Từ trước đến nay Trang Hãn Học luôn là một người vui vẻ.
Sống trên đời cứ vui là được.
Nếu làm việc không vui thì đừng làm việc; nếu lấy vợ không vui thì đừng kết hôn, nếu kế thừa gia sản không vui, thì bỏ nhà đi thôi.
Hắn tự nuôi thân mình, chính là nuôi cả gia đình.
Nhìn xem, thoải mái biết bao.
Mấy năm sau khi bỏ nhà ra đi, hắn chỉ đem mấy ngàn trong túi, chẳng mang bất kỳ hành lý gì, vô cùng thoải mái và không bị gò bó. Qua bao nhiêu ngày Tết, hắn cũng chỉ có một chú chó Đậu Đậu là gia đình.
Sau khi hết tiền, bạn bè và phụ nữ ngày trước đều bỏ hắn đi.
Người đến không từ chối, người đi cũng sẽ không giữ lại. Tất cả đều là duyên số.
Về sau, dù có phụ nữ nảy sinh hảo cảm và tiếp cận vì khuôn mặt hắn, thì đến cuối cùng họ cũng sẽ lùi bước vì sự vô dụng của hắn thôi
Từng có cô bạn gái tức giận dạy dỗ hắn:
“Em muốn ở bên anh cả đời mà. Sao anh lại bò đất ngựa gỗ[1] như thế?”
[1] Bò đất ngựa gỗ chỉ người bất tài, đồ vô dụng, của bỏ đi.
“Anh không thể nỗ lực một chút vì em sao?”
“Không nhà, không xe cũng không sao, nhưng anh thế này, em chẳng nhìn thấy tương lai gì cả. Làm sao em có thể tiếp tục ở bên anh được? Làm sao em dám nói với người nhà rằng chúng ta muốn kết hôn?”
Lúc ấy hắn đang sống ở nhà cô bạn gái đó, hắn kinh ngạc nói: “Cái gì? Anh chưa bao giờ nói rằng muốn kết hôn với em mà.”
Sau đó hắn bị đuổi khỏi nhà ngay trong đêm.
Người bị ném ra trước, theo sau là hành lý, từng cái một, hắn ở dưới lầu nhặt đồ hết cả đêm.
Ba, bốn năm sau đó.
Hắn bắt đầu thời kỳ độc thân, ở nhà chơi game, người ngoài còn chẳng thấy mặt chứ đừng nói đến bạn gái.
Mấy chuyện yêu đương vừa tốn thời gian vừa phí sức, còn chẳng có kết quả tốt đẹp gì. Thật là rắc rối.
Khi đã hơn ba mươi, nếu còn có người muốn hẹn hò với hắn thì nhất định là trên tiền đề hôn nhân. Đây là lẽ đương nhiên, hắn cảm thấy mình không nên hại đời con gái người ta.
Cho đến khi gặp Thu Triết Ngạn.
Hắn nhớ lần đầu tiên họ chơi game với nhau, Thu Triết Ngạn không muốn nói chuyện với hắn. Từ đầu đến cuối đều là hắn nói, Thu Triết Ngạn không hề mở mic lần nào. Cho đến khi xong trận, hắn reo hò: “Quào, bọn mình thắng rồi! Anh đỉnh quá!!! Tôi yêu anh chết mất!!!”
“Xúc động ghê. Đây là lần đầu tiên tôi thắng trong tuần này đấy. Bao nhiêu năm không thắng rồi hu hu hu.”
“Ông anh, chơi vài ván nữa nhé? Năn nỉ anh luôn.”
“Anh có phải streamer không vậy? Sao skill đỉnh thế!”
“Anh xem, tuy gà nhưng tôi thông minh mà. Tôi không giành đồ với anh đâu. Thật đó, tôi chỉ là công cụ tìm tài nguyên chạy bằng cơm thôi, tôi sẽ làm một vú em[2] yên tĩnh.”
[2] Vú em làchủ yếu là bơm máu cho cả đội. Ngoài ra thì còn có thể buff hiệu ứng có lợi hay hồi sinh.
“Được không? Được không? Được không?”
Thu Triết Ngạn bất lực bật micro lên: “Anh đừng ầm ĩ như vậy được không?”
Hắn giả ngu: “Anh trai, rốt cuộc anh cũng chịu nói chuyện rồi. Giọng anh nghe hay quá, nhất định là một anh đẹp trai tốt bụng, anh kéo tôi với nha?”
Ban đầu Thu Triết Ngạn không muốn kéo hắn lắm, nhưng hắn vừa online là tìm Thu Triết Ngạn ngay. Thu Triết Ngạn bị hắn réo mãi, đành phải gánh hắn chơi game.
Sau này, Thu Triết Ngạn lên án hắn chọc ghẹo mình trước, Trang Hãn Học lại chẳng nhớ gì ráo.
Thu Triết Ngạn nghẹn ngào: “Anh không nhớ à? Lần nào anh cũng thả thính em, gì mà không ăn không uống chỉ chờ em online, rồi còn không muốn chơi game với người khác, chỉ chơi với em thôi, hở ra là nói thích em, yêu em. Sau đó em đến thành phố anh ở tìm anh, anh còn nói nếu có vợ như em thì tốt quá, ở bên em rất vui, muốn ở bên em suốt ngày. Anh nói bao nhiêu em đều nhớ hết. Còn anh, không chừng phủi mông một cái là quên sạch sẽ. Em bị anh trêu đến mức lòng dạ không yên cả ngày, em mới là đứa đần không buồn ăn uống đây này. Chỉ có thể tự nhủ rằng anh là tên trai thẳng ngu ngốc mở miệng vô tội vạ.”
“Cho đến ngày đó anh kể em nghe chuyện anh hai của anh, em hỏi ý kiến của anh về vấn đề đồng tính luyến ái, anh cũng không hề bài xích, em mới thu hết can đảm trong lòng, thử theo đuổi anh xem.”
“Khi em đề xuất công việc đó là đã có chút dự tính riêng. Em nghĩ nếu như anh hoàn toàn không có ý gì với em thì chắc chắn anh sẽ từ chối. Nếu anh đồng ý, tức là anh cũng có ý với em, em nhất định phải cưa đổ anh.”
Nhưng sao lúc đó hắn có thể bỏ việc chạy đến nhà Thu Triết Ngạn như kẻ mất trí chỉ vì một câu nói?
Thật ra hắn cũng chẳng ngu đến mức không nhận ra ý của Thu Triết Ngạn.
Trên đời này làm gì có ai vô duyên vô cơ răm rắp nghe lời người khác, muốn gì được nấy như vậy, đơn giản là có ý đồ khác thôi.
Làm gì có tên đàn ông nào vì một thằng đàn ông khác mà ngồi xe hai tiếng mỗi cuối tuần chỉ để nhìn nhau một cái, cùng ăn bữa cơm, nói đôi ba lời, chơi hai ván game, đến tận chuyến xe cuối cùng, lại ngồi xe hai tiếng đi về.
Hắn ít nhiều gì vẫn cảm nhận được ý của Thu Triết Ngạn, chỉ là giả câm vờ điếc thôi.
Tại sao hắn lại đồng ý với Thu Triết Ngạn?
Giờ ngẫm lại, chắc là do… quá cô đơn.
Đúng, hắn không muốn kết hôn, không muốn nuôi con, không muốn làm chủ công ty, nhưng hắn muốn có người bên cạnh.
Có lẽ mọi người đều cảm thấy hắn vô tâm.
Nhưng hắn cũng biết cô đơn mà.
Nhất là sau 30 tuổi, thật sự rất cô đơn.
Hắn cô đơn đến sắp phát điên, thỉnh thoảng lại luống cuống, ban đêm thường nghĩ rằng không chừng mình sẽ cô độc suốt quãng đời còn lại, có khi lại chết ở xó xỉnh nào đó mà chẳng ai hay.
Ba mẹ không thương hắn, anh trai có gia đình riêng, chị gái ghét hắn, những người phụ nữ trước kia đều bỏ hắn đi.
Sẽ không có ai yêu hắn.
Sẽ không có ai yêu đứa vô dụng như hắn.
Lúc này, Thu Triết Ngạn xuất hiện.
Thu Triết Ngạn nói với hắn rằng hắn không cần nỗ lực, không cần làm việc, không cần lo lắng về bất kỳ gánh nặng nào trên đời. Anh tạo ra một thiên đường nhỏ cho hắn, để hắn có thể thoát khỏi thực tế, trốn ở đây và tiếp tục làm con cá mặn hạnh phúc.
Hắn thực sự rất cô đơn, cho dù là đàn ông bày tỏ với mình, hắn cũng sẽ đồng ý ngay.
Cho dù cảm thấy hai người đàn ông nhất định chẳng đi được đến đâu, nhưng có thể tạm thời giải tỏa nỗi cô đơn cũng tốt lắm rồi.
Sau đó lại xảy ra đủ thứ chuyện.
Đến hiện tại, hắn đã trở lại nguồn gốc của vấn đề vì Thu Triết Ngạn.
Thu Triết Ngạn hôn hắn, hỏi: “Trang Hãn Học, tại sao anh lại làm đến thế vì em?”
Giọng nói của Thu Triết Ngạn vô cùng dịu dàng, chan chứa tình cảm, dỗ dành hỏi hắn: “Tại sao?”
Trang Hãn Học không trả lời mà chủ động hôn anh.
Thu Triết Ngạn bị nụ hôn khẽ khàng này ngắt lời, cũng không hỏi thêm nữa, vì nụ hôn này đã là một nửa câu trả lời rồi.
Nụ hôn nhẹ nhàng, có chút vội vàng này như ngọn lửa thiêu đốt máu của cả hai.
Họ đã hơn nửa tháng không gặp nhau, chứ đừng nói đến chuyện thân mật.
Cả hai đều sốt ruột không dằn nổi.
Thu Triết Ngạn hỏi hắn: “Anh nhớ chỗ nào của em?”
Trang Hãn Học nói: “Chỗ nào cũng nhớ.”
Khi tháo thắt lưng, khóa kim loại va vào nhau kêu leng keng.
Thu Triết Ngạn nắm tay Trang Hãn Học, hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế hỏi: “Bọn mình làm loạn trong này có ổn không anh? Họ sẽ không nghi ngờ chứ? Hay là hôm khác nhé? Em đi đặt phòng khách sạn, rồi anh lén sang.”
Trang Hãn Học kiên quyết: “Không, khách sạn cũng muốn, bây giờ cũng muốn.”
Thu Triết Ngạn hỏi: “Có ai vào đây thì sao?”
Trang Hãn Học nói: “Em sợ cái gì? Tôi đã khóa cửa ngoài rồi. Sẽ không có ai vào đâu. Mau lên.”
Thu Triết Ngạn giận dữ hôn hắn thật mạnh: “Đừng giục em, mau thì không lên được. Không thể vội.”
Thu Triết Ngạn lại hỏi: “Họ còn đang đợi trong văn phòng đấy.”
Trang Hãn Học không quan tâm, ngang ngược nói: “Đừng lo, cứ để họ đợi. Tôi là boss lớn mà, tôi nói được là được.”
Thu Triết Ngạn cười rộ lên, hôn lên chóp mũi hắn: “Ừa, anh nói được là được.”
…
Trong phòng họp.
Hai người còn lại ngơ ngác nhìn nhau.
Một người cúi đầu xem đồng hồ đeo tay: “Hình như bọn họ đi hơn hai mươi phút rồi, sao còn chưa về nhỉ?”
Người còn lại ngượng ngùng phụ họa: “Hình như là thế…”
Bên ngoài có người vội vàng chạy qua: “Đậu má, cửa nhà vệ sinh nam hỏng rồi, không mở được.”
Họ đợi thêm vài phút nữa.
Thu Triết Ngạn đã trở lại.
Trợ lý của Trang Hãn Học nhận được cuộc gọi, tổng giám đốc Trang bày tỏ: “Tôi có việc phải đi nơi khác. Anh đưa tài liệu cho người của họ, để họ suy nghĩ kỹ rồi trở lại.”
Trợ lý: “…”
Cái chuyện quỷ quái gì thế này?
Trước đây nghe nói con trai thứ nhà này không đáng tin, nhưng có cần đến mức này không? Chuyện làm ăn đã bàn được một nửa thì chạy mất tiêu.
Thu Triết Ngạn dẫn cấp dưới của mình đi.
Cấp dưới dè dặt hỏi: “Sếp Thu, sao tôi cảm thấy tổng giám đốc Trang… trông rất giống anh Trang nhỉ? Họ là anh em sao?”
Thu Triết Ngạn ho nhẹ hai tiếng, khéo léo nói: “Chuyện này anh đừng nói ra ngoài, nhất là người trong công ty, nếu không có thể chuyện này sẽ không thành…”
Cấp dưới cảm thấy vô cùng kinh ngạc, tuy rằng sếp Tiểu Thu chưa bao giờ nói rõ, nhưng mọi người đều có thể nhận ra phần nào về mối quan hệ không mấy bình thường của anh và anh bạn họ Trang. Chuyện này đã khiến các đồng nghiệp nữ tan nát cõi lòng.
Có người đồn là sếp Tiểu Thu bao nuôi anh Trang, nhưng về sau lại có vẻ không phải vậy.
Giờ xem ra, có lẽ sếp Tiểu Thu mới là người được bao…
Ban đầu, Thu Triết Ngạn dự định trở về trong ngày.
Tạm thời thay đổi kế hoạch, anh ở lại để trợ lý về, nên phải đặt khách sạn.
Bởi vì hiện tại tiền bạc eo hẹp nên anh rất ngại tiêu tiền, nếu chỉ có mình anh thì chỉ đặt một khách sạn giá rẻ thôi.
Nhưng không chừng Trang Hãn Học sẽ đến nghỉ qua đêm với anh, khách sạn giá rẻ cách âm kém nên lúc đó sẽ rất xấu hổ.
Thu Triết Ngạn cắn răng, đặt một đêm ở khách sạn 5 sao khá đắt tiền, giá phòng ba ngàn đủ trả một tháng tiền thuê căn hộ nhỏ của họ.
Nhưng hiện tại anh rất muốn thân mật với Trang Hãn Học, chơi qua loa một lần trong WC chẳng đã ghiền.
Nhất định phải làm cả đêm.
Thu Triết Ngạn sắp xếp xong mọi thứ, rồi đi tắm, sau đó gửi địa chỉ khách sạn và số phòng cho Trang Hãn Học: [Em đặt phòng rồi, chừng nào anh đến?]
Chỉ còn chờ Trang Hãn Học nữa thôi!
Trang Hãn Học trả lời anh: [Hả? Sao em đặt phòng đắt thế? Nhưng khách sạn này là nhà của tôi đấy! Em mau xem xem có thể trả phòng hoàn tiền không.]
Thu Triết Ngạn: “…”
Trang Hãn Học sốt ruột trả lời: [Bé yêu ơi, tôi rất muốn gặp em, thật đấy, nhưng ba tôi về mà tôi quên mất, mẹ bảo tôi đi gặp ba, hôm nay không rảnh qua với em rồi. Khi nào có thời gian nhất định tôi sẽ đến tìm em nha, moa moa = 3 =]