Ngài Trang Không Tiền Đồ

Chương 45





Trang Hãn Thần vẫn luôn buồn bực vì đứa em không nên thân của mình.

Cái tên Trang Hãn Học này ba mưới mấy tuổi đầu mà như đứa con nít, vô tâm vô tư, chẳng biết nên nói là dễ nuôi hay khó nuôi nữa. Khi có tiền thì tiêu xài phung phí, lúc rỗng túi cũng chẳng thấy hắn sống khổ sở, ủ rũ, lúc nào cũng vui vẻ.

Đó cũng là lý do anh thích đứa em trai này.

Nếu có thể giúp đỡ đứa ngốc nghếch này, anh sẽ không ngại.

Mười mấy ngày trước, nghe Trang Hãn Học nói muốn về nhà gom tiền cho Thu Triết Ngạn là anh đã thấy không ổn rồi. Làm loạn một trận, giờ hắn lại nói muốn đi. Nếu nhà là nơi nói về là về, nói đi là đi, thì anh em họ chẳng phải trốn nhà nhiều năm như vậy.

Chỉ sợ hắn trộm gà không thành còn mất nắm gạo.

Hai anh em ăn trong phòng riêng tại một nhà hàng.

Trang Hãn Học cắm đầu ăn cơm. Ăn không nói, ngủ không nói. Lúc ăn cơm, anh hai sẽ không nói chuyện.

Cơm nước xong mới nói chính sự.

Anh hai hỏi: “Chú định thế nào? Cứ đưa Thu Triết Ngạn về nhà ngả bài với ba mẹ à?”

“Không thì sao đây?” Trang Hãn Học ngó sắc mặt anh hai, ngập ngừng hỏi: “… Hay em đưa cả ba mẹ Thu Triết Ngạn theo nhé?”

Anh hai trừng mắt, nhìn hắn đầy hung ác.

Trang Hãn Học sờ mũi: “Em nghĩ là thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng mà, tới đó rồi tính.”

Hình như đã nghe câu này ở đâu rồi.

Anh hai cười lạnh: “Hơn nửa năm trước chú cũng nói với anh như vậy, rồi ai khóc lóc mượn tiền anh?”

Trang Hãn Học thấy hơi ngượng. Khoảng thời gian Tiểu Thu gặp khó khăn nhất, hắn cũng thật sự cùng đường.

Anh hai thở dài: “Cái thằng này, lúc nào cũng hành động theo bản năng, chẳng bao giờ chịu suy nghĩ.”

Trang Hãn Học bảo: “Thì em cũng có gây họa gì đâu.”

Anh hai: “Do chú may đấy!”

Trang Hãn Học mặt dày cười hì hì: “May mắn cũng tính là một loại tài năng của em mà. Hồi xưa đi xem bói, thầy từng phán lá số em có sao Tử Vi nhập cung Nô Bộc, gặp chuyện ắt được quý nhân phò trợ. Chắc thầy phán chuẩn rồi đó.”

Anh hai xụ mặt: “Cười gì mà cười. Anh không đùa với chú đâu, nghiêm túc lại đi. Bây giờ chú sắp quyết định chuyện quan trọng cả đời mình đấy.”

Trang Hãn Học: “…”

Nhìn hắn ủ rũ, anh lại thấy thương thằng em, bèn chân thành khuyên nhủ: “Trang Hãn Học à, chú phải hiểu bây giờ chú muốn làm gì. Chú dám ở ngoài ăn chơi sa đọa chỉ vì chú tự nuôi sống bản thân là đủ à? Không phải đâu, là vì chú vẫn còn đường lui đấy. Như lần này, đối với Thu Triết Ngạn là tai hoạ, đối với phần lớn các gia đình trong xã hội là đả kích nặng nề. Nhưng chú thì khác, chỉ cần chú quay đầu, trở về bên ba mẹ, chú vẫn là cậu tư[1] của nhà họ Trang, tiền tiêu không hết.”

>> Nhấp xem chú thích.

“Nếu chú thật sự công khai như anh thì chẳng còn đường về đâu.”

“Anh nói thế này hơi khó nghe, nhưng anh có thể làm ra tiền, chỉ cần anh muốn, anh vẫn có thể tìm được công việc lương cao, chú thì không.”

“Đến lúc đó, chú chỉ có thể dựa vào Thu Triết Ngạn. Chú có chắc rằng cậu ta cho chú dựa dẫm cả đời không?”

Trang Hãn Học cau mày, hắn thật sự không vui khi nghe anh hai nói xấu Thu Triết Ngạn, dù rằng biết anh hai có ý tốt.

Anh hai là vậy đó, hay đa nghi, hay ghen tị, mở miệng là nói về lợi ích, nói ra toàn lời tổn thương, thích chỉ huy người khác, còn thích dạy dỗ người khác. Hắn nhớ hồi còn nhỏ, được anh hai dẫn đi chơi, đã lập kế hoạch chỉnh chu, nhưng hắn không tập trung, bị những thứ khác thu hút rồi chạy lung tung, anh hai đen mặt hỏi hắn sao không nghe lời.

Nhưng người anh trai mà hắn tưởng rằng chỉ quan tâm đ ến tiền ấy lại cầm mỗi thẻ căn cước, hộ chiếu và visa, gần như không một xu dính túi mà bỏ trốn cùng đàn ông.

Trang Hãn Học nói: “Anh ơi, anh đừng nói xấu Tiểu Thu như vậy. Nghe như anh đang ly gián tụi em ấy, em ấy tốt xấu ra sao, người yêu như em mới rõ nhất. Vả lại, chẳng phải chính anh cũng bỏ nhà theo anh Khải Minh hả?”

Anh hai rất tự tin: “Anh với anh Khải Minh thì khác, bọn anh là thanh mai trúc mã, quen biết từ hồi ba tuổi rồi. Chú mới quen Thu Triết Ngạn được bao lâu? Chú có chắc là mình hiểu cậu ta không? Cậu ta học trường nào, gia đình ba mẹ ở đâu? Kinh nghiệm học tập, yêu đương ra sao? Chú có chắc rằng mình biết tất cả không?”

Hỏi hay lắm! Trang Hãn Học đáp ngay: “Em biết chứ.”

Anh hai ngớ người: “…”

Nói đến đây, Trang Hãn Học đã có thể trả lời, hắn giải đáp từng câu hỏi của anh hai, sau đó nói: “Tiểu Thu nói hết với em rồi. Em còn chẳng hỏi, em ấy cứ đòi phải nói cho em biết mới được.”

Anh hai im lặng một lúc, không biết đang nghĩ gì, anh nói: “Dù vậy, chú cũng không thể vội vàng come out, hãy cân nhắc về địa điểm và thời điểm.”



Trang Hãn Học gật đầu: “Ừa… em cũng nghĩ vậy. Tuần sau sinh nhật em mà. Em nghĩ đó là thời điểm hoàn hảo để gọi ba mẹ đến và nói về chuyện này.”

“Còn một chuyện nữa.” Anh hai nói. “Chú nói chuyện đầu tư với Thu Triết Ngạn đã xong xuôi rồi à? Chắc chưa? Sau khi chú come out, ba mẹ chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho chú đâu. Trước kia, anh đi rồi, họ còn dùng ba mẹ của Khải Minh để uy hiếp anh, nếu không phải anh có chuẩn bị sẵn, thì cũng không thể thoát ra được.”

Trang Hãn Học không dám nói gì.

Nếu muốn có thứ gì, bạn phải trả cái giá tương đương.

Ban đầu hắn muốn đổi sự tự do của mình để lấy tiền.

Nhưng Thu Triết Ngạn không cần tiền, thế là hắn muốn lấy lại tự do.

Cái giá của sự tự do là gì? Tạm thời còn chưa rõ.

Trang Hãn Học nhìn anh hai đầy chờ mong.

Trang Hãn Thần về nước là vì chuyện này, anh hai thở dài: “Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi chú gây họa cần anh chùi đít, đều sẽ nhìn anh chằm chằm như thế.”

“Nếu chú đã quyết định come out, thì anh sẽ giúp chú.”

Trang Hãn Học tỏ ra ngoan ngoãn: “Anh hai đúng là người tốt, không ngờ anh đích thân quay về giúp em.”

Anh cả cụp mắt xuống, trên mặt mang nỗi buồn nhàn nhạt. Anh trầm ngâm hồi tưởng lại chuyện xưa, rồi ngẩng đầu nhìn em, nhẹ nhàng nói: “Khi anh đi, anh rất mong có người trong nhà giúp đỡ anh. Lúc đó chú còn ngơ ngơ ngác ngác, Đình Đình thì còn chưa tự lo được cho bản thân mình, nó cũng không hiểu tại sao anh lại yêu một người đàn ông. Bây giờ chú gặp phải tình huống như vậy, anh là anh trai của chú, không thể để chú đơn độc một mình.”

Trang Hãn Học cười nói: “Anh hai tốt với em nhất, em mời anh đi xem phim nhé. Biết đâu lúc đó em không cần anh giúp đỡ thì sao? Anh đã xin nghỉ phép rồi thì cũng không thể lãng phí, phải đi chơi đây đó chứ nhỉ? Bao nhiêu năm nay thành phố S đã thay đổi rất nhiều rồi.”

Dù anh hai cứng nhắc đến đâu cũng bị hắn chọc cho cười.

Nói đoạn. Trang Hãn Học như nhớ ra điều gì, hắn nói: “Đúng rồi, anh hai, trước có nói ba có đứa con trai riêng vừa tròn mười tám, phải không?”

Anh hai nhíu mày khó chịu như thể nghe thấy chuyện gì bẩn thỉu, gật đầu: “Nhớ, sao vậy? Người phụ nữ đó tính toán mọi cách để sinh đứa con trai, hẳn là muốn giở trò. Bà ta gây chuyện với nhà mình rồi à?”

Trang Hãn Học lắc đầu: “Chưa, ban đầu ba nói muốn dẫn em đi gặp thằng em út. Thằng bé đó tên là Giang Tu Văn. Em nói anh nghe, trùng hợp lắm, hồi trước em làm truyền thông tự thân[2] mà? Hóa ra nó là fan của em. Nó không biết em là ai, kể tất tần tật cho em nghe luôn. Để em cho anh xem.”

>> Nhấp xem chú thích.

Trang Hãn Học mở weibo ra cho anh hai xem lịch sử trò chuyện.

Vừa mở ra, hắn phát hiện có tin nhắn mới:

[Anh ơi, em nên làm gì đây? Hôm nay mẹ em lại đến, mẹ muốn lôi kéo em làm chuyện xấu.]

[Em sợ quá, mẹ nói mẹ có cách để đuổi anh tư đi rồi. Em thấy mình như nhân vật đứa con riêng độc ác trong phim vậy.]

[Em cố khuyên thì mẹ bảo em là trẻ con, không hiểu chuyện, cứ nghe mẹ là được.]

[Em sợ mẹ sẽ làm chuyện phi pháp.]

Trang Hãn Học: “…”

Sao vừa mở ra là gặp ngay cái tin chấn động vậy?

Tim Trang Hãn Học đập thình thịch.

Hắn biết rõ Giang Tuyết Tình không thể an phận thủ thường, nếu bà ta có thể thì đã chẳng làm vợ bé. Chẳng lẽ còn yêu ông ba hắn thật à? Không ham tiền thì ham gì? Ham một tên cặn bã hay ham một ông già?

Hẳn Giang Tuyết Tình đã nắm được nhược điểm gì của hắn rồi nên mới nói vậy.

Mà hắn thì có nhược điểm gì?

Trang Hãn Học ngẫm nghĩ một lúc, lòi ra cả đống nhược điểm.

Hắn đồng tính, hắn lừa tiền, hắn làm streamer, hắn come out trên mạng…

Dù là chuyện nào, nếu ba mẹ biết thì hắn sẽ… hắn sẽ… hắn sẽ… Trang Hãn Học: “?”

Hình như cũng chả sao? Nợ nhiều không lo, chấy nhiều không ngứa.

Nhưng hắn chủ động nói ra và bị người ta vạch trần là hai chuyện khác nhau.

Trang Hãn Học nhìn anh hai, anh hai nhìn Trang Hãn Học.

Trang Hãn Học nhắn lại: [Nếu lo lắng như vậy, chẳng bằng cậu nói chuyện đàng hoàng với mẹ, hỏi xem là chuyện gì. Hiểu ra rồi thì sau này cũng không phải hoảng. Đúng không?]



Mấy phút sau Giang Tu Văn mới rối rít trả lời: [Hầy, chắc là em phải về hỏi thật, dù không muốn gặp mẹ chút nào.]

Trang Hãn Học thầm nghĩ: Có gián điệp bên đó, dù Giang Tuyết Tình có giở trò gì thì cũng không phải sợ, hề hề hề.

Trang Hãn Học tiễn anh hai về khách sạn.

Rồi lái xe về nhà.

Trên đường đi, hắn nhận được cuộc gọi của ba: “Giờ anh đang ở đâu?”

Trang Hãn Học: “Sao vậy ba?”

Ba lạnh lùng nói: “Có chút việc, đến chỗ tôi đi.”

Trang Hãn Học “ò” một tiếng rồi quay xe, đổi hướng.

Đây là lần thứ hai hắn đến chỗ mẹ kế, đậu xe vào bãi rồi mới nhận ra mình đã quên gì đó.

Lúc vào thang máy, Trang Hãn Học bước chậm, có người ấn nút giữ cửa giúp hắn, Trang Hãn Học bước nhanh vào cửa, thản nhiên nói: “Cảm ơn.”

Cậu thanh niên đáp: “Không có chi.”

Nghe quen vậy ta?

Trang Hãn Học nhìn lại lần nữa. cuối cùng cũng nhận ra.

Móa, đây là Giang Tu Văn mà!

Chờ chút, hình như hắn mới thuyết phục Giang Tu Văn về nhà.

Giang Tu Văn chần chừ một lúc rồi hỏi: “Anh lên tầng mấy? Anh không bấm thang ạ?”

Trang Hãn Học mỉm cười: “Tôi cũng lên tầng bảy.”

Khu chung cư cao cấp này mỗi tầng có một căn hộ, họ đến cùng một căn, Giang Tu Văn ngẩn người, không nói gì nữa.

Trang Hãn Học thấy cậu lấy điện thoại ra, bèn nhìn trộm, thấy Giang Tu Văn đang gửi tin nhắn: [Hình như em gặp anh trai cùng cha khác mẹ rồi, làm sao đây?]

Hình đại diện của người nhận tin là Trang Hãn Học.

Trang Hãn Học thẳng người lại, định ngắm phong cảnh, nhưng đang trong thang máy nên đành nhìn số tầng nhảy trên màn hình điện tử.

Đã tới tầng bảy.

Không ai bước ra trước.

Cửa sắp đóng lại rồi.

Chẳng còn cách nào khác, Trang Hãn Học đành bước ra trước. Giang Tu Văn theo sau hắn như chó con.

Trang Hãn Học bấm chuông cửa.

Giang Tuyết Tình ra mở cửa, vẫn cái bộ dạng ngoan ngoãn biết điều đó: “Chào cậu tư.”

Trang Hãn Học: “Chào bà Giang.”

Trang Hãn Học thoải mái đi vào: “Ông già đâu rồi?”

Giang Tuyết Tình: “Ông Trang chờ cậu ở phòng làm việc.”

Lúc này Giang Tu Văn mới bước đến cửa, trông cậu ta như muốn đi vào, mà cũng muốn quay đầu bỏ chạy.

Giang Tuyết Tình nhẹ nhàng hỏi: “… Sao tự dưng về rồi? Còn đang học mà? Con về trường học đi.”

Giang Tu Văn siết chặt nắm tay, nghiến răng, chen qua cửa, nhanh chóng đuổi theo bước chân của Trang Hãn Học.

Trang Hãn Học vào phòng làm việc.

Ba sầm mặt, hỏi thẳng vào vấn đề: “Tối nay anh đã đi đâu?”

Trang Hãn Học: “… Con có đi đâu đâu.”

Ba ném một xấp ảnh xuống trước mặt hắn, kìm nén cơn giận, hỏi: “Anh tự xem đi. Đây là cái gì? Người đàn ông trong ảnh là ai? Anh và nó có quan hệ gì?”