Ngài Trang Không Tiền Đồ

Chương 73: Ngoại truyện: Bàn về sự sụp đổ của gã trai lười (4)




Thu Triết Ngạn cảm thấy mình đang yếu thế.

Trang Hãn Học vẫn bình thản như không có chuyện gì xấu hổ xảy ra.

Thu Triết Ngạn nói: “Mình đi thôi.”

“… Anh không thay quần áo à?”

Trai thẳng bình thường sẽ như vậy sao? Vừa mới xảy ra chuyện khó xử như thế mà hắn bình thản vậy?

“Tôi thay rồi mà.” Trang Hãn Học thay một chiếc quần khác, đổi từ quần thể thao cotton sang quần jean, áo vẫn là áo thun bình thường.

Thu Triết Ngạn đặc biệt không hài lòng với thái độ của hắn, bình thường thì không sao, nhưng hôm nay thì khác, vừa bị ghẹo một phen, anh thấy mất mặt, phải lấy lại thể diện.

Thu Triết Ngạn nhíu mày, hỏi: “Bộ đồ hôm bữa em mua cho anh đâu? Mặc bộ đó đi.”

Trang Hãn Học dài giọng: “Phải thay đồ nữa à? Phiền lắm.”

Thu Triết Ngạn nghiến răng: “Lười chết anh luôn đi!”

Trang Hãn Học bị mắng, đành ngoan ngoãn đi thay quần áo. Đó là bộ đồ hiệu mà Thu Triết Ngạn mua cho hắn lần trước, phải nói là anh rất có khiếu chọn quần áo.

Thế này giống như đang trang trí một món quà sẽ tự tặng cho mình vậy, nhất định phải gói ghém thật đẹp.

Người đẹp vì lụa, sâu lười được “đóng gói” rồi cũng ra dáng ra hình.

Thu Triết Ngạn đi quanh anh một vòng.

Cảm thấy quá đẹp trai, quá đáng yêu.

Trang Hãn Học móc móc ngón tay vào cổ áo, cười nói: “Tôi thấy mặc dù tuổi đã cao rồi, nhưng vẫn còn chút phong độ đấy chứ.”

Chút đâu mà chút! Thu Triết Ngạn đỏ mặt nghĩ. Đẹp trai quá. Anh Hãn Học mặc bộ đồ này quá đẹp trai.

Nhưng nếu có thể để anh tự tay cởi ra thì càng tốt.

Nghĩ đến đây lại càng đỏ mặt.

Mình đang nghĩ gì thế này?

Thu Triết Ngạn xấu hổ nghĩ.

Mình có phải nam sinh trung học đâu? Sao dạo này cứ suốt ngày nghĩ lung tung?

Trang Hãn Học thoải mái đi ra ngoài: “Đi nào.”

Nắng chiều le lói, những tia nắng cuối cùng mơn man trên da thịt, hơi ấm còn sót lại từ ban trưa đã bị màn đêm xua tan.

Chỉ cần đi vài phút, nhưng họ vẫn lái xe đi.

Thời gian lái xe và đỗ xe cộng lại cũng tương đương với việc đi bộ tới đó.

Trang Hãn Học đặt chỗ ở một nhà hàng Ý.

Không biết có chuẩn vị không, nhưng gần nhà, không phải dạng cao cấp, cũng không rẻ tiền, trung bình bốn, năm trăm tệ một người, hắn mời được.

Hi hi, tiêu tiền lương ông chủ nhỏ phát.

Tháng này hắn mua game, nạp tiền, số còn lại vừa đủ để mời ông chủ nhỏ ăn cơm.

Dọc đường ghé họ qua tiệm bánh lấy bánh sinh nhật.

Bánh kem dâu tây socola trắng.

Trên bánh chỉ cắm một cây nến tượng trưng thôi.

Trang Hãn Học ước nhanh rồi thổi nến, ăn bánh kem: “Tôi thích vị này.”

Thu Triết Ngạn: “Em không nghĩ anh lại thích ăn bánh ngọt đấy.”

Trang Hãn Học gật đầu: “Ai mà không thích ăn đồ ngọt chứ? Sao vậy, Tiểu Thu là kiểu đàn ông gia trưởng cho rằng đàn ông không nên thích ăn đồ ngọt à?”

Thu Triết Ngạn lắc đầu, anh muốn nhìn miệng Trang Hãn Học, nhưng lại không dám nhìn.

Thu Triết Ngạn cảm thấy mình mắc chứng hoang tưởng rồi, cứ nghi ngờ nhất cử nhất động của Trang Hãn Học đều là đang quyến rũ mình.

Không, Trang Hãn Học là trai thẳng. Anh tự nhắc nhở mình.

Thu Triết Ngạn cảm thấy mình sao mà đáng khinh thế, sao có thể bi3n thái đến vậy? Cho dù muốn theo đuổi Trang Hãn Học thì cũng không nên hoài nghi như vậy.

Thu Triết Ngạn nuốt nửa miếng bánh kem, ngẩng đầu lên, thấy khóe miếng Trang Hãn Học dính kem, hắn không để ý, thè lưỡi li3m vô cùng tự nhiên.

Thu Triết Ngạn: “…”

Đây có phải là đang gạ gẫm mình không???



Aaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!!!

Thu Triết Ngạn cảm thấy mình sắp bẻ gãy cái nĩa luôn rồi.

Món ăn của bọn họ được dọn lên.

Trang Hãn Học còn muốn trao đổi thức ăn trên đ ĩa với anh để thưởng thức.

Đây là hôn gian tiếp chứ còn gì?!

Thu Triết Ngạn thầm nghĩ, lại nhớ lại nụ hôn suýt thành công trước khi ra khỏi nhà.

Anh cảm thấy hôn gián tiếp cũng được, nhưng nếu có thể hôn trực tiếp thì càng tốt, khi nào mới có thể hôn được đây? Hiếm khi có cơ hội tốt như vậy.

Rốt cuộc Trang Hãn Học có nhận ra ý của anh không? Hắn cố ý hay vô tình đây?

Thật là khó tin.

Từ nhỏ đến lớn Thu Triết Ngạn luôn tự cho mình là thông minh hơn người, tại sao anh lại rơi vào tình cảnh bị một tên sâu lười ngốc nghếch đùa bỡn trong lòng bàn tay chứ?

“Món súp đặc của em ngon hơn của tôi.” Trang Hãn Học đánh giá.

Thu Triết Ngạn không nói hai lời, trực tiếp đổi đ ĩa, đưa đ ĩa của mình cho hắn.

Trang Hãn Học không từ chối, nở nụ cười: “Cảm ơn Tiểu Thu. Để cảm ơn em, tôi sẽ nói cho em biết điều ước của tôi.”

Thu Triết Ngạn: “Nói ra thì không linh nghiệm đâu.”

Trang Hãn Học thờ ơ nói: “Không sao đâu. Cũng không phải chuyện gì to tát lắm. Điều ước của tôi là hy vọng năm sau sẽ có người cùng đón sinh nhật với tôi, hi hi.”

Mỗi bàn trong nhà hàng đều có một chiếc đèn chùm treo phía trên.

Ánh sáng vừa đủ.

Rất thích hợp để khách chụp ảnh.

Lúc này, ánh đèn dịu dàng bao phủ lên người Trang Hãn Học, khiến hắn trông cực kỳ đáng yêu, ánh mắt hắn nhẹ nhàng lướt qua Thu Triết Ngạn.

Thu Triết Ngạn cảm thấy trái tim như ngừng đập trong giây lát. Trang Hãn Học luôn vô tư, lạc quan bỗng chốc mang một nỗi buồn man mác.

Anh rất muốn nói rằng “Em sẽ ở bên anh”, nhưng lời đến bên miệng lại ngượng nghịu, cuối cùng vẫn không nói ra được.

Trang Hãn Học nhấm nháp miếng thịt bò, suy nghĩ.

Có thể năm sau hắn không còn làm công việc này nữa, Tiểu Thu dù ngốc nghếch lắm tiền thì cũng không thể nuôi được hắn lâu như vậy.

Hắn không thể duy trì mối quan hệ thân thiết với ai đó lâu đến vậy.

Hôm nay Trang Hãn Học đãi, dùng bữa xong lại mời ông chủ nhỏ đi chơi.

Họ chơi ở khu trò chơi điện tử đến khi trung tâm thương mại đóng cửa.

Về nhà.

Cùng xem TV.

Trang Hãn Học mở cả một thùng bia.

Hắn nhấp một ngụm, thỏa mãn nói: “Ngon quá, Tiểu Thu không uống à?”

Thu Triết Ngạn vốn định từ chối, nhưng trong đầu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ đê tiện…

Liệu anh có thể chuốc say Trang Hãn Học, sau đó thử thăm dò lời thật lòng của hắn không?

Anh thật sự sắp bị dày vò đến phát điên rồi.

Tên này rốt cuộc có ý gì với anh? Những cử chỉ thân mật đó rốt cuộc là đưa đẩy tình tứ hay là trêu chọc vô tình của trai thẳng?

Thu Triết Ngạn nói: “Được rồi.”

Lại nói thêm: “Chỉ uống không thì chán lắm, tụi mình thi uống đi.”

Mắt Trang Hãn Học sáng lên, cảm thấy thú vị: “Được, được, chưa từng thấy em uống rượu bao giờ, em chịu được không?”

Đàn ông, không thể nói không được.

Thu Triết Ngạn nói: “Em chỉ không uống mỗi ngày thôi, tửu lượng của em rất tốt.”

Anh làm ăn cũng phải giao thiệp, hơn nữa thỉnh thoảng cũng tụ tập với bạn bè ở quán bar, chưa bao giờ say.

Anh không tin mình không thể chuốc say một ông chú như Trang Hãn Học. Nhìn hắn chỉ uống một lon bia mà đã đỏ cả má, môi cũng đỏ au, chắc chắn không phải là người có tửu lượng tốt.

Một tiếng sau.

Thu Triết Ngạn chống cằm, ợ một cái, buồn bực nhìn Trang Hãn Học chơi game.



Trên bàn trà la liệt vỏ lon bia rỗng.

Trang Hãn Học vừa nhấp ngụm đầu tiên là anh đã cảm thấy hắn sắp say rồi. Kết quả uống đến giờ, hắn vẫn tràn đầy năng lượng.

Trang Hãn Học chán quá nên qua chơi game, thậm chí còn thắng luôn.

Trang Hãn Học vui vẻ tự khen mình: “Tôi giỏi ghê ha ha ha ha.”

Thu Triết Ngạn không biết mình đã say, oán trách: “Rốt cuộc anh say hay chưa say vậy?”

Trang Hãn Học sờ sờ gáy, hơi xấu hổ: “Tửu lượng của tôi khá tốt, hehe.”

Hắn ngó đồng hồ, phát hiện đã hơn mười hai giờ, nói: “A, muộn thế này rồi. Tiểu Thu đi ngủ đi.”

Thu Triết Ngạn say khướt đứng dậy, đi đứng loạng choạng.

Trang Hãn Học vội đứng dậy, đưa tay đỡ anh. Người say rượu cực kỳ nặng, Thu Triết Ngạn dựa vào người hắn, suýt nữa thì hắn đứng không vững.

Trang Hãn Học lẩm bẩm: “Trẻ con thế, không biết uống thì cứ nói thẳng đi, lại còn cố ra vẻ… say thành cái dạng gì rồi…”

Trang Hãn Học cho rằng tên say xỉn này chắc đã không còn tỉnh táo, không nghe thấy.

Kết quả Thu Triết Ngạn đột nhiên lớn tiếng: “Em không phải trẻ con! Anh đừng coi em là trẻ con!”

“Em, em sắp hai mươi bảy tuổi rồi… Em đã trưởng thành từ lâu rồi! Em có thể tự nuôi sống bản thân, em còn có công ty của riêng mình!”

“Anh anh anh không thể, coi thường, coi thường em.”

Trang Hãn Học nhịn cười, đưa anh về phòng ngủ chính: “Rồi rồi, em không phải trẻ con.”

Nặng quá.

Trang Hãn Học dìu người đến phòng ngủ, định ném đại lên giường.

Thu Triết Ngạn không biết từ lúc nào đã nắm lấy góc áo hắn, kéo hắn ngã xuống giường.

Hắn còn chưa kịp phản ứng, anh đã lật người, chống hai tay hai bên, bao phủ lấy hắn.

Đệm giường rung lên rồi lại yên tĩnh.

Ánh mắt Thu Triết Ngạn sáng rực, nhìn hắn chằm chằm nhưng không nói gì…

Trang Hãn Học cũng đỏ mặt theo.

Hắn định ngồi dậy, nhưng bị Thu Triết Ngạn ghì xuống.

Bóng dáng Thu Triết Ngạn phủ lên, bao trùm lấy cả người hắn. Hắn cảm thấy Tiểu Thu lúc này vô cùng dịu dàng, nhưng cũng vô cùng nguy hiểm.

Thu Triết Ngạn khẽ hỏi: “… Sâu lười, rốt cuộc anh nghĩ sao về em vậy?”

Trang Hãn Học đỏ mặt, không hiểu hỏi lại: “Nghĩ sao là sao?”

Thu Triết Ngạn lúng túng nói: “Anh suốt ngày nói thích em yêu em, có câu nào là thật không? Chỉ đơn thuần là tình cảm thân thiết giữa bạn bè thôi à? Có chút, dù chỉ một chút thôi, là một tình cảm khác không?”

Trang Hãn Học định giả ngu, hắn nhất thời không biết trả lời thế nào.

Thu Triết Ngạn đã cúi xuống, trán chạm trán hắn, hỏi nhỏ: “Sâu lười, em thích anh lắm…”

“Em hôn anh được không…”

“Chỉ hôn một cái thôi…”

Đôi mắt Thu Triết Ngạn trong vắt sáng ngời, ánh nhìn như chú chó con đáng thương đang xin ăn, ngóng chờ hắn.

Đáng yêu thế.

Có lẽ hắn cũng hơi say rồi. Trang Hãn Học nghĩ, tuy hắn chưa từng hôn đàn ông, nhưng, chỉ hôn thôi thì chắc không sao đâu.

Như bị ma xui quỷ khiến gật đầu.

Bờ môi ấm áp mềm mại của Thu Triết Ngạn phủ xuống.

Nụ hôn dịu dàng như mật ngọt, phảng phất hương rượu nồng nàn, kéo Trang Hãn Học, người đang tỉnh táo, rơi vào cơn say chếnh choáng.

Thu Triết Ngạn nói được làm được, chỉ hôn hắn một cái rồi tách ra.

Trang Hãn Học không biết từ lúc nào mình đã ôm lấy cổ Thu Triết Ngạn.

Thu Triết Ngạn hôn một cái, ngượng ngùng nhìn hắn, không dám đòi hôn tiếp.

Trái tim Trang Hãn Học đập thình thịch, hắn đỏ mặt nghĩ, vốn cho rằng mình không thể chấp nhận đàn ông, nhưng hôn một cái, cảm giác cũng không ghê lắm… còn, còn khá thoải mái.

Chưa đợi Thu Triết Ngạn hỏi “Em có thể hôn thêm một cái nữa không”.

Trang Hãn Học đã kéo vai anh xuống. Thu Triết Ngạn lập tức không kìm được dâng lên một nụ hôn nữa…