Ngại Gì Từng Yêu Anh

Chương 8




Cô hỏi Trương Hoài Viễn sao lại quen biết được Liêu Thành Xuyên. Trương Hoài Viễn cười rót một ly trà cho cô, nói: "Bọn anh hợp tác, hiện tại đang là đối tác làm ăn."

Đồng Kỳ nhướng mày: "Hợp tác cái gì?"

"Câu lạc bộ điện cạnh."

Đồng Kỳ uống một ngụm trà: "Điện cạnh?"

Trương Hoài Viễn nói: "Hiện tại việc này đang thịnh hành, trò chơi cũng trở thành nghề nghiệp chính thức rồi. Anh định bồi dưỡng một vài game thủ để đi thi đấu."

"À." Đồng Kỳ không hỏi lại nữa.

Đầu bên kia có người gọi Đồng Kỳ tới chơi ván nữa. Đồng Kỳ buông ly trà xuống, cầm lấy gậy bi a, lại vào trong sân. Có bi a để đánh còn đỡ hơn ngây ngốc một mình trong nhà.

Đến hơn bốn giờ, Liêu Thành Xuyên nhận một cuộc điện thoại rồi vội vàng rời đi, trước khi đi một ánh mắt cũng chẳng nhìn Đồng Kỳ. Đồng Kỳ dựa vào cạnh bàn bi a, nghiêng đầu nhìn người khác chơi, cũng chỉ biết khi hắn đi thì Trương Hoài Viễn đứng dậy tiễn hắn. Đồng Kỳ thưởng thức gậy bi a.

Không chút để ý, trong lòng lại có chút trống trải.

Nhưng rất nhanh cô lại bị bàn bi a hấp dẫn, chơi cả một buổi chiều. Buổi tối Trương Hoài Viễn gọi dì giúp việc nhà anh tới đây nấu cơm.

Nấu cho cả một đoàn người đang chơi bời vui vẻ này ăn, Đồng Kỳ ăn thật sự rất thỏa mãn. Hơn 8 giờ cô liền chuẩn bị rời đi, Trương Hoài Viễn bảo không cho. Đồng Kỳ liếc mắt lườm anh một cái, Trương Hoài Viễn mới lau khóe môi cười nói: "Đây không phải là do luyến tiếc em sao."

Anh duỗi tay muốn cầm lấy sợi tóc của Đồng Kỳ, Đồng Kỳ né đi rồi xách theo túi xách ra cửa. Trương Hoài Viễn chân dài, nhanh chóng đuổi kịp đi sau cô, hỏi: "Có phải là do em sợ anh hoa tâm không? Từ giờ anh sẽ hồi tâm cho em xem được không?"

"Ầy, bảo bối ơi, nhìn anh một cái đi mà, đừng đi nhanh như vậy chứ."

Đồng Kỳ mở cửa xe, quay đầu nhìn anh nói: "Nếu anh còn muốn làm bạn bè với em thì thu lại tâm tư kia cho em đi. Còn nếu anh không muốn làm bạn bè nữa thì cứ tiếp tục cư xử như vậy, về sau em không quan tâm nữa."

Làm bạn bè nhiều năm như vậy rồi nên Đồng Kỳ không muốn những lời quá khó nghe.

Trương Hoài Viễn thu hồi vẻ cợt nhả trên mặt, nói: "Anh thật sự nghiêm túc mà. Nhưng nếu em không thích thì anh sẽ cố kiềm chế, thế nhưng chuyện tình cảm sao có thể khống chế dễ dàng vậy được?"

"Đối với anh mà nói, không có gì là không thể giải quyết bằng một cuộc tình cả, nếu một cuộc tình không được thì dùng hai cuộc." Nói xong cô liền chui vào trong xe.

Trương Hoài Viễn sững sờ đứng tại chỗ, một lúc sau thì cười to một trận. Anh lui ra phía sau hai bước để xe của Đồng Kỳ lái ra ngoài, cũng đứng ở tại chỗ cười nói: "Lần này chỉ sợ một trăm cuộc tình cũng vô dụng, em có em gái song sinh nào không thế? ——"

Câu nói kia theo làn giá mà vang vọng trong không trung, Đồng Kỳ giẫm mạnh chân ga rời xa cửa câu lạc bộ kia. Cô đánh vô lăng vòng ra đường lớn, đi về phía nhà mình.

Hai ngày nghỉ ngắn ngủi đã trôi qua một, nhưng cô được đánh bi a cả một buổi chiểu rồi nên cũng rất thỏa mãn.

*****

Lưu Tử Đồng đang vùi trong ổ chăn thì cửa phòng bị gõ vang. Cô kéo chăn ra rồi nhìn lướt qua phía cửa phòng, một lúc sau lại tiếp tục cuộn tròn trong chăn.

Nhưng cửa phòng rất nhanh chóng bị người bên ngoài mở ra. Lưu Tử Đồng không kiên nhẫn ngồi thẳng dậy, nói to với người bên ngoài: "Ông nội! Đây là phòng cháu mà! Cháu là con gái đấy ——"

Lưu lão gia cười tủm tỉm chắp tay sau lưng tiến vào phòng, ngón tay móc một chùm chìa khóa nhỏ, nói: "Ngay cả phòng của cháu gái mình mà ông nội cũng không thể vào hả?"

Lưu Tử Đồng thở phì phì nhìn người ông nội tóc đã trắng xoá nhưng tinh thần vẫn vô cùng hăng hái của mình, "Ông nội, cháu nói rồi mà! Cháu không thích Liêu Thành Xuyên, ông mời hắn tới nhà mình ăn cơm cũng vô ích thôi. Cháu đã thấy hắn rồi, cháu không thích!"

Lưu lão gia gật đầu, cưng chiều nói: "Được được được, ông nội biết rồi mà, thằng bé là do ba cháu mời đến đấy chứ. Đến cũng đến rồi, cháu mau thay bộ quần áo rồi xuống dưới nhà chào hỏi một cái, trò chuyện với người ta một chút đi. Dù gì thì người trẻ tuổi các cháu cũng có rất nhiều đề tài để nói mà."

Lưu Tử Đồng trợn trắng mắt: "Ai có nhiều đề tài nói với hắn cơ chứ, nhìn thấy hắn..." Cô nghiêng đầu nhỏ giọng nói, "Hận không thể xé hắn ấy chứ. Cái thứ gì không biết nữa."

"Cháu còn đang lẩm bẩm lầm bầm nói cái gì thế?" Lưu lão gia tử cười hỏi.

"Không có gì ạ."

Cuối cùng Lưu Tử Đồng vẫn bị ông nội mình xách xuống tầng. Cô mặc một cái váy hoa không tình nguyện mà đứng ở cạnh cửa. Ngay sau đó, một nam nhân cao lớn xách theo hộp quà vào cửa, Lưu Tử Đồng còn chẳng thèm trưng vẻ mặt tươi cười ra nữa. Liêu Thành Xuyên cũng thấy vẻ mặt cô, hắn cười một cái, cực kỳ thân sĩ đặt hộp quà trên bàn.

Cha Lưu chỉ vào sô pha nói: "Thành Xuyên, ngồi đi cháu."

"Dạ." Liêu Thành Xuyên ngồi xuống, Lưu Tử Đồng bị ông nội mình đẩy đến bên cạnh Liêu Thành Xuyên. Cô phụng phịu kéo ông nội mình tới vị trí bên cạnh Lưu Thành Xuyên, còn bản thân mình thì ngồi ra chỗ khác.

Thái độ này thực sự rất không lễ phép, cha Lưu thấy thế lập tức trầm mặt xuống. Lưu Tử Đồng chỉ có thể trốn ở cạnh ông nội, cũng không dám liếc mắt nhìn ba mình cái nào.

Cha Lưu hỏi thăm cha Liêu Thành Xuyên gần đây thế nào, Liêu Thành Xuyên nói: "Gần đây ông ấy vẫn luôn ở thành phố B, đang bận làm nghiên cứu ạ."

"Ra là vậy, thảo nào nửa năm vẫn không gặp được cha cháu." Cha Lưu nói.

Lại ngồi thêm một lúc nữa, cha Lưu phụ nhìn về phía Lưu Tử Đồng vẫn luôn cúi đầu chơi di động, nói: "Tử Đồng, con đưa Thành Xuyên tới hoa viên đi dạo một lúc đi."

Mặt Lưu Tử Đồng lập tức hiện lên vẻ không vui, nói: "Hoa viên thì có gì hay mà đi dạo chứ."

Mặt cha Lưu lại lần nữa trầm xuống, Lưu Tử Đồng sợ hãi trốn tránh. Lưu lão gia cười tủm tỉm vỗ vỗ bả vai của cháu gái mình, nói: "Đưa khách đi dạo mới thể hiện sự lễ phép."

Lưu Tử Đồng không tình nguyện mà đứng dậy, nhìn về phía Liêu Thành Xuyên.

Liêu Thành Xuyên cười như không cười đối diện với tầm mắt của Lưu Tử Đồng. Hắn cười khẽ, cũng đứng lên rồi nói "Vậy phiền Lưu tiểu thư rồi."

Lưu Tử Đồng hừ một tiếng rất nhẹ rồi mới xoay người, nói: "Đi thôi."

Hai người ra khỏi đó rồi đi về phía hoa viên đằng sau biệt thự. Sắc trời đã tối, ánh trăng vàng nhàn nhạt dừng ở trên mấy nhánh cây, từ khe hở giữa những phiến lá cây soi xuống mặt đất. Một làn gió thổi qua khiến làn da mát lạnh, nhưng rất nhanh chóng lại nóng như cũ. Hai người cùng ra ngoài nhưng hơn nửa ngày vẫn không hé răng nói với nhau câu nào.

Liêu Thành Xuyên dường như cũng không thèm để bụng. Một lát sau, hắn hỏi: "Cô có thích quà tôi đưa lần trước không?"

Tiếng nói trầm thấp kia cực kỳ dễ nghe. Lưu Tử Đồng đang đắm chìm trong thế giới của chính mình đột nhiên hoàn hồn, trực tiếp nói: "Không thích, tôi ném lâu rồi."

Liêu Thành Xuyên sửng sốt, ngay sau đó cười khẽ lên. Tiếng cười ngay bên tai càng dễ nghe hơn, tai Lưu Tử Đồng hơi đỏ lên, cô cắn răng: "Tôi ném quà thì anh cười cái gì? Anh không để bụng sao?"

Liêu Thành Xuyên lại cười cười chứ không trả lời.

Đi đến trước phòng vẽ tranh của Lưu Tử Đồng, cô đột nhiên quay đầu nhìn hắn, hỏi: "Anh thực sự thích kiểu con gái như tôi?"

Cô vẫn nhớ rõ khi Đồng Kỳ gặp hắn thì hắn có nói những lời này.

Liêu Thành Xuyên nhìn cô nàng đang giương nanh múa vuốt hệt như một con mèo nhỏ, nói: "Cũng chẳng đến nỗi quá thích."

Lưu Tử Đồng lườm hắn.

Liêu Thành Xuyên nhẹ nhàng bâng quơ hỏi: "Cô không thích tôi đúng không?"

"Đúng vậy." Lưu Tử Đồng gật đầu.

"Không thích thì thôi, có gì đâu mà phải lo." Liêu Thành Xuyên bình tĩnh đến mức Lưu Tử Đồng nhìn không thấu nổi, cô chỉ yên lặng nhìn hắn dưới ánh trăng.

Lưu Tử Đồng hỏi: "Có phải anh đã quên chuyện gì đó hay không?"

"Chuyện gì cơ?" Liêu Thành Xuyên hỏi lại.

"Không có gì." Cô suýt chút nữa buột miệng thốt ra chuyện Đồng Kỳ đã từng tỏ tình với hắn. Liêu Thành Xuyên ngẩng đầu nhìn cửa phòng vẽ tranh đằng sau cô, hỏi: "Tôi có thể vào xem thử không?"

Lưu Tử Đồng nhìn thoáng qua phía sau, suy nghĩ một chút rồi nói: "Được, vào đi."

Thực sự là cô có rất nhiều lời muốn hỏi hắn, nhưng lại không biết nên hỏi như thế nào.

Cô đưa mắt nhìn nam nhân bên cạnh một lúc rồi mới tiến lên mở cửa, cũng bật đèn pha lê trong phòng vẽ tranh lên.

Trong phòng lập tức sáng lên.

Bên trong trưng bày toàn các tác phẩm của Lưu Tử Đồng. Một số có rực rỡ sắc màu, một số chỉ có hai màu đen trắng, một số mới vẽ được một nửa, còn một số thì đã hoàn thành. Trên mặt đất cũng có thuốc màu nhưng không tính là nhiều, dọn dẹp cũng coi như là gọn gàng, mà ở vị trí bắt mắt nhất chính là một bức tranh vẽ bốn người của cô.

Bước chân của Liêu Thành Xuyên cũng dừng lại trước bức tranh bốn người kia. Bức tranh vẽ bốn cô gái, đứng ở rìa ngoài là Lưu Tử Đồng mặc một bộ váy hoa tươi mát, còn vị trí trung gian cạnh Lưu Tử Đồng chính là Đồng Kỳ đang mặc một bộ váy dày xẻ tà màu đen. Miệng cô ngậm thuốc lá, khóe mắt hơi híp lại, toàn bộ khí tràng đều được thể hiện rõ.

Hai người còn lại thì một tóc ngắn một tóc quăn, ăn mặc cũng rất thời thượng nhưng không hút mắt người ta được như Đồng Kỳ.

Lưu Tử Đồng nhìn sườn mặt của hắn, hỏi: "Anh đang nhìn ai thế?"

Liêu Thành Xuyên nhàn nhạt dịch tầm mắt ra khỏi mặt Đồng Kỳ, nói: "Đều nhìn cả."

"À."

Hắn hỏi: "Bạn của cô à?"

"Khuê mật của tôi. Bọn tôi là bạn học cấp hai."

"Tất cả đều vẫn còn liên hệ sao?"

"Đương nhiên, chúng tôi là bạn tốt nhất của nhau mà."

Liêu Thành Xuyên gật gật đầu, tầm mắt lại di chuyển. Bên cạnh bức tranh này còn có một bức tranh khác nhưng nó đã bị che khuất một nửa, chỉ lộ ra một đôi chân trắng nõn. Nửa ẩn nửa hiện như vậy càng khiến cho người ta tò mò muốn khám phá hơn. Lưu Tử Đồng thấy tầm mắt của hắn dừng trên bức tranh kia.

Cô hơi sửng sốt, hỏi: "Anh muốn nhìn không?"

Liêu Thành Xuyên hỏi: "Đây là tranh vẽ gì thế?"

Lưu Tử Đồng híp mắt, trong mắt hiện lên một chút nghịch ngợm. Cô duỗi tay giữ chặt tấm vải màu trắng đang che bức tranh, nói: "Nhìn một lần phải trả một vạn."

Liêu Thành Xuyên bị chọc cười, "Được thôi, mười vạn cũng được hết."

"Được rồi."

Nói xong, Lưu Tử Đồng dùng sức kéo vải che xuống, người trong bức tranh lộ ra. Đôi mắt Liêu Thành Xuyên nháy mắt tối đi. Người trong tranh chính là Đồng Kỳ đang khỏa thân, nhưng chỉ nhìn thấy từ sau lưng. Cô nghiêng đầu, mặt hơi cúi xuống, khóe môi cười quyến rũ, cặp mông trắng nõn dưới nét bút của Lưu Tử Đồng đường cong rõ ràng, lồi lõm vừa vặn. Eo nhỏ thì càng không cần phải nói, trắng nõn không có chút tỳ vết.

Đôi tay thon dài ôm lấy bả vai, chân dài đạp trên mặt đất, thực sự đánh sâu vào tầm mắt của người khác. Một bức họa vô cùng khơi gợi dục vọng.

Nhưng đồng thời cũng cực kỳ đẹp, cực kỳ nghệ thuật.

Ngón tay Lưu Tử Đồng vuốt ve phần eo của người trong bức tranh, quay đầu hỏi Liêu Thành Xuyên: "Có phải rất đẹp đúng không?"

"Đẹp." Tiếng nói của hắn đã có chút nghẹn lại.

Lưu Tử Đồng nói: "Bức tranh này tôi vẽ mất bốn ngày, Đồng Kỳ cũng ở cùng tôi suốt bốn ngày."

"Ừm."

Ngay sau đó Lưu Tử Đồng lại cầm tấm vải trắng phủ lên bức tranh một lần nữa, che bức tranh này dường như che đi cả thế giới. Không có bức tranh kia của Đồng Kỳ, dường như ngay cả ánh sáng trong phòng vẽ tranh cũng đều tối đi rất nhiều.

Lưu Tử Đồng lại dẫn Liêu Thành Xuyên đi xem các bức tranh khác của cô.

Đi dạo một vòng rồi mới ra khỏi phòng vẽ tranh, Lưu Tử Đồng đứng trước phòng vẽ chuẩn bị khóa cửa lại. Liêu Thành Xuyên đứng ở phía sau cô, tầm mắt lại lần nữa dừng trên bức tranh được phủ vải trắng. Lần này ngay cả chân cũng đều bị che khuất.

Nửa giây sau, hắn lại dời mắt khỏi đó.