ lung tung rồi, hắn bất đắc dĩ nghiêng đầu cho nàng nhìn, "Tam ca sao có thể giả được, không có mang mặt nạ mà, đúng không?"

A Dung liên tục gật đầu, ngu ngơ nhìn nét mặt cười tươi của hắn.

"Cửu muội thích đọc sách tiêu khiển không?" Trong những cuốn sách kia có nói tới "mặt nạ da người" có thể giúp người này cải trang thành người khác.

Thấy bộ dạng chột dạ của A Dung, Tạ Quân bật cười, lập tức nói, "Cửu muội, trên người muội bị ướt, mong chóng trở về đi, không cảm lạnh đấy."


A Dung được Tam ca quan tâm, nàng cảm động đến rơi lệ, trời có mắt rồi, Tam ca trước kia một câu cũng không thích nói với nàng, hôm nay thái độ lại thay đổi lớn.

Thật vất vả mới gặp được thời điểm tâm tình của Tam ca tốt lên, A Dung quyết định được một tấc phải tiến được một thước, mở cánh tay ra với hắn, "Tam ca ôm..." Nàng hồn nhiên, không có cảm giác người mình ướt sũng, người khác sẽ ngại ôm.

"A Dung không tìm thấy Thu Ngọc, cũng không tìm thấy Tiểu Châu, A Dung thật đáng thương, chân cũng đau, ca ca..." Không thể không nói kĩ thuật diễn đáng thương của A Dung không được tốt lắm, tuy nói thút tha thút thít, nhưng thỉnh thoảng lại từ giữa kẽ tay quan sát thần sắc người đối diện.



Thế nhưng Tạ Quân lại không có một tia phản cảm, hắn bất đắc dĩ thở dài, ôm lấy khắc tinh nhỏ.



Nàng mềm mại giống như tan vào khuỷu tay của hắn, giống như đường hòa tan trong nước, miếng bông nhỏ, mềm mại, ngọt ngào.



Tạ Quân dịu dàng ôm nàng như che chở một đóa hoa yếu ớt, một tay đỡ mông nàng, một tay cố định sau lưng nàng, đó là kiểu ôm trẻ con điển hình.

A Dung tựa đầu trên vai Tam ca, ngoài cảm giác thỏa mãn nàng lại cảm thấy hơi buồn ngủ.

Tam ca so với A Dung tuy lớn tuổi hơn, dựa vai hắn nhìn phong cảnh so với trên vai phụ hoàng cũng thấp hơn, nhưng mà trên người Tam ca có mùi hương lành lạnh thoang thoảng, cùng với mùi Long Tiên Hương nồng đậm trên người phụ hoàng hoàn toàn bất đồng, làm nàng cảm thấy lòng rất an bình.

Tạ Quân ôm nàng đi một đoạn, trên đường phong cảnh thay đổi, từ đình đài lầu các ven hồ biến thành đá khảm đường mòn và cách đó không xa là mái hiên tẩm điện.

Mấy cung nữ và thái giám thấy bọn họ đều nghẹn họng nhìn trân trối, kinh ngạc vô cùng.



Có ai không biết Tam hoàng tử trong cung là một người bọn nô tài họ có thể tùy ý dẫm đạp, mà người hắn ôm trong lòng kia là Cửu công chúa cả hoàng thành này không ai dám trêu chọc, cho dù là đại tổng quản của bọn họ đi chăng nữa.

Hai người này thân thiết với nhau như vậy, Tam hoàng tử không có lạnh nhạt với công chúa nữa sao?

Những người này suy đoán trong đầu như thế nào A Dung không hiểu được, nhưng cách đó không xa tiếng gọi của ai đó làm nàng giật nảy mình.

"A Dung, con chạy đi đâu, lại không nghe lời rồi."

Người vừa tới rất vội vàng, váy dài màu hồng đỏ thêu hoa văn sống động lộ ra sự đoan trang quyến rũ trên người nàng, trâm ngọc cài tóc mây, đến gần nàng liền có một cỗ hương say người phả tới, dung mạo tinh xảo tuyệt mỹ hiện ra, lông mày cau lại, khoe môi nhấp nhẹ, khiến người trên thương tiếc, người dưới khϊếp sợ.

Thấy rõ gương mặt người ôm A Dung, sắc mặt Trân phi đột nhiên lạnh xuống, khẩu khí đông cứng nói, "Tam hoàng tử, phiền ngươi buông A Dung ra.”