Ngài Trang Không Tiền Đồ

Chương 49: “Em sẽ chỉ thiên vị anh thôi.”




Bác sĩ nói khi nhập viện đêm qua đã chẩn đoán là suy thận cấp, nhưng nguyên nhân gây bệnh cụ thể vẫn cần xét nghiệm thêm. Tình trạng hiện tại bước đầu xác định là do chất độc hại gây tổn thương cấp tính không hồi phục, tình trạng rất nghiêm trọng.

Bên phía bệnh viện sẽ nỗ lực điều trị, trước tiên ổn định tình trạng cơ thể thoát khỏi nguy hiểm, nhưng căn bệnh này là một cuộc chiến dai dẳng, cần phải chuẩn bị tâm lý.

Trang Hãn Học đã từng nghe nói về căn bệnh này, hình như phải chạy thận nhân tạo liên tục, nhưng cũng chỉ là kéo dài thời gian, bệnh vẫn sẽ chuyển biến xấu dần, đến giai đoạn nhiễm trùng đường tiểu thì buộc phải thay thận.

Bác sĩ đề nghị thay thận, nhưng nguồn thận rất khan hiếm, trước mắt cứ để người nhà tự nguyện làm xét nghiệm độ phù hợp đã.

Tuy nhiên, ngay cả khi thay thận, nhìn theo hướng lạc quan thì thời gian sống cũng chỉ khoảng 10 năm thôi.

Ông Trang yếu ớt ngồi trên giường, hồi lâu không nói lấy một lời.

Trang Hãn Học nhìn ông ngồi im thin thít như cây tre khô, gầy khòm lưng, lại cảm thấy ông đáng thương.

Kẻ đáng ghét nhất thì cũng có mặt đáng thương nhất.

Tiền có thể giải quyết được hầu hết phiền toái trên đời, nhưng cũng có những thứ tiền không mua được.

Chẳng hạn như sức khỏe, bình yên, hạnh phúc và tình yêu.

Trang Hãn Học cảm thấy ba như già đi mấy tuổi chỉ sau một đêm, lòng hắn xót xa. Hắn là người đầu tiên đi xét nghiệm ghép tạng.

Hiến thận không giống như hiến gan, hiến tủy, hiến đi là không còn nữa, gan còn có thể tái tạo, nhưng thiếu một quả thận ảnh hưởng không nhỏ đến sinh hoạt. Song, nếu hắn thận của hắn phù hợp thì hắn sẵn sàng hiến một quả thận cho ba.

Dù người cha này trăng hoa lại độc đoán, luôn mắng hắn vô tích sự, còn thương anh hai một cách mù quáng, khiến gia đình tan tác, khiến người ta muốn bỏ trốn.

Nhưng muốn trốn khỏi nhà là một chuyện, ba bị bệnh rồi, hắn có thể cứu ba thì không thể đứng ngoài cuộc được.

Từ nhỏ đến lớn, hắn đã phung phí bao nhiêu tiền của gia đình, chưa thiếu ăn thiếu mặc ngày nào…

Trang Hãn Học nhắn tin cho Thu Triết Ngạn: [Nếu sau này tôi mất một quả thận, liệu có ảnh hưởng gì đến đời sống chăn gối của hai đứa mình không?]

Thu Triết Ngạn: [Đừng nói với em là anh định hiến thận cho ba đấy?]

Trang Hãn Học: [Chưa có kết quả xét nghiệm. Tôi cũng chưa rõ, nhưng nếu cần thiết thì phải hiến cho ba chứ.]

Thu Triết Ngạn trực tiếp gọi điện thoại tới, anh hỏi với giọng điềm tĩnh: “Anh không định dùng việc này để mặc cả với ba, đổi một quả thận để ông ấy chấp nhận em đấy chứ? Đừng ngốc nghếch thế. Em thà rằng anh có một cơ thể khỏe mạnh.”

Trang Hãn Học đi đến phòng hút thuốc để nói chuyện, hắn hạ giọng: “Không phải vậy đâu… ngay cả khi không có em, ba tôi đột nhiên bị bệnh, tôi cũng sẽ làm vậy thôi.”

Thu Triết Ngạn: “…” Anh không biết nên vui hay buồn nữa.

Trang Hãn Học châm điếu thuốc, rít một hơi dài, rồi nhả ra làn khói xám, “Nghe có vẻ cao thượng nhỉ? Tôi yếu đuối quá.”

Hắn đang kẹp điếu thuốc bằng ngón trỏ và ngón giữa, chỉ còn cách dùng ngón út gãi gãi má, khiến tàn thuốc rơi xuống vai.

Thu Triết Ngạn: “Đó không phải là yếu đuối, mà là lòng nhân hậu.”

Thu Triết Ngạn rất thương Trang Hãn Học, anh cảm thấy trên đời này không có ai dịu dàng và tốt bụng hơn sâu lười của anh.

Trang Hãn Học nói: “Mặc dù tôi luôn nói xấu ba mình với em, nhưng nếu phải nói ông ấy tốt thì ông ấy thực sự là một tên cặn bã, từ hồi trẻ đến giờ vẫn ngoại tình. Còn nếu nói ông ấy xấu, thì ít nhất về mặt vật chất, ông ấy chưa bao giờ đối xử tệ với tôi, dù không quan tâm đ ến tôi, nhưng cũng không đánh tôi một lần nào, tôi về nhà, ông ấy vẫn nhận tôi. Ngay cả khi tôi chỉ là một sản phẩm dự phòng không đạt yêu cầu.”

“Đôi lúc tôi cũng tự hỏi, nếu mình là ba, có một đứa con lề mề vô tích sự như vậy, chắc mình cũng sẽ không thương nó đâu.”

“Dù sao thì trong người tôi cũng có một nửa dòng máu từ ông ấy, tôi có hai quả thận, tặng ông ấy một quả là vừa đủ.”

“Sau khi chữa khỏi cho ông ấy, tôi vẫn sẽ bỏ đi.”

“Xin lỗi nhé, Tiểu Thu, sau này chắc chắn em sẽ phải kiềm chế chuyện đó. Không thể hòa hợp như trước được nữa.”

Trang Hãn Học rất lo lắng, hắn cảm thấy Tiểu Thu sắp mắng hắn rồi.

Thu Triết Ngạn im lặng lắng nghe, rồi nói: “Anh muốn làm gì thì cứ làm.”

Trang Hãn Học không nghe ra cảm xúc của anh, bèn hỏi: “Em đang giận à?”

Giọng điệu của Thu Triết Ngạn không thể nói là đồng ý: “Đâu có? Em chỉ đột nhiên nhận ra rằng đây chính là kẻ ngốc mà em yêu. Em luôn cảm thấy anh ta lỗ m ãng lại bạc tình, dường như không quan tâm đ ến bất cứ ai, nhưng thực ra anh ta để tâm hơn bất cứ ai, mềm lòng hơn bất cứ ai, còn ngốc nghếch hơn bất cứ ai.”

Trang Hãn Học bỗng nhiên thấy cay cay mũi.

Thu Triết Ngạn nói: “Nói thật, em không hy vọng kết quả xét nghiệm của anh phù hợp. Em muốn bắt anh đi, không muốn anh hiến một quả thận cho người cha không thương anh.”

“Nhưng em biết, nếu anh không làm chuyện này, thì anh sẽ day dứt, sẽ cảm thấy tội lỗi, sẽ không vui.”

“Vì vậy, em chỉ có thể hy vọng xét nghiệm không phù hợp, để chuyện này trở thành chuyện ngoài tầm với của anh, thì anh sẽ không làm nữa.”

“Em biết đó là ba anh, suy nghĩ của em quá độc ác, quá hẹp hòi, quá xấu xa. Dẫu sao thì em cũng là một kẻ ích kỷ mà, ông ấy đối xử tệ với anh, nên em không thích ông ấy.”

“Ông ấy thiên vị anh hai, thì em thiên vị anh. Cả thế giới đều cho rằng anh vô dụng, không đáng thiên vị, thì em vẫn sẽ thiên vị anh.”

“Em sẽ chỉ thiên vị anh thôi.”

Trang Hãn Học hít hít mũi: “Em tốt với tôi quá.”

Thu Triết Ngạn nói: “Anh là người em yêu, em không tốt với anh, thì tốt với ai?”

Trang Hãn Học đột nhiên cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm xúc chua xót ngọt ngào, nói: “Tiểu Thu, tôi nhớ em lắm.”

Thu Triết Ngạn dịu dàng nói: “Em cũng vậy… sâu lười, em cũng nhớ anh lắm.”

Thật tiếc là vẫn không thể gặp nhau, còn khiến Thu Triết Ngạn phải đi một chuyến vô ích, Trang Hãn Học nói: “Bây giờ em đang ở ga tàu cao tốc à? Tôi nghe thấy tiếng ồn. Em đi đường cẩn thận nhé.”



Thu Triết Ngạn buồn bã “ừ” một tiếng, Trang Hãn Học gần như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của anh giống như một con chó lớn rũ tai cụp đuôi, nghĩ đến thôi cũng thấy dễ thương quá chừng.

Trang Hãn Học cúp điện thoại, tim vẫn đập thình thịch.

Hắn cảm thấy Thu Triết Ngạn là một chàng trai trung thực, thẳng thắn, họ đã ở bên nhau hơn nửa năm, Tiểu Thu không phải kiểu người ăn nói ngọt ngào, ngược lại còn thường bị hắn chọc đỏ cả mặt, nhưng thỉnh thoảng anh nghiêm túc nói lời tỏ tình như thế này, thật sự khiến người ta xấu hổ.

Hơi ấm lan tỏa trong tim hắn.

Trang Hãn Học nói chuyện với chú chó sói đáng yêu của mình xong thì quay về trông ba.

Trên đường đi, cô y tá nói rằng bác sĩ có chuyện muốn nói với hắn, bác sĩ bảo hắn nói chuyện với ba mình, hỏi rõ xem ông ấy đã ăn nhầm thứ gì, hoặc đã uống nhầm thuốc gì. Bởi vì lão già cứng đầu ấy không chịu hé răng, cứ bào là không biết.

Trang Hãn Học đột nhiên nghĩ đến mấy bộ phim truyền hình máu chó, chẳng lẽ ba hắn bị người ta đầu độc?

Nghi phạm là ai đây? Vợ bé Giang Tuyết Tình vừa bị bạo hành, ôm hận trong lòng? Một đối thủ kinh doanh nào đó vì tiền mà đầu độc? Chắc không phải là mẹ hắn chứ, nếu mẹ hắn muốn đầu độc thì cũng chẳng đợi đến bây giờ.

Trang Hãn Học nghĩ đến cốc cà phê của anh hai, lắc đầu nguầy nguậy, gạt bỏ những suy nghĩ đáng sợ ra khỏi đầu.

Xem ra hắn không có năng khiếu làm thám tử.

Ba hắn có quá nhiều kẻ thù, ai cũng có thể là thủ phạm.

Trang Hãn Học dứt khoát hỏi thẳng ba: “Ba ơi, ba thật sự không biết à? Ba có manh mối gì không?”

Ba hắn nhăn nhó: “Không có, nếu anh rảnh rỗi thế thì bảo anh chị của anh đến thăm tôi đi.”

Trang Hãn Học đáp: “Ba mới cãi nhau với anh hai, mà còn muốn anh ấy đến thăm á? Ba không sợ lại tức đến ngất xỉu à?”

Ba: “Giờ tôi bệnh rồi, ít nhiều gì thì nó cũng phải kính trọng tôi một chút chứ?”

Trang Hãn Học dội một gáo nước lạnh: “Chuyện đó thì không chắc đâu ạ. Tính anh con ba hiểu rõ nhất còn gì?”

Ba im lặng một lúc, nằm xuống giường, vẫn nói: “Anh cứ báo cho nó đi, nó muốn đến thì đến, không đến thì thôi. Để lần sau đến dự đám tang của tôi luôn.”

Trang Hãn Học: “…”

Trang Hãn Học báo cho chị ba, chị nói chiều nay sẽ đến.

Vừa cúp máy, Trang Hãn Học nhận được một cuộc gọi lạ, nghe giọng nói hắn liền nhận ra: “Bà Giang?”

Giang Tuyết Tình khó xử nói: “Chào cậu, tôi lấy được số điện thoại của cậu từ mẹ cậu, vì nghe nói hiện tại cậu đang ở bên cạnh ông Trang. Thực ra tôi nên đến giúp đỡ, nhưng hiện tại tôi bị thương, không thể ở đó trông nom. Trưa nay tôi sẽ dẫn con trai tôi đến, để nó ở lại giúp đỡ, dù sao thì nó còn đi học, xin nghỉ mấy ngày cũng không ảnh hưởng gì…”

Trang Hãn Học: “Tu Văn sẽ đến à?”

Giang Tuyết Tình: “Tôi chỉ có thể giúp được đến vậy. Xin lỗi.”

Trang Hãn Học có trí tưởng tượng phong phú, hắn nghĩ người phụ nữ nói chuyện nhỏ nhẹ và dịu dàng này có thể đã đầu độc ba mình, nếu là trong phim trinh thám, thì bước tiếp theo là phái con trai đến đầu độc thêm lần nữa, giết cho chết luôn.

Trang Hãn Học khéo léo hỏi: “Bà Giang, tôi muốn hỏi, bác sĩ nói ba tôi có thể đã bị ngộ độc, dù sao ba tôi cũng sống ở nhà bà mà, bà có manh mối gì không?”

Từ giọng nói của Giang Tuyết Tình, có thể cảm nhận được sự hoảng loạn đột ngột của cô ta: “Ngộ độc? Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tôi, tôi không biết. Tôi thực sự không biết. Tôi, tôi…”

Đang nói chuyện, cô ta đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, vội nói: “Tôi nhớ rồi, mấy ngày trước ông Trang có mua thuốc từ vị đại sư nào đó, ông ấy đã uống loại thuốc đó. Tôi có mang theo. Không liên quan đến tôi, chính ông ấy đã mua.”

Trang Hãn Học: “Thuốc gì vậy?”

Giang Tuyết Tình như đã biến mất, đầu dây bên kia đột nhiên im lìm.

Một lúc lâu sau, Giang Tuyết Tình khó khăn lắm mới nói được: “Thuốc…bổ thận tráng dương…”

Trang Hãn Học: “…”

Gì nữa đây???

Giang Tuyết Tình dẫn Giang Tu Văn đến, loại thuốc mà tên lang băm kia đưa cũng đã giao cho bác sĩ.

Nghe nói phải thay thận, cô ta không hề đắn đo mà đưa Giang Tu Văn đi làm xét nghiệm ghép tạng.

Đến nước này, Trang Hãn Học thật sự có phần kính nể cô ta.

Không lâu sau đó chị gái Trang Đình Đình cũng đến, mặc dù không mấy vui vẻ, nhưng chị cũng đi xét nghiệm ghép tạng.

Trang Đình Đình hỏi: “Lão già kia làm sao thế? Sao tự dưng lại bị suy thận cấp?”

Trang Hãn Học ngượng ngập kể sơ sự việc. Hắn nhận thấy các chú, các bác càng về già càng mê tín dị đoan, càng sợ chết, rồi cứ làm liều. Quen được mấy ông đại sư ở đâu đâu, rồi vung tiền cho người ta.

Xem bói này nọ thì cũng được, coi như bỏ tiền tìm người nói chuyện phiếm đi.

Thế mà còn mua thuốc uống lung tung.

Nhưng cùng là đàn ông, Trang Hãn Học cũng hơi thông cảm với ba mình, đến tuổi ba rồi, quả thực hơi khó khăn, đàn ông không bao giờ chịu nhận mình già cả, nên mới phải lén lút uống thuốc.

Trang Đình Đình nghe xong, im lặng một lúc: “Ông ấy thật là… tự làm tự chịu.”

Chị cười khẩy: “Quả báo.”

Hai chị em đang nói chuyện, ánh mắt của Trang Đình Đình hướng ra hành lang: “Anh hai?”

Trang Hãn Học quay lại: “Anh hai!”

Ba anh chị em tụ họp tại hành lang bệnh viện lạnh lẽo.

Trang Hãn Thần gật đầu: “Đình Đình. Lâu rồi không gặp.”



Trang Đình Đình từ nhỏ đã kính nể anh hai: “Anh hai, anh cũng đến à?”

Trang Hãn Thần cười khẽ: “Chính anh đã khiến ba phải nhập viện đấy.”

Trang Đình Đình: “…”

Trang Hãn Học nói: “Không đâu, anh hai, ba phải cảm ơn anh mới phải, nếu không phải nhờ anh chọc tức ba nhập viện, thì cũng không thể kịp thời phát hiện ra bệnh.”

“Nhưng sao anh lại đến đây?”

Trang Hãn Thần nói: “Anh đến xét nghiệm ghép tạng.”

Trang Hãn Học ngạc nhiên: “Cho ai?”

Trang Hãn Thần thản nhiên nói: “Cho ông Trang Hoằng Nghị.”

Kết quả xét nghiệm ghép tạng phải vài ngày sau mới có.

Tạm thời phải chờ.

Anh hai chỉ đến bệnh viện để xét nghiệm, thậm chí còn không đi thăm ba. Chị ba thì đến nói vài câu rồi cũng đi xét nghiệm.

Giang Tuyết Tình cũng ra về vì có công việc ở đài truyền hình, căn phòng lại trở nên lạnh lẽo.

Giang Tu Văn ngồi bên giường gọt táo.

Cậu nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên, thấy Trang Hãn Học tiễn chị ba về rồi quay lại, như học sinh bị giáo viên hỏi bài, cậu đứng phắt dậy, nói: “Anh, em chào anh…”

Môi cậu mấp máy, dường như không biết nên gọi thế nào, nói lắp bắp.

Trang Hãn Học cười nói: “Nếu cậu không ngại, thì cứ gọi tôi là anh tư đi.”

Sự căng thẳng của Giang Tu Văn lập tức được xoa dịu, cậu cảm thấy giọng nói và thái độ của người này rất quen thuộc và thoải mái, cậu đỏ mặt, vẫn chưa dám gọi, một đứa con riêng như cậu, nào có mặt mũi nhận con trai hợp pháp làm anh chứ?

Trang Hãn Học nói: “Cậu gọt táo cho ba ăn à? Nhưng ba ngủ rồi.”

Lúc này Giang Tu Văn mới nhận ra ông Trang đã ngủ thiếp đi.

Trang Hãn Học cầm quả táo từ tay cậu, bẻ đôi rồi chia mỗi người một nửa, “Thôi thì mình ăn đi.”

Giang Tu Văn nói nhỏ như muỗi kêu: “Anh… Em… Ở đây có em trông nom, anh có thể về nhà nghỉ ngơi, em sẽ ở lại đây giúp đỡ. Trước kia ông ngoại em bị bệnh, em cũng từng chăm sóc ở bệnh viện, em sẽ không gây rắc rối đâu.”

Trang Hãn Học: “Anh thì thấy cậu nên về trường, việc học mới quan trọng.”

Giang Tu Văn lắc đầu: “Chỉ mấy ngày thôi cũng không sao.”

Trang Hãn Học định nói gì đó thì điện thoại rung lên, hắn lấy ra xem, là tin nhắn của Thu Triết Ngạn: [Em đang ở trước tòa nhà khoa nội trú.]

Trang Hãn Học: [!!!]

Trang Hãn Học nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Thu Triết Ngạn đang đứng đó.

Trang Hãn Học lập tức đổi giọng, nói: “Anh có việc phải ra ngoài một lát, cậu trông giúp anh nhé.”

Hắn vội vã chạy xuống lầu, hai người ôm nhau thật chặt ở góc cầu thang.

Trang Hãn Học kinh ngạc hỏi: “Sao em lại đến đây!”

Thu Triết Ngạn nói: “Em nhớ anh, nên đến. Em nghĩ chàng ngốc của em bây giờ chắc chắn rất cần một cái ôm.”

Sao mà vừa đáng yêu vừa chu đáo thế. Trang Hãn Học ngẩng đầu nhìn đôi mắt như chú chó lớn của Thu Triết Ngạn, lòng mềm nhũn.

Đôi tình nhân này dường như đều đã mất trí.

Không kiềm chế được, rõ ràng ai cũng biết lúc này không nên gặp mặt, nhưng Thu Triết Ngạn chỉ muốn gặp Trang Hãn Học, Trang Hãn Học cũng không nỡ đuổi anh đi.

Họ nắm tay nhau một lúc.

Trao nhau nụ hôn.

Rồi mới lưu luyến chia tay.

“Em thực sự nên đi rồi, không phải sắp đến giờ đổi vé rồi à? Nếu không đi sẽ không kịp đâu. Tiểu Thu, bình tĩnh nào.”

“Nghĩ đến cảnh anh bây giờ đáng thương vô cùng, em không thể yên tâm mà đi.”

“Nhưng em ở lại đây cũng không giúp được gì.”

“Mặc dù không thực sự giúp được gì, nhưng em có thể giúp chia sẻ bớt nỗi hoang mang và đau khổ của anh. Em không nỡ nhìn thấy anh buồn, chỉ cần nhìn anh là em đã bồn chồn lo lắng rồi. Trước đây em cứ nghĩ anh là người vô tâm, nhưng giờ xem ra, thà vô tâm còn tốt hơn.”

Trang Hãn Học cảm thấy Tiểu Thu nhà mình thực sự là bạn trai tốt nhất trên đời.

Sau đó hắn đích thân đưa Thu Triết Ngạn đến ga tàu, ép anh lên tàu.

Vài ngày sau, kết quả xét nghiệm ghép tạng đã có.

Trang Hãn Học không phù hợp, chị ba không phù hợp, Giang Tu Văn… cũng không phù hợp với yêu cầu ghép tạng.

Chỉ có anh hai phù hợp.