Tiểu Thư Ký đã rõ ràng.
Tên Hác Vệ Manh này thích kiểu mỹ nhân lạnh lùng, còn phải có eo thon mông vểnh.
Chính là… kiểu người như người nhà của sếp cậu.
Nhưng mà người ta là hoa đã có chậu! Anh tỉnh lại đi mà!
Tiểu Thư Ký quật cường lật người một cái, trừng mắt nhìn chằm chằm Ngài Uy Mãnh còn đang cười nhạo cậu.
“Sao thế?”
Tiểu Thư Ký vươn hai tay.
“Hửm?”
“Giúp một chút…” Tiểu Thư Ký nghiêng nghiêng đầu, bên tai nóng lên: “Tôi muốn vào nhà vệ sinh.”
22.
Ngài Uy Mãnh bế Tiểu Thư Ký đi xi xi.
Tiểu Thư Ký vô cùng ngại ngùng, sống chết không cho đỡ, cuối cùng lựa chọn ngồi trên bồn cầu xi xi.
“Cậu xem có khác gì con gái không?”
Ngài Uy Mãnh chê cười cậu, nhưng thật ra bình thường Hác Vệ Manh không phải người thích chọc ghẹo người khác thế này.
Bình thường anh rất biết giữ chừng mực, giỏi nhất là chừa mặt mũi cho người khác.
Chỉ với những người đặc biệt thân thiết với anh thì anh mới dám đùa quá trớn như vậy. Nghiêm Nhị Cẩu vẫn luôn mắng anh hay làm mấy chuyện kẻ thù khoái trá người thân đau lòng.
Hác Vệ Manh không thèm để ý, cũng xem Tiểu Thư Ký thành đối tượng để ăn hiếp.
Tuy rằng giờ phút này, anh vẫn xem người trước mặt anh đây là hồ ly tinh muốn chen chân vào gia đình người khác.
“Không được tiến vào! Mau đi ra đi!”
Tiểu Thư Ký chọi một cuộn giấy vệ sinh vào lòng Ngài Uy Mãnh, Hác Vệ Manh cười ha ha bỏ chạy ra ngoài cửa nhà vệ sinh đứng chờ đối phương chịu thua.
Nên biết rằng, trong WC của anh, cũng chỉ có một cuộn giấy vệ sinh này mà thôi.
Ha ha ha ha chơi vui quá.
23.
Sau khi cùng chung chăn gối, Tiểu Thư Ký bị Ngài Uy Mãnh cõng về tập hợp với đoàn du lịch hẹn hò.
Tiểu Thư Ký đã bỏ lỡ chuyến cắm trại ở khu thắng cảnh, đêm nay phải lên du thuyền ngắm cảnh đêm vượt qua một ngày tốt đẹp.
Tiểu Thư Ký ngồi trên sô pha, thở dài nhìn chiếc giường lớn của mình.
Ai kia không ở bên cạnh, giường lớn như vậy có ích gì.
Nhưng cửa phòng cậu lại nhanh chóng bị gõ vang.
Tiểu Thư Ký nhảy nhảy ra mở cửa, nhảy đến vẻ mặt đỏ ửng.
“Ây ya? Có chuyện gì… Anh Hác, sao anh lại đến đâu?”
Ngài Uy Mãnh đẩy vali của cậu vào phòng.
“Chân cậu còn chưa lành hẳn, mấy ngày tới tôi sẽ phụ trách trông nom cậu.” Hác Vệ Manh cười sang sảng: “Cậu yên tâm tôi sẽ không chen chúc với cậu, tôi nằm trên cái sô pha này là được rồi.”
Làm sao mà được! Em chính là muốn anh chen với em nha!
Tiểu Thư Ký tức giận.
24.
Trước đó đã xảy ra sự cố nguy hiểm như vậy, thư ký Cao còn vì thế mà bị thương, tự nhiên có không ít người đến quan tâm thăm hỏi, đặc biệt là cô gái suýt chút đã ngã xuống kia, nhìn thấy ân nhân cứu mạng trở lại, vừa kích động vừa áy náy, mặt đỏ tim đập nói không nên lời.
Luôn cứ vây quanh hỏi han Tiểu Thư Ký, làm cậu không được tự nhiên.
“Thật ra cũng không có việc gì lớn, cô đừng quá để tâm.” Tiểu Thư Ký ngồi trên ghế khuyên bảo, khuôn mặt của cậu rất văn nhã, khi nở nụ cười nhìn có vẻ rất ôn hòa, làm tăng hảo cảm rất nhiều.
“Thật sự thật sự, rất cảm ơn. Tôi cũng không biết nên nói thế nào mới tốt…” Cô gái dừng một chút, lại nói: “Không biết anh Cao thích kiểu người thế nào?”
Tiểu Thư Ký bị dọa hết hồn, sợ mình chọc phải nợ tình.
“Thật ra tôi… đã có người yêu thích.”
“Vậy à.” Cô gái có hơi buồn bã mất mát: “Người có thể được anh Cao thích, phải có bao nhiêu xuất sắc chứ.”
25.
“Hai người đang nói gì thế?”
Ngài Uy Mãnh bưng mâm trở lại, anh đưa cho Tiểu Thư Ký, tò mò hỏi.
“Không có gì…” Cô gái rất thoải mái: “Vốn dĩ tôi đang định lấy thân báo đáp, nhưng mà anh hùng cái thế của tôi đã có người trong lòng.”
“Vậy à?” Ánh mắt Hác Vệ Manh dừng trên người Tiểu Thư Ký: “Không biết là ai may mắn như vậy, có thể được cậu Cao để ý đến?”
Tiểu Thư Ký không đáp, chỉ nhìn cánh tay với cổ tay áo được xăn lên một nửa của Ngài Uy Mãnh, loáng thoáng phía dưới, có thể nhìn thấy một vết sẹo mờ.
_______________
Thời tuổi trẻ thích một người, tựa như không cần phải để ý gì nhiều.
Đơn giản chỉ là khi nhìn thấy đối phương liền hoan hô nhảy nhót, trong lòng rung động, trái tim đều vì người đó mà nhảy tới nhảy lui.
Tất cả mọi thứ, đều là tình yêu dành cho người.
Tiểu Thư Ký không trách Hác Vệ Manh không nhận ra cậu, bởi vì trong thế giới của anh, cậu cũng chỉ là một kẻ qua đường, căn bản không để lại ấn tượng gì nhiều.
Cho dù bọn họ đã từng học chung một trường, từng học cùng một khối, từng có chung giáo viên.
Lúc ấy vóc dáng Hác Vệ Manh đã rất cao lớn, to con hơn nhiều các bạn cùng lứa. Quả thật anh không thích học hành, nhưng cũng không quậy phá, bình thường đi học dù không thích nghe giảng cũng chỉ ngồi đó tự chơi. Mỗi lần thi cử đều nửa chết nửa sống treo ở hàng dưới cùng. Tiểu Thư Ký thì hoàn toàn khác biệt, cậu vẫn luôn là mũi nhọn trong đám mũi nhọn, đứng đầu trong đám đứng đầu, các thầy cô đều ngóng trông cậu làm vẻ vang trường học.
Bọn họ vốn dĩ không liên quan gì đến nhau, nhưng mà có một hôm cậu ôm một chồng sách bài tập đến văn phòng giáo viên, bị người ta ném quả bóng rổ trúng đầu.
Sách trên tay cậu bay đầy đất, mắt kính cũng rơi ra, vừa chật vật vừa xấu hổ.
“Xin lỗi nha bạn học, thằng nhóc chết tiệt kia không có mắt, ném trúng bạn phải không? Có cần tôi đưa bạn đến phòng y tế không?” Có người giúp cậu mang mắt kính lên: “Mắt kính không bị rơi hỏng chứ? Đến đến đến, tôi giúp cậu nhặt…”
Người này cao thật nha, lại còn rắn chắc. Khi đó Tiểu Thư Ký nghĩ như vậy, không ngờ sau đó bọn họ còn thỉnh thoảng gặp mặt.
Trên đường đi tập thể dục cũng gặp được, trên đường đến nhà ăn cũng gặp được, trên đường về ký túc xá cũng gặp được.
[Nhóc mắt kính cũng đi tập thể dục hả?]
[Nhóc mắt kính cũng đi ăn cơm hả?]
[Nhóc mắt kính cũng về ký túc xá hả?]
Cách chào hỏi của người nọ vừa nhàm chán vừa trần trụi, còn đặt cho cậu biệt danh khó nghe. Nhưng mà lúc đến sân thể dục người người chen chúc sẽ chừa chỗ trống giúp cậu, sẽ đưa cho cậu cái đùi gà mà anh cướp được, còn sẽ thuận tay giúp cậu rót nước nóng.
Hác Vệ Manh cũng không phải không giỏi môn nào, thể dục của anh rất giỏi, chơi bóng rổ cũng rất ngầu. Tính cách anh rất tốt, chung quanh luôn có nhiều bạn bè.
Gia cảnh của anh giàu có cũng không đi khoe khoang, còn thích âm thầm giúp đỡ người khác.
Tiểu Thư Ký len lén động tâm, lén thích, lén đứng ở một chỗ xa ngắm nhìn anh. Cho dù trong miệng đối phương cậu chỉ là một nhóc mắt kính không có tên tuổi.
Sau đó, Hác Vệ Manh có mục tiêu mới, anh muốn đi thi làm phi công.
Tố chất thân thể của anh rất tốt, dễ dàng vượt qua bài kiểm tra sức khỏe. Chỉ cần anh có thể thi đạt điểm yêu cầu là có thể cách trời xanh gần thêm một bước.
Tiểu Thư Ký phát hiện lúc Hác Vệ Manh trở nên nghiêm túc sẽ càng đẹp trai. Cậu lén đưa sổ ghi chú của mình cho đối phương, nhìn thành tích của Hác Vệ Manh càng ngày càng tốt, tin tưởng rằng anh ấy nhất định sẽ đạt được nguyện vọng.
Tiểu Thư Ký nằm mơ cũng không nghĩ đến, kết cục sẽ là thế này.
Ngày đó đến lượt cậu trực nhật, rõ ràng đã dọn dẹp xong, chẳng qua đụng phải Hác Vệ Manh đang chơi bóng mới nhịn không được mà đi lén nhìn.
Cậu đã suy nghĩ cẩn thận về những rung động mấy hôm nay sẽ chỉ là đoạn nhạc đệm ngắn trong cuộc đời cậu, bọn họ sẽ nhanh chóng tốt nghiệp, đường ai nấy đi, gặp được nhiều người mới, cậu không nên làm ảnh hưởng đến cuộc sống của đối phương.
Mấy ngày trước không phải cậu còn nghe được Hác Vệ Manh nói chuyện với mấy anh em của anh sao?
“Tôi thích người ngực to eo thon mông vểnh, đủ ngon!”
Tiểu Thư Ký đẩy đẩy mắt kính, cậu vĩnh viễn không phải là kiểu người như vậy.
Ngày đó cậu tham lam, yên lặng tiến đến gần, cậu đến bên cột bóng rổ, thậm chí đoán thử Hác Vệ Manh sẽ nói gì khi nhìn thấy cậu, anh ấy chắc chắn sẽ nói:
“Nhóc mắt kính cậu cũng đến sân thể dục chơi sao?”
Hác Vệ Manh quả nhiên nhìn thấy cậu, trên trán anh toàn là mồ hôi, nhìn cậu cười xán lạn.
“Nhóc mắt kính…” Nụ cười trên mặt anh ngưng lại, nghiêm túc đến kinh người, anh bắt đầu chạy như bay đến: “Cẩn thận!!”
Chuyện sau đó Tiểu Thư Ký không nhớ rõ nữa, lúc cậu hoàn hồn đã bị lồng ngực nóng bỏng bảo vệ, hai người ngã xuống đất lăn ra xa, cột bóng rổ ngã về phía trước, giá bóng rổ bằng kim loại đập xuống loảng xoảng một tiếng, sắc mặt người đang che chở cậu khó chịu, trên cánh tay đầy máu.
Đó là vết thương bị góc tấm bảng bóng rổ bằng thiết cắt trúng, sâu đến dọa người.
Sau đó các giáo viên đều lo lắng sự cố ngoài ý muốn đó sẽ ảnh hưởng đến tâm lý của vị học sinh ưu tú đứng đầu này, sẽ khiến thành tích của cậu trượt xuống.
Nhưng mà cậu chỉ biết, vết thương đã được khâu lại trên cánh tay đó, hoàn toàn hủy hoại giấc mơ trời xanh của người kia.
Người cậu yêu thích như vậy, lại bị chính cậu làm hủy hoại tương lai.
_____________
“Cậu Cao?”
Tiểu Thư Ký nhìn vào mắt Ngài Uy Mãnh, từ từ nở nụ cười:
“Anh ấy không may mắn đâu.”
Hác Vệ Manh nhìn nụ cười của đối phương, cứ cảm thấy người trước mặt mình thật ra đang rất tủi thân.
“Bị tôi thích… xem như là chuyện xui xẻo nhất của anh ấy.”
Trong lòng Hác Vệ Manh phụ họa.
Cậu cũng biết à, chen chân vào gia đình người khác chắn chắn sẽ không có kết quả tốt đâu, nhóc mắt kính à cậu thanh tỉnh lại đi!