"Mẹ, là con, con muốn về nhà."
Sau hội nghị.
Nụ cười của Thu Triết Ngạn ngày càng cứng nhắc, anh đứng dậy miễn cưỡng nhếch môi, lộ ra nụ cười còn xấu hơn cả khóc: "Cảm ơn anh đã vội vàng đi một chuyến đến đây, tôi vẫn cần chút thời gian để suy nghĩ."
Người Sở Tấn phái tới không mặn không nhạt nói: "Được, anh Thu, tôi chờ câu trả lời của anh."
Trang Hãn Học ngập ngừng nói: "Tiểu Thu ơi, tôi xin lỗi..."
Thu Triết Ngạn hôn hắn một cái: "Có gì phải xin lỗi đâu, anh đã giúp em nhiều lắm rồi. Ít nhất bây giờ còn có đường lui, em có thể bán công ty."
Trang Hãn Học nói: "Nhưng đây là tâm huyết của em mà, cứ bán sáng chế của em như vậy sao. Tôi cứ nghĩ anh ta sẽ bỏ vốn đầu tư."
Thu Triết Ngạn bảo: "Có thể hiểu được mà, ai cũng là người làm ăn, không phải làm từ thiện. Vô gian bất thương[1] mà anh. Không nói đến chuyện quan hệ giữa hai người chỉ là đồng nghiệp từ mười năm trước, người ta chắc chắn không thể có lòng đến mức ấy, tại thời điểm này còn bằng lòng thu mua lại mớ rắc rối này đã tốt lắm rồi."
[1] Các thương nhân đều là người gian trá, không gian trá thì không làm thương nhân được.
Trang Hãn Học hỏi: "Vậy em có đồng ý bán không?"
Thu Triết Ngạn cầm tay hắn, Trang Hãn Học cảm nhận được lòng bàn tay anh lạnh ngắt, Thu Triết Ngạn hít sâu một hơi, vui vẻ nói: "Em còn phải suy nghĩ... Không chừng còn có con đường khác."
Bởi vì Trang Hãn Học đã ký hợp đồng với nền tảng, mỗi tuần phải live đủ số giờ tối thiểu, nếu không sẽ phải đền tiền vi phạm hợp đồng.
Hắn tranh thủ online, phát hiện độ phổ biến giảm rất nhiều.
Fan hỏi hắn: [Vua bồ câu[2] đã trở lại rồi hở? Sao lâu quá anh không live vậy?]
[2] Vua bồ câu: một từ thông dụng trên Internet, dùng để chỉ mấy người hay để người ta leo cây (nghĩa là không đúng giờ hẹn), thường được dùng cho streamer hoặc uploader B trạm.
Trang Hãn Học ăn ngay nói thật: "Công ty của vị nhà tôi có chút việc, tôi đến giúp em ấy."
Thế là fan lại đập tiền cho hắn, nhưng cũng chỉ là muối bỏ biển thôi.
Giờ họ đã chuyển đến căn nhà thuê rộng bốn mươi mét vuông, Trang Hãn Học cũng không đòi tiền Thu Triết Ngạn để mua rượu và thuốc lá nữa, hắn rất lo lắng, bèn đưa hết tiền của mình cho Thu Triết Ngạn.
Thu Triết Ngạn hỏi hắn.
Trang Hãn Học cười ha ha nói: "Không phải em vẫn bảo tôi bỏ thuốc bỏ rượu sao? Thì hút thuốc uống rượu thật sự không tốt cho sức khỏe mà. Dứt khoát bỏ thôi."
Thu Triết Ngạn: "Còn chưa đến mức cả bao thuốc em cũng không cho anh mua mà."
Trang Hãn Học chủ động nói: "Vậy một tuần cho tôi mua một bao là đủ rồi, đủ thật đó."
Thu Triết Ngạn không cần tiền của hắn: "Anh đưa tiền cho em làm gì? Em không cần tiền của anh. Anh tự giữ đi. Nếu em phá sản thật thì anh vẫn còn đường lui, phải không nào?"
Đánh chết Thu Triết Ngạn cũng không chịu nhận, hắn liền chuyển thẳng tiền vào tài khoản của công ty.
Thu Triết Ngạn không nói gì, buổi tối ôm hắn hôn từ đầu đến chân, hai người ôm nhau mồ hôi nhễ nhại, bên tai không ngừng nói "em yêu anh".
Thu Triết Ngạn nói: "Nếu không được thì em về quê, anh theo em về không? Ở quê em hôn nhân đồng giới được công nhận hợp pháp rồi."
Trang Hãn Học tránh đề tài này: "Đừng ủ rũ như thế, lần đầu gầy dựng sự nghiệp rất ít người thành công, em giỏi lắm rồi, cố lên, ai nói sau này không thể Đông Sơn tái khởi[3]."
[3] Khôi phục lại lực lượng sau khi thất bại.
Lòng Thu Triết Ngạn hơi lạnh đi, anh hôn hắn: "Ừ, anh nói đúng."
Nửa đêm.
||||| Truyện đề cử: Nước Sôi Lửa Bỏng |||||
Trang Hãn Học đang ngủ thì tỉnh lại, phát hiện giường trống không, hắn đứng dậy thì nghe thấy tiếng Thu Triết Ngạn nhỏ giọng nói chuyện điện thoại trong phòng khách:
"Ba, ba cho con mượn chút tiền được không?"
"Con biết rồi, cảm ơn ba, con sẽ không tự làm khó mình đâu ạ."
"Dạ, dạ, con sẽ giữ gìn sức khỏe, sức khoẻ là quan trọng nhất."
"Ba giúp con hỏi mượn tiền cô ạ? Dạ, con cảm ơn ba."
Trang Hãn Học suy nghĩ một lát, về giường nằm xuống, vờ như chưa từng ngồi dậy.
Mười phút trôi qua.
Thu Triết Ngạn đã trở lại.
Trang Hãn Học vẫn không nhúc nhích, hắn cảm giác được Thu Triết Ngạn chui vào chăn và ôm hắn từ phía sau, hắn ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Thu Triết Ngạn lần lượt hỏi mượn tiền bạn bè.
Anh kết bạn rộng rãi, tính tình tốt và được tín nhiệm cao, mọi người đều sẵn sàng chi tiền cho anh, anh viết từng tờ giấy nợ một.
Ông chủ quán bar đưa anh một trăm ngàn.
Ông chủ hỏi: "Anh chàng họ Trang kia còn theo ông hả?"
Thu Triết Ngạn gật đầu đáp: "Ừ, anh ấy vẫn ở bên tôi, còn đến công ty làm không công giúp tôi nữa."
Ông chủ hoài nghi nói: "Nhìn không ra nha. Tôi vẫn luôn cảm thấy anh ta rất lỗ mãng và không đáng tin lắm, không ngờ lại thật lòng ở bên ông, đúng là hoạn nạn thấy chân tình. Hai người nhìn như bao nuôi, anh ta lại ham ăn biếng làm. Tôi cứ nghĩ ông không nhà không xe, nhất định anh ta sẽ bỏ chạy. Nên không dám hỏi ông."
Thu Triết Ngạn: "Giờ anh ấy vẫn ham ăn biếng làm mà, ảnh không thích đi làm, đều vì tôi mới buộc phải làm thôi. Thật ra tôi cũng sợ anh ấy chạy mất lắm."
Ông chủ: "Không chừng là cảm thấy giờ bỏ ông thì vô đạo đức quá, hay là chưa nhận ra sẽ phải chịu khổ dài lâu? Chịu khổ tạm thời và chịu khổ dài dài không giống nhau đâu. Con người rất khó chịu đựng thử thách. Mà không phải anh ta là trai thẳng sao? Vốn vì ông tốt với anh ta quá, để mặc anh ta làm sâu gạo[4], nên mới ở bên ông... Nếu như có một người phụ nữ cũng tốt với anh ta như thế thì sao? Chẳng phải ông nói bạn gái cũ của anh ta là Giang Nhược Vân à, lại còn chưa dứt tình nữa?"
[4] Sâu gạo nghĩa là người không phải làm việc hàng ngày, không phải lo lắng cơm áo gạo tiền.
Thu Triết Ngạn uống cạn ly rượu bạn mình đưa: "Anh ấy sẽ không làm vậy."
"Ông không biết đâu, tất cả tiền anh ấy kiếm được từ livestream đều đưa cho tôi. Anh ấy không giữ lại đồng nào."
"Trước kia tôi luôn tự hỏi liệu anh ấy có thích tôi không."
"Giờ tôi biết rồi. Anh ấy có thích tôi."
"Anh ấy sẽ không rời bỏ tôi."
Anh không muốn Trang Hãn Học cùng anh chịu khổ, nhưng cũng không muốn buông tay Trang Hãn Học.
Thu Triết Ngạn nói: "Sự nghiệp không còn, có thể dựng lại. Nhưng nếu nhà không còn thì rất khó xây lại. Anh ấy chính là nhà của tôi. Chỉ cần anh ấy bên cạnh, tôi có thể chống đỡ được."
Về đến nhà.
Trang Hãn Học nói với anh: "Tiểu Thu, tôi có thêm năm mươi ngàn nữa này, cho em đó."
Thu Triết Ngạn hỏi: "Tiền đâu ra vậy anh? Anh đừng mượn tiền trên mạng hay gì đó nha."
Trang Hãn Học cây ngay không sợ chết đứng: "Tôi hỏi mượn anh hai!"
Thu Triết Ngạn nói: "Anh hai còn phải nuôi con, cũng không dễ dàng gì. Anh đừng mượn tiền người thân cho em nữa, anh trả lại anh hai đi."
Trang Hãn Học bĩu môi: "Em cũng mượn hết bạn này đến bạn khác mà, giờ là lúc ra vẻ sao? Cầm đi. Chờ công ty có chiều hướng tốt, kiếm được tiền rồi thì mua lại căn nhà lớn, tôi không phải đi làm nữa, tiếp tục làm tổ trong nhà, ăn của em, uống của em, dùng của em."
Trang Hãn Học nở một nụ cười tươi rói.
Thu Triết Ngạn ôm lấy hắn, buồn bực bảo: "Ôi, em xin lỗi, hại anh phải chịu khổ cùng em rồi."
Trang Hãn Học ấm ức: "Ầy, tôi còn cảm thấy tôi hại em mà."
Thu Triết Ngạn bối rối hỏi: "Sao anh lại hại em? Anh có khả năng đó à?"
Trang Hãn Học: "Em xem công ty mở lâu như vậy, hoạt động rất tốt. Yêu tôi không đến nửa năm, công ty lại gặp vấn đề. Tôi tự hỏi mình có phải sao chổi chuyển thế không? Có phải tôi kéo em xuống không? Công ty tôi từng làm việc hồi trước cũng vậy, tôi vừa đi là công ty vỡ nợ luôn."
Thu Triết Ngạn vui vẻ: "Hahaha, anh nói cái gì vậy? Anh không phải sao chổi, mà là ngôi sao may mắn của em. Điều may mắn nhất đời em là đã lừa được anh đến đây."
Dù vậy, họ đã cố gắng hết sức, ai mượn tiền được họ đều đã mượn cả rồi.
Thậm chí Trang Hãn Học còn mượn tiền của học sinh tiểu học, học sinh tiểu học này giàu có lắm.
Sư phụ nhỏ nói: "Thẻ của con ở chỗ ba, ba giữ cho con rồi. Nếu chưa khai giảng thì không sao, khai giảng rồi sẽ phải nộp hết tiền lên. Bình thường con muốn tiêu nhiều tiền đều phải viết đơn xin ba, ba chỉ cho chút tiền tiêu vặt. Con lén tiết kiệm được hơn mười ngàn, dù sao cũng chưa cần dùng, cứ đưa chú vậy. Chú không trả cũng được."
Trang Hãn Học cảm thấy vô cùng xấu hổ: "Phải trả chứ, nhưng chắc là từ từ mới trả được."
Sư phụ nhỏ hỏi: "Giờ các chú định thế nào?"
Trang Hãn Học ngây người bảo: "Chú cũng không biết."
Thật ra công ty của Thu Triết Ngạn chỉ là công ty nhỏ.
Nếu là ngày trước, hắn sẽ không quá coi trọng.
Từ nhỏ Trang Hãn Học đã là đứa con được cưng chiều, không làm việc đàng hoàng, chỉ biết ăn uống chơi bời. Trước khi bỏ nhà đi, hắn chưa từng thiếu tiền, tiền với hắn chỉ là con số, nên cũng không để ý lắm; sau khi bỏ nhà đi thì không còn tiền, chỉ có thể đi làm kiếm sống tạm qua ngày, nhưng thời gian đó hắn không cảm thấy cực khổ mà vẫn vui vẻ như cũ, mỗi tháng kiếm được mười ngàn thì sống mười ngàn, kiếm được năm ngàn thì sống năm ngàn thôi, vui là được.
Cho đến hôm nay, hắn mới biết thành tựu vất vả lao động khó đến cỡ nào.
Buổi tối, Trang Hãn Học và Thu Triết Ngạn cùng làm việc ở công ty, các nhân viên khác đã được cho về, hai bọn họ tự mình tăng ca.
Thu Triết Ngạn hỏi hắn: "Anh mệt không? Em xoa bóp cho anh nhé?"
Trang Hãn Học cũng không khách sáo với anh: "Ừa."
Thu Triết Ngạn xoa huyệt trên đầu hắn, cực kỳ thoải mái. Trang Hãn Học nói đùa: "Tiểu Thu còn có kỹ năng này, về sau tụi mình có thể mở tiệm mát xa."
Thu Triết Ngạn mỉm cười, một lúc sau, anh nói: "A Học à, em nghĩ là mình nên đồng ý bán công ty thôi. Trả hết nợ rồi vẫn còn lại chút tiền."
Trang Hãn Học quay lại nhìn anh.
Thu Triết Ngạn không nói gì.
Trang Hãn Học cầm tay anh: "Em, em nghĩ lại đi."
Thu Triết Ngạn mệt mỏi gật đầu.
Trang Hãn Học đang ngồi cùng bàn làm việc với anh, một tiếng sau, Trang Hãn Học không nghe thấy tiếng đánh máy của Thu Triết Ngạn nữa, quay đầu lại thì thấy Thu Triết Ngạn đã ngủ thiếp đi rồi.
Khuôn mặt tuấn tú hơi gầy đi, dưới mắt còn in vết tím đen do thức khuya.
Căn phòng yên tĩnh như bãi tha ma.
Rõ ràng Tiểu Thu đã rất cố gắng mà.
Hắn cũng đã rất nỗ lực.
Nhưng đôi khi, sự nỗ lực không nhất định sẽ được đền đáp.
Trang Hãn Học chợt cảm thấy mình không thể ở trong phòng được nữa.
Hắn nghiện thuốc lá.
Trang Hãn Học xuống lầu, mua một gói Bạch Sa với giá 5 đồng, rẻ nhất ở cửa hàng tiện lợi 24 giờ. Hắn ngồi xổm bên vệ đường hút cả bao thuốc, rồi lại nhặt từng mẩu thuốc bỏ vào hộp thuốc rỗng.
Trang Hãn Học cúi đầu.
Nhìn những vệt nước tròn tròn trên con đường xi măng.
Trời không mưa.
Đó là nước mắt của hắn.
Mọe, đều tại khói thuốc lá rẻ tiền cay mắt quá.
Vừa cay vừa sặc.
Cay đến khiến hắn rơi nước mắt, cổ họng khó chịu vô cùng.
Đây là lần đầu tiên hắn hút thuốc rẻ tiền như vậy trong cả cuộc đời này.
Trang Hãn Học khịt mũi, đột nhiên nhớ lại những gì anh hai đã nói với mình mấy tháng trước: "Không thể lúc nào cũng vui vẻ được... sẽ luôn có lúc không vui. Lúc đó chú mày định thế nào?"
Hắn đã nói gì ấy nhỉ?
Ha ha. Ha ha ha ha. Hắn đúng là đồ ngu.
Hắn quá ngây thơ.
... Hóa ra hắn cũng có những lúc không vui như vậy.
Muốn trách cũng chỉ có thể trách hắn vô dụng.
Trang Hãn Học ném hộp thuốc đầy tàn vào thùng rác.
Hắn đứng cạnh thùng rác, lấy di động ra, gọi vào số của mẹ: "Mẹ ơi, là con đây."
"... Dạ, con muốn về nhà."
Muốn thứ gì thì phải trả cái giá tương xứng.
Hết chương 21.