Ngày 8 tháng 5.
10:15 sáng.
Thành phố X.
Thu Triết Ngạn vừa mới đến công ty, còn chưa kịp ngồi ấm chỗ đã vùi đầu vào viết phần mềm.
Đột nhiên có cuộc gọi đến, anh nhìn thoáng qua thì thấy người gọi là ông chủ quán bar. Lạ thật, sao lúc này lại gọi cho mình? Mặc dù thấy lạ, nhưng Thu Triết Ngạn vẫn nghe máy bằng tai nghe bluetooth, vừa làm việc vừa nói chuyện.
Ông chủ quán bar đi thẳng vào vấn đề: “Mấy ngày nay ông có lên Weibo không?”
Thu Triết Ngạn thờ ơ đáp: “Không. Có chuyện gì à?”
Ông chủ quán bar nói: “Anh Trang kéo ông lên hot search rồi.”
Tay Thu Triết Ngạn đang gõ code liến thoắng bỗng dừng lại, anh bối rối: “???”
Là sao? Hot search? Hot search gì? Chuyện gì vậy?
Trong khi đó…
Thành phố S.
Bệnh viện.
Trang Hãn Học lấy ra một bàn cờ nhảy, đặt lên chiếc bàn nhỏ cạnh giường bệnh của ba, rồi gọi cháu trai Hiên Hiên đến chơi cùng.
Trước đây, ba hắn nhất định không chịu chơi trò trẻ con thế này. Gần đây, có lẽ ông chán vì nằm viện nên mới chịu tham gia.
Ông già thắng ván đầu tiên, cười đầy đắc ý. Sau đó, ông chỉ xem con trai và cháu trai chiến đấu, còn luôn miệng chỉ đạo: “Hiên Hiên, con nhảy quân kia đi, nhảy quân đó cũng được. Con phải suy nghĩ lâu dài, nhìn một bước nghĩ mười bước…”
Trang Hãn Học phản đối: “Ba, ba không được làm thế. Con với Hiên Hiên đang chơi mà.”
Thằng bé Trang Hạo Hiên cũng hoàn toàn phớt lờ lòng tốt của ông ngoại, nghiêm túc nói: “Ông ngoại đừng xen vào nữa, con muốn tự chơi.”
Ông Trang đành phải im lặng.
Trang Đình Đình nhìn ba thế hệ đàn ông nhà họ Trang chơi cùng nhau, cảm thấy hơi lạc lõng. Mặc dù trước đó Trang Hãn Học đã mời chị, nhưng chị từ chối.
Trang Đình Đình hơi sốt ruột, bèn đi ra ngoài, định hút điếu thuốc để giải tỏa tâm trạng khó chịu.
Chị vốn có cá tính mạnh từ nhỏ. Khi chị ra đời, việc kinh doanh của gia đình chưa lớn như bây giờ.
Sau này, chị nghe nói trước khi sinh mình, ba mẹ còn phải trả tiền cho bác sĩ để xem giới tính, tưởng rằng đó là con trai nên mới không phá thai. Nhưng kết quả lại là một bé gái, khiến họ vô cùng thất vọng.
Trước đây, chị từng cãi nhau với gia đình, rồi dẫn dắt một nhóm người ra khởi nghiệp, nhưng mọi chuyện đâu dễ dàng như vậy? Hiện tại, công ty đang hoạt động khá tốt, người trong giới kinh doanh đều gọi chị là “người đàn bà thép”. Ngay cả so với đàn ông, chị cũng được coi là rất thành công.
Chị không hối hận khi ly dị với chồng cũ, vì chị vốn không tin tưởng đàn ông. Mặc dù không phải là không có ý định tìm kiếm hạnh phúc mới, nhưng về sau chị sẽ không bao giờ nhân nhượng bất cứ điều gì vì trách nhiệm của một người vợ.
Nhưng có lúc mệt mỏi, về đến nhà lại gặp thái độ lạnh nhạt của con trai Hiên Hiên vẫn khiến chị hơi khó chịu.
Chị muốn ôm con, mới phát hiện ra mình rất xa lạ, chị không biết làm thế nào để gần gũi với con, làm sao để con nũng nịu với mình? Mỗi lần muốn nói vài lời quan tâm, đến miệng lại thành trách móc về kết quả học tập.
Vì chị cũng không biết nên hỏi gì.
Cuối cùng, khiến cho hai mẹ con cùng chung dòng máu lại giống như cấp trên với cấp dưới.
Để xua tan tâm trạng bực bội, chị hút nửa điếu thuốc.
Nghĩ về mục đích chuyến đi lần này, thảo luận việc chia tài sản thừa kế.
Điều khiến chị càng thêm bực bội là chị không biết lần đến đây có phải là tự rước nhục vào thân hay không, nhưng chị vẫn muốn biết mình có bao nhiêu giá trị trong mắt ba.
Nếu ngay cả đứa em trai vô dụng của mình cũng không bằng, vậy thì chị… chị… chị vẫn sẽ ổn thôi.
Bao nhiêu năm nay chị đã quen rồi.
May là Trang Hãn Học ngốc sẵn, dù được cưng chiều, hắn vẫn rất ngoan ngoãn, không bị chiều thành đứa ngang ngược, thái độ với chị gái cũng không tệ. Nếu không, với sự thiên vị cực độ của ba mẹ, hai chị em họ không thể có mối quan hệ hòa bình như vậy.
Đang suy nghĩ, chị nhận được tin nhắn từ bạn thân: [Đình Đình, cậu xem tin tức chưa?]
[Chuyện của em trai cậu là sao đấy?]
Trang Đình Đình hỏi lại: [Chuyện gì?]
Bạn thân trực tiếp gửi ảnh chụp màn hình: [Hình ảnh]
Hình ảnh quá lớn, ảnh thu nhỏ không nhìn rõ được gì, chị nhấn mở ra xem, hình ảnh mờ mờ, tốc độ tải xuống khá chậm.
Trang Đình Đình nghĩ, đường truyền mạng ở bệnh viện này cũng chậm quá rồi.
10:20 sáng.
Giang Tu Văn hối hả chạy đến bệnh viện.
Một tiếng trước, cậu xem tin tức xong thì chạy một mạch đến đây, cảm thấy đầu óc nóng ran.
Ban đầu không dám tin, rồi đến khi nhiều bằng chứng xuất hiện, cậu không thể không tin.
Anh Trang Hãn Học thực sự là anh Đậu à?
Anh Đậu hóa ra lại là anh Trang Hãn Học?
Anh Trang Hãn Học có biết mình không?
Tâm trạng đột nhiên vô cùng day dứt.
Cậu đắn đo hết nửa tiếng, rồi nhận ra rằng dù là Trang Hãn Học hay là anh Đậu, thì đó đều là người tốt.
Bây giờ cũng không phải lúc để băn khoăn về vấn đề nhỏ này, niềm vui nỗi buồn nhỏ nhặt của cậu chẳng đáng là gì.
Cậu kiểm tra lại weibo.
Trang Hãn Học đã bị come out trên cả cõi mạng!
Giang Tu Văn vô cùng bối rối.
Cậu cảm thấy không ổn, phải báo chuyện này với Trang Hãn Học! Vì vậy, không chần chừ thêm nữa, chưa kịp thay quần áo, cậu đã vội bắt taxi đến bệnh viện, thậm chí mẹ bảo thay quần áo, cậu cũng không nghe.
Gần đến nơi, cái đầu nóng ran vì hành động vội vã cũng đã nguội bớt… Khoan đã, Trang Hãn Học có cần cậu nhắc nhở không? Anh tư đã biết chưa?
Giang Tu Văn bước đến cửa mới nhận ra mình mặc quần áo lộn xộn. May thay, đồ mặc nhà của cậu là áo hoodie và quần thể thao, cũng không đến nỗi nào.
Cậu thấy Trang Hãn Học, há miệng nhưng không biết bắt đầu từ đâu…
Trang Hãn Học để ý đến cậu: “Tiểu Văn, cậu đến rồi à? Ủa, sao hôm nay lại ăn mặc như vậy? Mà trông cũng bảnh đấy.”
Giang Tu Văn tiến lại gần, khéo léo nói: “Anh tư, anh qua đây một lát được không ạ? Em có chuyện muốn nói với anh…”
Trang Hãn Học rất dễ tính, đương nhiên không từ chối rồi.
Hắn bước đến cửa, hỏi: “Chuyện gì vậy? Sao mặt ủ mày chau thế? Có chuyện gì buồn phiền cứ nói với anh nhé.”
Giang Tu Văn ngập ngừng, cậu quan sát nét mặt của Trang Hãn Học. Dù suy nghĩ thế nào, nếu Trang Hãn Học biết mình bị toàn mạng công khai giới tính thì chắc chắn không thể bình thản như vậy được chứ?
Giang Tu Văn lấy hết can đảm: “Anh tư, thực ra hôm nay em thấy trên mạng…”
Vừa mở miệng đã bị cắt ngang.
Trang Đình Đình vội vàng đi đến: “Trang Hãn Học!”
Trang Hãn Học như đứa học sinh bị cô giáo gọi tên, lập tức ngó sang, thấy mặt chị mình hầm hầm thì run rẩy: “Sao vậy chị?”
Trang Đình Đình hoàn toàn không đếm xỉa đến đứa em cùng cha khác mẹ chẳng khác gì cái bao cát[1] này, cứ thế kéo Trang Hãn Học đi: “Em đi theo chị một lát, chị có việc muốn nói riêng với em.”
[1] Cụm từ “受气包” có nghĩa đen là “túi khí” hay “bao cát”, nghĩa bóng lại ám chỉ người thường xuyên bị bắt nạt, đối xử tệ bạc hoặc lợi dụng.
Trang Đình Đình liếc nhìn Giang Tu Văn, chị không thân quen với đứa em khác mẹ này. Hôm nay là một ngày đặc biệt, chị không muốn tiết lộ bí mật của Trang Hãn Học trước mặt “người ngoài” không biết gì.
Giang Tu Văn cũng ngẩng đầu liếc nhìn Trang Đình Đình, cậu cho rằng chị vẫn chưa biết chuyện, dù sao tin tức cũng mới được tung ra chưa lâu, cậu sợ làm to chuyện, chỉ muốn nhắc nhở riêng Trang Hãn Học trước. Nhà họ Trang giàu có như vậy, bây giờ vẫn còn kịp bỏ tiền để gỡ bài viết, cậu cảm thấy tốt nhất là âm thầm giải quyết mọi chuyện trước khi người khác phát hiện.
Hiện tại Trang Hãn Học sắp bị bại lộ thân phận, từng giây từng phút đều quan trọng, cậu sốt ruột quá, bèn tóm lấy Trang Hãn Học: “Anh tư, anh nghe em nói trước đã, chuyện này quan trọng lắm ạ.”
Mọi việc phải có trước có sau chứ.
Trang Hãn Học nói với chị gái: “Chị ba, Tiểu Văn tìm em trước, em an ủi cậu ấy một chút đã.”
Trang Đình Đình cũng sốt ruột: “Cháy nhà đến nơi rồi mà em còn rảnh quan tâm đ ến chuyện của người khác à?”
Giang Tu Văn nghe vậy, khoan đã, hình như có gì đó không đúng…
Trang Hãn Học vừa định trả lời thì điện thoại reo lên, hắn nhìn: “Anh hai gọi điện, em đi nghe điện thoại trước nhé.”
Nói xong, hắn bỏ lại chị gái và em trai rồi đi ra chỗ khác.
Nghe điện thoại xong, Trang Hãn Học quay lại phòng bệnh, hỏi ba: “Ba ơi, anh hai nói đang ở dưới lầu, muốn dẫn gia đình lên. Chính là anh Khải Minh đó ba. Nếu không cho anh hai dẫn gia đình theo thì anh ấy không lên.”
Ông Trang tức giận: “Anh bảo nó tự nói chuyện với tôi.”
Trang Hãn Học đưa điện thoại cho ba.
Ông Trang lầm bầm: “Mau tới đây đi. Tôi đâu có nói không được đến.”
Rồi cúp máy.
10:25 sáng
Luật sư và anh hai lần lượt đến.
Trang Hãn Học đi gọi chị gái và em trai vào, đóng cửa lại, có thể bàn chuyện chính sự rồi.
Trang Đình Đình và Giang Tu Văn đều rất sốt ruột, nhưng lại không tìm được cơ hội để nói chuyện với hắn.
Trang Hãn Học rất vô tư: “Mẹ cũng sắp đến rồi, có chuyện gì thì để sau hẵng nói.”
Chuông điện thoại của Trang Hãn Học vang lên, tên người gọi: [Bệ hạ nhỏ]
Bây giờ không phải lúc để nói chuyện yêu đương.
Trang Hãn Học không cần suy nghĩ, trực tiếp nhấn từ chối.
Chưa đầy mấy giây, lại đổ chuông.
Lại nhấn từ chối.
Lại reo.
Tiếp tục từ chối.
Liên tục từ chối ba lần.
Tiểu Thu làm gì vậy nhỉ, hắn đã nói với anh trưa nay gia đình sẽ họp mặt mà, trí nhớ của Tiểu Thu không tệ đến vậy chứ.
Trang Hãn Học thấy khó hiểu, bèn nhắn tin ngắn gọn: [Xin lỗi em, giờ tôi đang họp, gọi lại sau nhé.]
Ông Trang nhăn mặt bất mãn: “Anh bật chế độ máy bay đi.”
Trang Hãn Học bật chế độ máy bay.
Sau nhiều năm, Trang Hãn Học mới gặp lại anh Khải Minh, cảm thấy khá mới mẻ. Anh Khải Minh không phải kiểu đẹp trai cực phẩm, nhưng có khí chất ôn hòa, tướng mạo tốt, khi còn trẻ không lộ ra, nhưng càng lớn tuổi càng có sức hấp dẫn.
Giờ hắn đang hóng chuyện, ba rõ là còn đang giận lắm.
Ha ha ha ha.
Bá cháy bọ chét.
Chuyến này thì cãi nhau to, cãi nhau to rồi!
Chuyện này không liên quan gì đến hắn, hắn rất tò mò xem hôm nay ba với anh hai sẽ thương lượng thế nào, ai thắng ai thua.
Nếu có hạt dưa, trà nước để xem kịch thì tốt biết mấy.
Trang Hãn Thần hỏi: “Ba đã nói nếu con có chết bên ngoài cũng đừng hòng chôn cất vào phần mộ tổ tiên mà? Gọi con về làm gì? Con dẫn chồng con đến, ba đừng giả vờ không thấy.”
Ông Trang hơi bực tức: “Anh có thể đừng cố ý chọc tức tôi không? Anh nói muốn dẫn nó đến thì tôi cho dẫn, anh còn muốn thế nào nữa? Tôi cũng không ép buộc hai anh ly hôn. Anh làm tôi mất hết mặt mũi, tôi thật sự không biết kiếp trước nợ nần gì anh…”
Tô Tần Khải Minh kéo Trang Hãn Thần, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Thần Thần…”
Trang Hãn Thần nói: “Con không xin tiền ba. Ba định cho con thật à? Ba nghĩ kỹ chưa? Nếu ba cho con tiền, thì tương đương với việc một nửa cho chồng con, sau này con chết rồi, thì sẽ cho con gái nuôi của con. Đứa con gái không có chút quan hệ huyết thống nào với nhà họ Trang.”
Ông Trang thở dài, bất mãn nói: “Tôi biết rồi, biết rồi, thôi được rồi…”
“Bây giờ… sắp chết rồi, ba đã nghĩ thông suốt một số chuyện.”
“Con thích đàn ông thì cứ thích, đó là cuộc sống của con, ba không thể xen vào.”
Vậy là cãi xong rồi hả?
Ba hắn thực sự đã nhượng bộ!
Giang Tu Văn đứng sau lưng hắn, sốt ruột không chịu nỗi, nhưng người trong cuộc lại hoàn toàn không hay biết, vẫn đang vui vẻ hóng hớt.
Cậu ở phía sau kéo kéo Trang Hãn Học: “Anh tư, anh tư ơi…”
“Em thực sự có việc cần nói với anh…”
Ông Trang hỏi: “Hãn Học, con hỏi mẹ con sao chưa đến, bảo bà ấy mau mau lên đây.”
Trang Hãn Học phàn nàn: “Vừa nãy ba bảo con bật chế độ máy bay, bây giờ lại bảo con liên lạc, con chỉ là công cụ thôi à?”
Ông Trang: “Nhiều lời quá.”
Trang Hãn Học lấy điện thoại ra, tắt chế độ máy bay, hàng loạt cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc ào ạt đổ về.
Trang Hãn Học giật mình!
Ôi trời, chuyện gì đã xảy ra vậy???
Thu Triết Hiên gửi cho hắn một loạt tin nhắn:
[Anh nghe điện thoại đi!!!!!]
[Có chuyện rồi!!!]
[Anh mau xem hot search Weibo!]
[Ảnh] [Ảnh] [Ảnh]
[Anh sao rồi?]
[Anh trả lời em đi! Anh có bị ba mẹ nhốt lại không?]
[Sâu lười ơi, anh đang ở đâu? Trả lời em đi.]
[Vẫn chưa trả lời à?]
[Đã 10 phút rồi.]
…
[Bây giờ em tới tìm anh.]
Trang Hãn Học ngẩn người ra, hắn đã quên mất việc ba dặn dò.
Hắn run run mở Weibo, đăng nhập vào tài khoản streamer đã mấy ngày không đăng nhập.
Má.
Bình luận và tin nhắn tràn ngập.
Hot search trên đầu sáng loáng: #TrangHãnHọcĐámCướiGiả
Trang Hãn Học nhấn vào xem, thấy ảnh hắn nắm tay Thu Triết Ngạn, tuy tài khoản quảng cáo này đã làm mờ mặt Tiểu Thu nhưng hắn vẫn có thể nhận ra.
Trang Hãn Học chỉ cảm thấy da đầu mình tê rần.
Tiêu đời rồi. Lần này coi như hết.
Ngoài phòng bệnh, tiếng giày cao gót đầy khí thế dồn dập đang đến gần.
Trang Hãn Học im lặng vài giây, mọi người trong phòng đều cảm nhận được không khí dường như có chút thay đổi khác thường.
Giang Tu Văn nhìn Trang Hãn Học ngó vào điện thoại một lúc, sắc mặt đã thay đổi, trong lòng băn khoăn, nghĩ rằng cuối cùng anh tư cũng phát hiện ra rồi sao?
Trang Đình Đình nhíu mày, đứa em ngốc nghếch của chị cuối cùng cũng nhận ra. Này thì cười, này thì hóng chuyện của anh hai! Bây giờ còn cười được không?
Trang Hãn Thần cũng quay đầu lại nhìn, nhạy bén phát hiện ra điều khác thường ở Trang Hãn Học.
Trang Hãn Học ngẩng đầu lên nhìn ba.
Ông Trang hỏi: “Con làm gì vậy, ba bảo hỏi mẹ, lâu thế mà không hỏi đi, điện thoại hết tiền hả?”
Trang Hãn Học thu lại vẻ mặt đùa cợt, đầu óc hắn chợt lóe lên, với giọng điệu đầy oanh liệt: “Ba, con có việc muốn nói với ba!”
Ông Trang nhíu mày: “Sao tự dưng nói lớn vậy? Làm ba giật mình. Con có việc gì thì nói đi.”
Khoan đã. Giang Tu Văn cảm thấy rất bất ổn, anh tư định làm gì vậy??
Trang Đình Đình cũng đoán ra ngay được câu tiếp theo đứa em não phẳng của mình định nói là gì, không lẽ…
Trang Hãn Thần cũng vô cùng bối rối: “???”
Giang Tu Văn buột miệng: “Anh tư…”
Trang Đình Đình đồng thanh: “Trang Hãn Học!”
Nhưng vẫn không kịp ngăn hắn làm bậy.
Trang Hãn Học nghĩ bụng, ba đã chấp nhận được chuyện anh hai đồng tính rồi, hắn làm theo, chắc là cũng ổn thôi?
Bây giờ cả mạng đều biết, không giấu được nữa thì cứ nói thẳng luôn cho rồi.
Mọe nó, chi bằng tự khai luôn!
Trang Hãn Học làm như đang hy sinh anh dũng, hét lớn: “Ba! Con cũng có bạn trai rồi!”
Hắn hoảng hốt, cũng chẳng biết mình đang sợ cái gì, chỉ cảm thấy đầu óc nóng bừng, không thể suy nghĩ bình thường, vô thức nói thêm: “Con, con còn muốn kết hôn với em ấy!”
Lời còn chưa dứt, trong phòng đã lặng ngắt như tờ.
Yên lặng đến đáng sợ.
Rầm.
Cánh cửa bật ra.
Mẹ đứng ngoài cửa.
Cuối cùng cũng đã đủ mặt.