Hôm nay sẽ gặp Thu Triết Ngạn, đêm qua Trang Hãn Học ngủ không ngon, mới bảy giờ sáng hắn đã dậy rồi.
Dứt khoát rời giường, rửa mặt, ăn sáng luôn.
Đôi khi Trang Hãn Học tự hỏi có phải phong thủy nhà mình không tốt, thành thử mỗi khi hắn ở nhà đều ngủ không ngon.
Rõ ràng hồi sống với Tiểu Thu, hắn ngủ say lắm mà.
Trang Hãn Học đến công ty điểm danh.
Từ hồi về nhà, mẹ đã nhét hắn vào công ty, nhưng hiện tại chỉ có tiếng mà không có miếng, chẳng có quyền hạn gì.
Mấy người trong công ty cực kỳ lo lắng, con ông cháu cha như hắn nom không đáng tin tẹo nào. Mà một số người cũng đã nghe qua cái danh ăn chơi trác táng của hắn ngày xưa.
Thư ký vào đưa tài liệu cần phê duyệt cho hắn, hắn mở ra xem.
Cũng không dễ dàng gì.
Trang Hãn Học không dám đóng dấu, hắn xốc lại tinh thần, ráng đọc tài liệu, nhưng nhìn mấy con số hàng trăm triệu, hàng tỷ đồng, hắn cảm thấy sao mà trách nhiệm nặng nề quá.
Nếu hắn nhận định sai, dự án sẽ thất bại, dự án thất bại thì tài sản của công ty sẽ bị thu hẹp, tài sản của công ty bị thu hẹp thì nhất định phải giảm biên chế, mà nếu công ty giảm biên chế thì sẽ có nhiều người lao động phải nuôi gia đình mất kế sinh nhai.
Cuộc đời của bao nhiêu người đều nằm trên trang giấy nho nhỏ này.
Không biết hồi trước anh hai làm việc thế nào, đáng sợ quá đi.
Nếu phải quản lý thì hắn có thể quản lý một công ty nhỏ như trước đây, như thế cũng khả thi lắm.
Trang Hãn Học đã nhiều năm không về nên không hiểu gì về các dự án mà công ty đang thực hiện. Hắn đọc kỹ tài liệu và kiên nhẫn hỏi thư ký cái này cái nọ, khiến cô nàng có vẻ hơi mất kiên nhẫn. Hắn còn chưa chịu ký tài liệu.
Đúng lúc này, điện thoại nội bộ trên bàn reo lên.
Trang Hãn Học lập tức phấn chấn, thầm nghĩ, Tiểu Thu đến rồi sao?
Hắn nhấc máy, nghe thấy giọng của ba: "Hãn Học? Anh về rồi à?"
Trang Hãn Học liền thất vọng: "Dạ, con về rồi ba ạ."
Ba nói: "Tôi mới về nước hôm qua, đang đến công ty. Sao anh đột nhiên về cũng không nói với tôi một tiếng?"
Trang Hãn Học nói: "Con nói với mẹ rồi."
Ba giận dữ: "Mẹ anh à, ha ha... Giờ anh đang làm gì ở công ty?"
Trang Hãn Học: "Con đang xem tài liệu..."
Ba ngay lập tức bảo: "Ở yên đó, đó không phải là việc anh có thể quản lý. Để tài liệu tôi về xem. Nếu anh rảnh quá không có gì làm thì lên mạng xem phim đi, thế cũng không sao, nhưng việc của công ty anh đừng làm lung tung, nhỡ xảy ra chuyện thì làm sao?"
Trang Hãn Học "à" một tiếng: "Con biết rồi, thưa ba."
Cúp máy.
Trang Hãn Học nói với thư ký: "Ông Trang nói giữ tài liệu cho ông ấy xem. Cô mang đi đi."
Thư ký cười miễn cưỡng: "Dạ."
Trang Hãn Học cũng cảm thấy có lỗi với cô nàng.
Trang Hãn Học không có tâm trạng chơi bời ở công ty, ít nhất không phải bây giờ, hắn ngả người dựa vào lưng ghế, ngó trần nhà trắng tinh.
Hiếm khi hắn muốn chăm chỉ một chút, nhưng không có ai đặt kỳ vọng vào hắn cả.
Thế cũng tốt, hắn không làm việc mà vẫn có tiền để lấy.
Quá sướng.
Trang Hãn Học chợt nhớ tới chuyện lúc bé, hắn nhớ hồi tiểu học từng được 98 điểm trong bài kiểm tra toán, đứng nhất lớp, bèn mang về nhà khoe ba mẹ với hy vọng sẽ được khen một chút.
Nhưng ba ba xem xong lại bảo: "Bài thi đơn giản như vậy sao không được điểm tối đa? Hồi anh hai bằng tuổi con rất hiếm khi không được điểm tối đa. Con hài lòng với thành tích này à?"
Từ đó hắn trở nên lười biếng, dù có cố gắng thế nào cũng không được khen, thế thì không cố gắng nữa cũng chẳng sao.
Vừa đủ là được, cố nữa cũng chỉ phí công thôi. Ăn ngủ tùy thích, sống đến một trăm tuổi luôn!
Lúc đó nhà hắn có anh hai chống đỡ rồi.
Trang Hãn Học đắn đo suy nghĩ, chưa kể tư chất của hắn kém xa anh hai, dù có thông minh thì sao? Nếu hắn cũng nỗ lực chăm chỉ, không phải sẽ có cảm giác là hắn muốn giành gia sản với anh hai à?
Không cần thiết mà?
Một núi không thể có hai hổ.
Một nhà không thể có hai chủ.
Nếu đã có anh hai, thì đứa em như hắn ngốc một chút, mới có thể khiến cả nhà sum vầy.
Thấy chưa, hắn đúng là thông minh.
Ai mà ngờ người anh chững chạc lại đột nhiên bỏ nhà theo chân ái chứ?
Phá nát cái kế hoạch ăn bơ làm biếng đến già của hắn, lẽ ra hắn có thể ở nhà làm cá mặn cả đời rồi.
Nhưng mọi thứ đều có ưu và khuyết điểm.
Nếu không vì thế, hắn cũng sẽ không tình cờ quen được Thu Triết Ngạn.
Hắn đã không tới công ty nhiều năm, mà ba vẫn lo hắn và mẹ cùng một giuộc với nhau... thật là... thế nên mới không dám giao việc công ty cho hắn.
Nếu vậy, có lẽ khoản đầu tư vào công ty của Tiểu Thu khó mà trực tiếp qua tay hắn phê duyệt, đó cũng chẳng phải số tiền nhỏ.
Trang Hãn Học gãi đầu.
Giải quyết thế nào đây?
Điện thoại lại reo.
Trang Hãn Học bắt máy: "A, cậu ấy đến rồi à, đưa cậu ấy đến phòng họp đợi tôi."
***
Hiện tại Thu Triết Ngạn đang vô cùng lo lắng.
Kết quả của buổi gặp mặt này sẽ quyết định sự sống còn của công ty anh, cực kỳ quan trọng.
Nhưng điều khiến anh băn khoăn hơn cả là anh định gặp Trang Hãn Học sau cuộc họp này, nhưng Trang Hãn Học không nói cho anh biết nơi gặp mặt, hắn bảo đến lúc đó rồi nói.
Đến lúc đó, đến lúc đó là đến lúc nào?
Chính xác thì Trang Hãn Học muốn làm cái gì đây?
Anh luôn có linh cảm chẳng lành.
Tối qua anh gặp ác mộng cả đêm.
Mơ thấy Trang Hãn Học hẹn gặp trong một quán cà phê, hắn dẫn theo một người phụ nữ, rồi nói xin lỗi anh: "Xin lỗi Tiểu Thu, tôi sắp kết hôn rồi."
Anh tỉnh dậy, vất vả lắm mới ngủ được, thì lại mơ tiếp.
Anh mơ thấy mình đi dự đám cưới của Trang Hãn Học và Giang Nhược Vân, họ xứng đôi như Kim Đồng Ngọc Nữ, ai cũng chúc phúc cho họ, anh muốn nói nhưng chẳng nói được lời nào.
Anh nắm tay Trang Hãn Học, hỏi hắn tại sao lại bỏ rơi mình.
Trang Hãn Học nói như một lẽ đương nhiên: "Không phải tôi đã từ chối lời cầu hôn của em rồi sao? Tôi chưa bao giờ hứa sẽ ở bên em mãi mãi."
Chuyện này từ đầu đến cuối đều thật kỳ lạ.
Nếu quan hệ giữa Trang Hãn Học và người nhà thân thiết như thế, thì hắn muốn một chức vụ thoái mái cũng không khó mà? Chẳng phải rất phù hợp với giấc mơ cá mặn của hắn sao? Tại sao khi họ gặp nhau, Trang Hãn Học lại lâm vào tình thế nghèo khổ đến vậy?
Lần này, Thu Triết Ngạn đi cùng một cấp dưới khác. Người của đối tác phục vụ trà, sau đó một người đàn ông trung niên bước vào, hỏi anh: "Anh có phải là anh Thu không?"
Thu Triết Ngạn đứng dậy chào hỏi và trao đổi danh thiếp.
Người đàn ông nói: "Anh chờ chút nhé, tổng giám đốc đang đến."
Thu Triết Ngạn cười lịch sự: "Được."
Anh nghĩ đó chắc là người họ hàng kia của Trang Hãn Học, theo cách hắn nói thì có lẽ là một người phụ nữ tuổi hơn năm mươi.
Thu Triết Ngạn đã sẵn sàng.
Khi Thu Triết Ngạn quay đầu, anh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi qua bên ngoài tấm kính mờ.
Khoan khoan, sao người này trông giống Trang Hãn Học quá vậy?
Thu Triết Ngạn dụi mắt nhíu mày, cảm thấy chắc là mình gặp áo giác rồi?
Đã hơn nửa tháng Thu Triết Ngạn không gặp Trang Hãn Học, anh nghĩ có lẽ mình nhớ hắn đến phát điên rồi.
Nhưng ngay lúc này, anh vẫn kích động bật dậy trong vô thức.
Những người khác trong phòng họp nghe thấy tiếng động, đều quay sang nhìn anh: "Anh Thu, sao vậy?"
Đúng lúc này, cửa phòng họp mở ra, một người đàn ông bước vào.
Mọi người lại quay đầu nhìn người đàn ông vừa vào cửa.
Thu Triết Ngạn hoàn toàn không dám nhận người quen.
Người đàn ông này trông giống hệt Trang Hãn Học, nhưng lại không giống Trang Hãn Học chút nào.
Trang Hãn Học là người hơi khom lưng một chút, ngồi không ra ngồi, mà đứng cũng không ra đứng, cà lơ phất phơ, lúc nào cũng lười nhác như chưa tỉnh ngủ, khóe mắt đuôi mày luôn mang ý cười, tựa như ánh mặt trời mùa đông sưởi ấm và xoa dịu lòng người.
Chứ không phải người đàn ông lưng thẳng tắp, khuôn mặt không mang nụ cười, tóc vuốt keo tỉ mỉ chỉnh tề trước mắt anh đây.
Thu Triết Ngạn đứng ngơ tại chỗ, anh mở miệng, nhưng không nói được tiếng nào, vốn dĩ anh muốn gọi tên Trang Hãn Học, nhưng cuối cùng lại không nói ra.
Thu Triết Ngạn thậm chí còn có một suy nghĩ rất hoang đường.
Chẳng lẽ Trang Hãn Học có anh em sinh đôi, anh em sinh đôi của hắn là tinh anh cấp cao trong công ty, còn hắn thì sống tùy tiện theo ý mình? Giống như hai anh em trong bộ phim "Không thể chia cắt" ấy?
Trang Hãn Học đi nhờ người anh em sinh đôi của mình giúp sao?
Dường như Trang Hãn Học hoàn toàn không nhận ra Thu Triết Ngạn, hắn khẽ gật đầu với khuôn mặt nghiêm nghị, ánh mắt gần như lạnh lùng, chào hỏi anh theo kiểu công việc rồi đưa tay ra: "Xin chào, anh Thu."
Thu Triết Ngạn bắt tay hắn, anh sững sờ không chớp mắt, quan sát khuôn mặt hắn: "Xin chào, anh là..."
Trang Hãn Học lấy một hộp danh thiếp từ trong túi quần ra, đoạn rút một tờ đưa cho anh: "Quên giới thiệu, tôi là tổng giám đốc ở đây, Trang Hãn Học. Gọi anh Trang là được rồi."
Ngay cả tên cũng phát âm giống sao?
Thu Triết Ngạn: "..."
Anh cúi đầu nhìn danh thiếp, cái tên viết phía trên chức vụ chính là "Trang Hãn Học".
Thu Triết Ngạn: "...?"
Anh chẳng hiểu mô tê gì.