Ngài Trịnh Khi Nào Chúng Ta Ly Hôn

Chương 92




Sau những lần cô cố gắng và gào thét dữ dội, giây phút hạnh phúc nhất cuối cùng cũng tới, tiếng khóc của em bé vang lên, làm mọi thứ dù u ám nhất cũng trở thành màu hồng. 

“Chúc mừng anh, là một bé gái.”

Một y tá vui mừng nói lớn, nhưng vẻ mặt của Trịnh Kình Sâm không hào hứng đáp lại. Anh nhìn sắc mặt của Tô Na trắng bệch, nét đau đớn trên gương mặt cũng không hề vơi bớt mà cực kỳ lo lắng. 

“Bác sĩ, tại sao cô ấy trông vẫn còn đau như vậy?”

Vị bác sĩ lại cười cười đáp lại như không có gì to tát. 

“À, cô ấy đang sinh tiếp bé thứ hai đó mà.”

Bác sĩ vừa dứt lời, Trịnh Kình Sâm còn chưa kịp ngạc nhiên đã phải chứng kiến cảnh cô cố hết sức hét lên lần nữa, tay cô siết chặt tay anh như muốn nghiền nát thì phải biết cô đang đau đến mức nào. 

Vị bác sĩ cũng không nén nỗi vui mừng mà khuôn mặt rạng rỡ nói. 

“Vừa nói đã sinh được rồi, vợ anh giỏi thật đấy?”

Tiếng khóc lần này có vẻ lớn hơn, vị bác sĩ bế em bé lên, lại tiếp tục thông báo thêm một tin vui. 

“Lần này là bé trai. Sinh được long phụng thế này, hai anh chị thật có phúc đó.”

Tô Na dù mệt đến không còn hơi sức nào để nói, nhưng khóe mắt cô đã chảy ra một dòng nước mắt của sự hạnh phúc, cứ ngỡ là không thể nhưng cuối cùng cô cũng làm được rồi. 

Trịnh Kình Sâm thở phào vô cùng nhẹ nhõm, anh đưa tay lau mồ hôi cho cô, rồi hôn nhẹ lên trán cô một cái. 

“Tô Na nghỉ ngơi đi, em đã vất vả nhiều rồi.”

…..

Mới mở ngày đầu tiên mà trong nhà đã nhộn nhịp hẳn ra. Hàng xóm nhìn hàng dài xe hơi sang trọng, bóng loáng đậu trước một căn nhà nhỏ mà chủ nhân của căn nhà này thường ngày chỉ toàn làm vườn mà ngã ngửa vì sốc. 

Những vị khách đầu tiên này chính là những vị khách không mời mà tới, vừa vào nhà đã tự tiện, bung xõa thoải mái như nhà của chính mình.

Đằng Tư Vũ cau mày, khoác vai Trịnh Kình Sâm, bàn tay vô tình như hữu ý mà vuốt ve, nói với giọng điệu bi thảm vô cùng.

“A Sâm à khi nào cậu mới trở về công ty, không có cậu đi làm chán thật đấy, không có ai đủ trình độ để nói chuyện cùng tôi hết.”

Đại Ngư ngồi bên cạnh Tô Na đang nựng nịu bé trai, nghe Đằng Tư Vũ nói chuyện với Trịnh Kình Sâm mà vẻ mặt tỏ ra chế giễu, liền kề sát vào tai cô nói nhỏ như không.

“Chị dâu, chị có ngửi được mùi trà xanh ở đây không?”

Đằng Tư Vũ bị chọc cho tức điên, định chọi thẳng chiếc búa vào mặt đại ngư, nhưng đúng lúc này, ngôi nhà nhỏ lại xuất hiện một vị khách mới.

Ánh mắt sắc bén của Đằng Tư Vũ ngay lập tức quét qua, anh ta liền cầm chiếc búa đồ chơi của hai nhóc nhà Trịnh Kình Sâm lên doạ đánh.

“Hôm nay có vẻ náo nhiệt nhật đấy!”

Trịnh Kình Sâm và Tô Na nhìn ra, liền đứng dậy chào đón, đến Đằng Tư Vũ và Đại Ngư cũng thôi ngay trò đùa giỡn mà đứng nghiêm mình, cúi đầu kính cẩn.

“Tên Đại Ngư này cậu muốn chết à?”

Ánh mắt sắc bén của Đằng Tư Vũ ngay lập tức quét qua, anh ta liền cầm chiếc búa đồ chơi của hai nhóc nhà Trịnh Kình Sâm lên doạ đánh.

“Tên Đại Ngư này cậu muốn chết à?”

Đại Ngư đứng dậy, bộ dạng không sợ hãi mà nhảy ra phía sau ghế sofa, núp đằng sau Tô Na để cô che chắn cho mình, còn hất mặt lên nói vẻ khích bác.

"Chị dâu, tên này ngang nhiên quyến rũ chồng chị còn hung dữ chưa kìa. Đúng là mặt dày mà."

Đằng Tư Vũ bị chọc cho tức điên, định chọi thẳng chiếc búa vào mặt đại ngư, nhưng đúng lúc này, ngôi nhà nhỏ lại xuất hiện một vị khách mới.

“Hôm nay có vẻ náo nhiệt nhật đấy!”

Trịnh Kình Sâm và Tô Na nhìn ra, liền đứng dậy chào đón, đến Đằng Tư Vũ và Đại Ngư cũng thôi ngay trò đùa giỡn mà đứng nghiêm mình, cúi đầu kính cẩn.

"Chào chủ tịch."

Trịnh Tiêu khẽ gật đầu rồi nhàn nhã đi về phía Trịnh Kình Sâm.

“Ba!”

“Xin lỗi vì bây giờ ba mới có thời gian thăm hai đứa.”

“Ba về đây ‘chơi’ vui vẻ chứ?”

Trịnh Kình Sâm ẩn ý nhấn mạnh câu hỏi, Trịnh Tiêu lại đáp bằng ánh mắt có vẻ mỹ mãn. Ông nhẹ vỗ vai anh, rồi sự chú ý nhanh chóng va vào hai nhóc tỳ đáng yêu, khuôn mặt nhanh chóng hoá trẻ thơ mà nhìn hai đứa nhỏ.

“Nào, để ba bế cháu nội nào?”

Tay của Trịnh Tiêu đưa ra, toang bế lấy chị gái trước thì bất ngờ ngôi nhà nhỏ lại đón thêm hai vị khách. Một vị khách khó tính vừa bước vào cửa đã lên tiếng trước.

“Bà già này vẫn còn sống đấy, phải biết kính trên nhường dưới chứ?”

Giọng nói quen thuộc đã lâu không nghe lại, Tô Na xúc động vội đi tới, khuôn mặt vui mừng đến phát khóc.

“Bà! Bà về rồi sao? Cháu nhớ bà lắm.”

Gương mặt hiền từ phúc hậu của bà, khuôn miệng có phần móm mém vẫn cười lên để an ủi cô.

“Bà phải về xem chắt của bà mặt mũi ra sao chứ? Cháu có thấy bà giống tiên tri không? Tặng đúng một cặp vòng hổ phách liền sinh được hai chắt nội bụ bẫm thế này, haha."

Bây giờ Tô Na mới để ý thấy lời bà nói có phần trùng hợp, chính cô cũng bất ngờ vì mình lại sinh đôi, bởi vì lúc đi khám thai bác sĩ cũng không phát hiện ra. Có lẽ thiết bị y tế ở đây không được tân tiến, nhưng cô thật sự cảm thấy rất may mắn vì mình đã an toàn sinh ra hai đứa con khỏe mạnh.

Trịnh Kình Sâm cũng bế cháu gái đến cho bà xem, nhìn hai đứa nhóc ngoe nguẩy mà bà cười tươi không khép miệng được.

Tiểu Kình Sâm và tiểu Tô Na được sinh ra như thổi cho Trịnh gia một làn gió mới, tươi mát và quang đãng hơn rất nhiều những tháng ngày ủ dột cũ.

Ở nơi miền quê xung quanh toàn là ruộng nương, dưới cái nắng oi ả mọi người vẫn tất bật đi cày, đi cuốc. Nhưng không khí trong căn nhà nhỏ lại tách biệt, vui vẻ, rộn ràng như không khí của sự đoàn viên trong ngày Tết.