Ngài Trang Không Tiền Đồ

Chương 17




 "Đôi ta đúng là nồi nát úp vung nát."

Thu Triết Ngạn nói với thư ký một tiếng, may là hôm nay không có việc gì đặc biệt quan trọng, rồi anh vội vàng chạy về nhà.

Anh tự hỏi, Trang Hãn Học ở nhà có thể xảy ra chuyện gì?

Thu Triết Ngạn bước vào cửa, gọi: "Bé yêu ơi, em về rồi, anh ở đâu?"

Trang Hãn Học ngượng nghịu gọi anh từ phòng ngủ: "Tôi ở trong phòng ngủ."

Thu Triết Ngạn bước vào phòng ngủ, thấy Trang Hãn Học đang nằm trên giường, anh ngẩn người một hồi rồi bật cười: "Hahahahaha!!!"

Trang Hãn Học vô cùng uất ức: "Em còn cười tôi à? Tôi đau muốn chết luôn nè. Sao em lại như thế? Quá đáng lắm."

Trang Hãn Học mang vẻ mặt không còn thiết sống, đôi mắt ngấn lệ, hiện tại trông hắn vô cùng chật vật, cái quần kéo xuống một nửa... chim chim bị kẹt lại.

Hắn cay đắng kêu lên: "Đừng cười nữa. Mau đưa tôi đến bệnh viện."

Thu Triết Ngạn nhịn cười: "Rồi rồi, em đưa anh, đưa anh đến bệnh viện. Mà anh làm sao thế hả?"

Trang Hãn Học hối hận vô cùng: "Chẳng phải hôm nay livestream sao? Tôi đang vội vào toilet, ai ngờ lại bị kẹt."

Thu Triết Ngạn không nhịn được: "Hahahaha."

Trang Hãn Học giận đỏ cả mặt, thân tàn nhưng chí không tàn, đứng dậy bảo: "Má, không cần em nữa, tôi tự đi mình ên."

Thu Triết Ngạn hít một hơi thật sâu, ho nhẹ hai tiếng, gồng mình nín cười, giữ hắn lại: "Em không cười nữa, thực sự không cười nữa. Tại em chưa được đào tạo chuyên nghiệp nên mới khó kiềm chế. Mà anh định ra ngoài thế này hở? Thay cái quần đã, rồi em đưa anh đến bệnh viện, được không anh?"

Trang Hãn Học dựa vào người anh.

Thu Triết Ngạn: "Chim chim của anh bị thương chứ có phải chân bị thương đâu, không đi được à?"

Trang Hãn Học: "Không đi được."

"Được rồi." Thu Triết Ngạn nửa ôm hắn, chẳng những không phiền mà còn thấy vui. Nhìn đi, Trang Hãn Học rời xa anh thì đến cả đi cũng không được!

Trang Hãn Học ủ rũ: "Sao tôi đen đủi thế này."

Thu Triết Ngạn vẫn cảm thấy rất buồn cười, vừa nhịn cười vừa an ủi hắn: "Lần sau đi vệ sinh cẩn thận một chút, anh sẽ không bị thương nữa."

Trang Hãn Học suy nghĩ một lát rồi nói: "Trước khi vết thương lành, tụi mình không thể dục thể thao được. Phải nhịn lâu lắm đó."

Trang Hãn Học gọi chuyện đó là tập thể dục, làm buổi sàng thì gọi là thể dục buổi sáng, buổi trưa là thể dục buổi trưa, còn buổi tối là thể dục buổi tối.

Thu Triết Ngạn cười một hồi rồi cười không nổi nữa.

Phắc, anh quên mất.

Thu Triết Ngạn cau mày nói: "Anh bị thương phía trước mà, chứ có phải phía sau đâu."

Trang Hãn Học lắc đầu, hùng hồn nói đầy đương nhiên: "Vậy sao được? Lúc sướng quá nhất định tôi sẽ không nhịn được, sẽ phồng lên, miệng vết thương tét ra thì làm sao giờ?"

Thu Triết Ngạn nói không lại hắn, bèn đỏ mặt, Trang Hãn Học đúng là mặt dày.

Xong xuôi, Trang Hãn Học còn khinh bỉ anh: "Em đấy, sao mà dâm thế hở? Để tôi hỏi bác sĩ thử xem, được chưa?"

Đến bệnh viện.

Bác sĩ xem cho hắn, bảo chỉ là vết thương ngoài da, chú ý bôi thuốc tránh nhiễm trùng là được và nên để thoáng gió thay vì bí bách trong quần, có thể mau lành hơn một chút.

Mặc dù bác sĩ rất nghiêm túc, nhưng cái ánh mắt ngập ngừng muốn nói lại thôi của ông ta cứ như nhìn thấu mối quan hệ của họ, ông nói khéo: "Tôi nghĩ sau này các anh có thể sử dụng những đạo cụ ít nguy hiểm hơn. Thời gian này cấm các hoạt động giường chiếu."

Thu Triết Ngạn thoáng thở dài, bác sĩ đã nói vậy thì anh chỉ đành nhịn.

Trang Hãn Học hỏi: "Bác sĩ, nhưng tôi là 0, chỉ dùng phía sau thôi, không dùng phía trước, cũng không được hả?"

Bác sĩ: "..."

Bác sĩ hít một hơi rồi cười ngượng ngùng nhưng lịch sự: "Không được, chờ vết thương lành rồi nói sau. Cũng chỉ hơn mười ngày thôi, không nhịn được à?"

Giống như đang dùng ánh mắt khiếp sợ "sao cái tên này có thể tà dâm như thế?"

Khi Thu Triết Ngạn nghe Trang Hãn Học hỏi, anh đã cảm thấy không ổn rồi, còn chưa kịp đội quần, Trang Hãn Học đã chỉ vào anh, nói: "Không phải, tôi thì không sao, chỉ sợ ẻm nhịn không được á!"

Thu Triết Ngạn: "???"

Bác sĩ quay lại nhìn Thu Triết Ngạn: Úi dời, anh chàng này nom lịch sự, chững chạc phết mà lại là tên cuồng răm?

Thu Triết Ngạn nắm tay Trang Hãn Học: "Tôi không có, tôi không có cầm thú như thế, đừng nói nữa. Bọn mình lấy thuốc rồi về thôi anh."

Trang Hãn Học lại khinh bỉ anh: "Tiểu Thu, em đừng giấu bệnh sợ thuốc như vậy. Đây là chuyện rất bình thường mà, cứ hỏi bác sĩ thôi, có gì phải xấu hổ? Em lớn lên ở nước ngoài, hẳn là được giáo dục đầy đủ mấy chuyện đó chứ, sinh hoạt tình dục hài hòa rất quan trọng mà đúng hôn?"

Thu Triết Ngạn thẹn gần chết: "Em không có xấu hổ mà!"

"Em nhịn được!"

"Em nói thật đấy!"

Anh thật sự phải quỳ lạy cái tên ngố này luôn!

Trang Hãn Học lên xe, im lặng vài phút, đoạn tò mò hỏi: "Em có thể nhịn nửa tháng thật hở?"

Thu Triết Ngạn mới bình tĩnh một chút, lại bị hắn chọc vào chỗ thẹn, đen mặt nói: "Trong lòng anh, em là thằng cầm thú vậy ư?"

Thế mà Trang Hãn Học còn gật đầu: "Ừa."

Thu Triết Ngạn: "...?"

Trang Hãn Học còn rất hâm mộ, khích lệ anh: "Không phải tôi mắng em đâu. Em tự đếm xem mỗi cuối tuần em muốn làm bao nhiêu lần? Tôi thật sự cảm thấy thận của em quá xịn. Hồi bằng tuổi em, tôi chẳng dồi dào sinh lực thế đâu. Em còn mua cho tôi mấy bộ đồ mặn mà, bắt tôi chơi các thể loại tình thú play, lần nào em cũng hăng hái thế mà."

Vốn dĩ Thu Triết Ngạn tự cảm thấy mình là người đàn ông đoan chính, nhưng Trang Hãn Học nói một hồi, anh đã hiểu, té ra mình biến thái như vậy. Thế mà hắn lại im lặng chịu đựng.

Trang Hãn Học nói tiếp: "Khi bọn mình mới yêu là vừa đúng dịp nghỉ lễ, đậu xanh, suốt mười một ngày nghỉ, ngoài lúc ăn cơm, tắm và đi vệ sinh ra, em gần như không cho tôi xuống giường luôn. Lúc đó tôi nghĩ, mình đã nói mà, thảo nào chỉ mỗi công việc chơi game chung thôi mà lương tháng tám ngàn, lại còn ngũ hiểm nhất kim[1]. Thì ra cùng chơi game là giả, làm nô lệ tình dục mới là yêu cầu của công việc."

[1] Ngũ hiểm nhất kim: Ngũ hiểm là năm loại bảo hiểm – bảo hiểm hưu trí, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm tai nạn lao động và bảo hiểm thai sản. Nhất kim là một căn nhà của công, được phân phát cho công nhân.

Cái tên Trang Hãn Học này thật sự cái quái gì cũng dám nói, đúng lúc đèn đỏ, Thu Triết Ngạn bịt miệng, nhéo mặt Trang Hãn Học. Giận thì giận nhưng nói không lại, anh bèn dựa người qua hôn hắn một cái: "Cái gì mà nô lệ tình dục? Đầu óc anh nghĩ cái gì thế hả? Em nào có xem anh là nô lệ tình dục? Là em thích anh mà... Nếu anh cảm thấy em hơi quá đáng, thì sau này em không làm nhiều như vậy nữa."

Trang Hãn Học cười lớn: "Tôi không cho em dừng đó. Giờ em lại biết ngượng rồi hả?"

Thu Triết Ngạn nói: "Em chỉ... vừa nhìn thấy anh là em không kiềm chế được."

Thu Triết Ngạn nắm tay lái, hỏi: "Anh có nhớ lần đầu mình gặp nhau không? Ở công viên cạnh nhà cũ của anh ấy."

Trang Hãn Học nói: "Nhớ chứ. Ôi, lúc đó tôi thấy em vừa trẻ vừa đẹp trai, còn xuýt xoa sao mà em đẹp trai thế, đúng là quá ảo."

Thu Triết Ngạn quay sang nhìn hắn bằng đôi mắt sáng ngời: "Em đã xem ảnh trong album của anh trước rồi. Nếu không anh nghĩ em sẽ tùy tiện đi gặp đàn ông quen trên mạng à? Lúc ở công viên, em liếc mắt một cái là thấy anh ngay. Anh còn đẹp hơn trong ảnh. Hôm đó anh còn rủ em qua nhà anh ngủ, cả đêm em ngủ không ngon, rất muốn hôn anh, muốn ngủ với anh."

Trang Hãn Học sững sờ, muốn dời mắt đi nơi khác nhưng lại không thể, hắn cảm nhận được trái tim mình đập thình thịch, phụ nữ sẽ không nói những lời tâm tình nóng bỏng như thế với hắn, chỉ có Thu Triết Ngạn mới nói thôi.

Hắn cảm thấy mặt mình đang đỏ lên, bèn quay mặt đi: "Tôi đã bảo em biến thái mà..."

Đèn xanh sáng.

Thu Triết Ngạn đã nói đến không còn biết xấu hổ, anh bình thản nói: "Em biến thái đấy, nhưng anh bị tên biến thái làm cho sướng như vậy, thì anh cũng không bình thường đâu."

Trang Hãn Học bật cười: "Cũng có lý. Bọn mình quá xứng đôi. Đôi ta chính là nồi nát úp vung nát. Nếu là người khác thì đã chạy đi báo cảnh sát bắt em lâu rồi."

Thu Triết Ngạn: "Nếu là người khác thì em cũng sẽ không thích như vậy!!"

Trang Hãn Học cười hì hì, dựa sang hôn anh một cái: "Tôi cũng thích em."

Mấy ngày nay Trang Hãn Học ở nhà nghỉ ngơi, không thể vận động, chỉ mặc quần cộc rộng rãi đi bộ quanh nhà.

Đúng là nhàn rỗi.

Tên bạn chó Địch Tử Bình tình cờ gặp được ở quán bar mấy ngày trước đã liên lạc với hắn.

Mặc dù Trang Hãn Học tự nhận mình mặt dày nhưng đụng phải người biết rõ chi tiết về những ngày ăn chơi trác táng trước đây của mình, cũng không khỏi rụt rè. Hắn nghĩ, nếu quay trở lại, chắc cũng chẳng có gì hay ho để nói nhỉ?

Trang Hãn Học: [Tìm tao làm gì?]

Địch Tử Bình: [Chúng ta cùng trong giới mà, kết nối tình cảm thôi.]

Trang Hãn Học cảm thấy mình không có tình cảm gì để mà kết nối với bọn họ. Khi hắn bỏ nhà đi, ba mẹ chắc chắn hắn sẽ không chịu nổi khó khăn, họ nghĩ được vài ngày là hắn về thôi, chẳng những đóng băng hết thẻ của hắn, mà còn cảnh cáo người khác không được giúp hắn.

Đám bạn nhậu không hiểu vì sao hắn lại muốn chạy, đứa nào cũng sắm vai nhà ngoại giao của mẹ tới khuyên hắn:

"Lấy vợ thôi mà? Mấy cô nàng cũng toàn là con nhà giàu mặt đẹp dáng nuột, mày không vừa lòng chỗ này vậy?"

"Không có tình cảm? Không có tình cảm thì không cưới được chắc? Chẳng phải chỉ cần lấy giấy chứng nhận là được sao? Lấy rồi thì tiền của ông bà già chính là tiền của mày, ngon vậy mà không chịu."

"Mày cảm thấy chưa sẵn sàng làm chồng, làm cha sao? Còn không đủ trách nhiệm? Đến lúc cưới rồi sinh con là biết hết ấy mà?"

"Tao không hiểu nổi mày luôn. Thà sống khổ sở như vậy cũng không chịu về? Hồi đó còn có ông anh mày, giờ ổng đi rồi, chị mày cũng đi luôn. Mày chỉ cần gật đầu một cái, tất cả tiền bạc trong nhà đều là của mày hết mà."

"Mày muốn giao công ty cho chị gái à? Haha, mày đang đùa hả. Chị mày lấy chồng rồi, con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, đàn bà con gái mà kế thừa gia sản cái gì?"

"Chỉ là kết hôn thôi. Nhỏ đó cũng chẳng trói buộc được mày. Lấy vợ rồi vẫn có thể ra ngoài ăn chơi với bọn này."

Lúc ấy Trang Hãn Học thực sự ngỡ ngàng và hoảng sợ.

Trước kia chỉ là một đám cùng chơi vui vẻ, hắn chưa bao giờ cho rằng mình là đồ tốt, nhưng hắn mới phát hiện ra xung quanh mình chẳng có ai tốt lành.

Hắn đào hoa, hắn thích thay bạn gái. Nhưng kết hôn thì khác, kết hôn nhất định phải có trách nhiệm.

Khoảng thời gian đó, hắn thậm chí không thể ngủ ngon giấc, luôn mơ thấy mình chung sống với một người phụ nữ xa lạ không rõ mặt, giống như ba mẹ hắn, ngày nào cũng cãi nhau, lúc nào cũng ầm ĩ.

Hắn muốn trở thành như vậy sao?

Trang Hãn Học trả lời: [Giới gì?]

Địch Tử Bình: [Thì là giới đồng tính... Mày come out trễ quá, nếu sớm một chút thì tốt rồi, tao còn rất muốn cưa mày đấy. Khi nào chia tay bạn trai thì cho tao biết, lúc nào tao cũng chào đón mày.]

Trang Hãn Học trả lời rất nhanh: [Không, mày xấu òm.]

Sau vài phút, Địch Tử Bình gửi lại cái icon bỏ mình vì bị tên bắn xuyên tim: [Ok]

Địch Tử Bình: [Giờ tao hiểu sao lúc trước mày chịu bỏ nhà đi mà không lấy một xu rồi. Tao nói mà, kết hôn thôi, có nhất thiết phải từ mặt ông bà già không... Hóa ra mày cũng thích đàn ông, vậy thì mọi chuyện đều rõ ràng rồi.]

Trang Hãn Học: [Không, tao mới bắt đầu hẹn hò với đàn ông bốn tháng trước thôi. Lúc bỏ nhà đi, thật sự chỉ vì không muốn kết hôn.]

Trang Hãn Học cảm thấy lời Địch Tử Bình có hơi quai quái, hắn lờ mờ nhớ tới một chuyện, liền mở vòng bạn bè của bạn cũ ra xem.

À, phải, Địch Tử Bình đã kết hôn.

Kết hôn với một người phụ nữ.

Địch Tử Bình: [Tao không tin. ]

Trang Hãn Học trả lời thẳng: [Chẳng phải ai cũng giống mày, thích đàn ông những lại kết hôn với phụ nữ, mày thất đức thế? Vợ mày có biết không?]

Địch Tử Bình: [Mày thấy ở đâu?]

Trang Hãn Học: [Mày đổi số, nhưng mấy người dự đám cưới mày vẫn dùng số cũ đó.]

Địch Tử Bình bị đâm vào nỗi đau, tức giận nói: [Đừng có mà hả hê, Trang Hãn Học]

[Bao lâu rồi mày không liên lạc với ông bà già? Có phải mày nghĩ lúc nào cũng có thể về nhà không?]

[Ông già mày nuôi bồ nhí ở ngoài, còn có thẳng con mười mấy tuổi kia kìa]

[Nếu giờ mày không về, tài sản nhà mày sẽ là của thằng con hoang đó hết]

[Trừ khi mày về nhà lấy vợ sinh con, kế thừa gia sản, thế thì mày có khác gì tao đâu?]

Hết chương 17.