Edit: Táo ĐỏSáng sớm ngày thứ hai, Diệp Cạnh vẻ mặt thần bí vui vẻ đi tới, “Lạc Lạc, cháu cảm thấy tên thái tử kia thế nào?” Ngày hôm qua gia gia đùng đùng nổi giận tiến cung về nhà lại vẻ mặt tươi cười, Diệp Lạc cũng không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì, không phải gia gia nàng vọt vào cung để tính sổ với Hoàng Thượng sao?
Cũng không ngờ khi Diệp lão ông tiến cung còn chưa kịp phát hỏa đã nghe Quân Bách oán giận, “Lão Thái Phó, không phải Diệp gia nhiều đời làm quan sao? Tại sao lại dạy một người không ham quan trường không thích hoàng cung, hả?”
Ông nhất thời sửng sốt, không hiểu ra sao.
Quân Bách tiếp tục nói, “Ngươi nói xem, thái tử có điểm nào không tốt, sao đứa cháu nhà ngươi lại cự tuyệt không chút nể mặt như thế.”
Diệp Cạnh lập tức hiểu ra, đúng là Hoàng Thượng coi trọng Lạc Lạc, nhưng coi trọng cháu mình làm con dâu.
Nếu là hoàng tử khác có lẽ ông cũng không đồng ý, đường vào cung thâm sâu như biển không biết đã huỷ hoại bao nhiêu sinh mệnh như hoa. Nhưng nếu là Quân Hoằng, là Quân Hoằng thì Diệp lão Thái Phó do dự.
Tiểu tử này kỳ thật rất không tệ, đương nhiên, nếu không phải thái tử thì càng tốt.
Cá nhân ông cảm thấy, hắn và Tiểu Diệp Tử thành đôi quả là rất xứng.
Diệp Lạc chỉ miễn cưỡng liếc nhìn ông một cái, “Gia gia, nghĩ cũng không cần nghĩ đến.”
“Aiz!” Diệp lão ông uống tách trà, tiếp tục nói, “Tiểu Diệp Tử, cháu cẩn thận ngẫm lại, kỳ thật hắn rất không tệ. Lại nói, với trí thông minh của mình, cháu có thể cả ngày bắt nạt hắn. Nhà hắn lại có tiền, cháu có ăn nhiều vẫn nuôi được tốt, quan trọng nhất là bộ dạng hắn cũng khá, không phải từ nhỏ cháu đã thích người đẹp rồi sao?”
Diệp Lạc cầm một quả táo to, răng rắc răng rắc cắn hai phát, “Hắn có thể cùng cháu tới Đông Hải ăn cá, tới Nam Hải phơi nắng, cả ngày không làm gì chỉ ở bên cạnh cháu được sao?”
Diệp Cạnh sửng sốt, vị kia là thái tử điện hạ, là đế vương tương lai, hình như là không có khả năng!
Diệp Lạc ăn vui vẻ, quả táo này thật ngọt, “Dù sao, cũng không phải của cháu.”
Cũng đúng, Diệp Cạnh gật đầu, “Vậy Tiểu Diệp Tử, cháu đợi đến khi nào mới muốn lập gia đình?” Ông già rồi, ông muốn nhìn thấy cháu gái ngoan nhà mình sẽ đưa vị cháu rể thế nào về nhà, tốt nhất không cần quá thông minh. Có một đôi cháu trai cháu gái thông minh đã đủ rồi, đưa một tên cháu rể ngốc ngốc một chút trở về còn dễ bắt nạt.
Diệp Lạc vuốt phẳng quần áo của mình, “Gia gia, cháu là tôn nhi của ngài, đã cưới vợ rồi.”
Diệp lão ông mau chóng hiểu ý nàng, “Tiểu Diệp Tử, vậy chuyện này phải tính sao đây?” Rốt cục ông bắt đầu ý thức rõ ràng mình đã đẩy cô cháu gái Tiểu Lạc Lạc như hoa như ngọc nhà mình đến hoàn cảnh gì.
Diệp Lạc ngẩng đầu lên, “Kỳ thật, không sao cả.”
—oOo—
Đêm tối trong hoàng cung, canh gác vô cùng sâm nghiêm.
Diệp Lạc mang vẻ mặt đau khổ ngồi xổm nơi góc tường, “Phong Gian, ngươi xem Tinh Dương bắt quân lính canh gác nghiêm ngặt thế này thì chúng ta đi vào kiểu gì?”
Phong Gian Ảnh trợn mắt, “Công tử, ngài đang oán giận Tinh Dương có năng lực?”
Diệp Lạc hấp háy mũi, “Ít nhất cũng đừng để ta muốn tiến cung mà khó nghĩ như vậy chứ!”
“Ai đó?” Từ rất xa có thị vệ tỉnh ngủ quát lên.
Nguy rồi, Diệp Lạc kéo Phong Gian Ảnh bỏ chạy.
Đêm qua do thám hoàng cung thất bại, giờ phải đi câu thông quan hệ thôi.
Diệp Lạc một thân triều phục, lúc cúi người vô ý dẫm lên chân Diệp Tinh Dương, mắt thấy sắp ngã Diệp Tinh Dương vội vàng hai tay đỡ nàng, “Diệp thị lang, đứng vững!”
“Diệp thống lĩnh, đa tạ!” Diệp Lạc vội vàng chắp tay tỏ vẻ cảm kích.
Diệp Tinh Dương gật đầu, không trả lời, xoay người bước đi.
Chính là trong mắt, có ẩn ẩn ý cười.
Vừa xong, tiểu thư ghé vào tai hắn nói, “Đừng canh gác nghiêm ngặt như vậy, đêm nay ta muốn vào cung.”
Ban đêm, cấm vệ quân gác đêm luân chuyển, hi hi ha ha đùa giỡn một lát đều tự đi rửa mặt, trở về phòng nghỉ ngơi. Lí Ngôn Mẫn đi tới góc phòng cầm khăn mặt vắt lên vai bỗng dừng bước, “Ai?”
Phía sau không hề có động tĩnh nhưng hắn có thể nghe rõ ràng được tiếng hít thở nhè nhẹ.
Hắn không dám động, tay cũng đã chạm tới chuôi kiếm.
“Minh Các, đã lâu không gặp!” Thanh âm kia, như nuối tiếc như than thở.
Lí Ngôn Mẫn, chính xác là Minh Các nhanh xoay người, quỳ xuống, “Tham kiến tiểu thư.”
Diệp Lạc đứng yên, “Minh Các, trở về đi, về sau đừng đến nữa.”
“Dạ, chủ tử phân phó, nếu có một ngày tiểu thư bảo thuộc hạ rời đi chính là lúc thuộc hạ chấm dứt nhiệm vụ về nước.”
Diệp Lạc gật gật đầu, xoay người bước đi.
Nhìn bóng dáng gầy yếu hiu quanh trong màn đêm, Minh Các trong lòng đau xót, đứng dậy vài bước đuổi theo, “Tiểu thư.”
Diệp Lạc dừng lại, Minh Các đè thấp thanh âm, “Tiểu thư, chủ tử không bỏ rơi ngài. Chờ ngài ấy hoàn thành xong việc, ngài ấy sẽ từ bỏ nơi đó.”
Diệp Lạc không nói gì, bước chân rời đi.
“Tiểu thư, cô sẽ chờ ngài ấy chứ?”
“Sẽ không.” Nàng cũng không quay đầu lại.
Nàng sẽ không chờ hắn, cho nên hắn cũng không cần vì nàng mà buông tay. Tài phú, quyền thế, nữ nhân, hắn có thể được hưởng tất cả vinh quang, cũng không cần bởi vì nàng mà tổn hại nửa phần.
Từ giây phút nàng rời Thương Vụ Môn nàng đã không còn tư cách yêu cầu hắn hành động vì nàng.
Nàng đã lựa chọn, quyết định là của nàng. Cho dù kết quả thế nào đều phải do nàng tự mình gánh vác.
—oOo—
Mặt trời rực rỡ, là ngày tốt,, ngày tốt.
Tể tướng đương triều và hoàng gia kết làm thông gia, ngày thành hôn vô cùng long trọng, trong thành Phượng Hoàng đỏ au một mảnh, dân chúng đâu đâu cũng vui mừng.
Quân Nặc cưỡi một con đại mã đi đến, y phục đỏ rực, đẹp thay một quý công tử phơi phới.
Lương Lược tự mình đứng ở cửa nghênh đón, Quân Nặc xuống ngựa, hai người bắt tay, trò chuyện vui vẻ.
Diệp Lạc đứng trong đám người, lắc đầu thở dài, “Quân Nặc đã có bộ binh, giờ lại thêm một người đứng đầu bách quan, chậc chậc, Quân Hoằng lần này tổn thất lớn.”
Phong Gian Ảnh đứng phía sau nàng, “Ừm, công tử, ngài cũng tổn thất lớn.”
Diệp Lạc khoát tay chặn lại, “Đi thôi, đi dạo một lát, lúc ăn cơm lại đến.”
Trên đường vô cùng đông đúc, Diệp Lạc không muốn chen chúc trong dòng người, đi tìm một đường nhỏ yên tĩnh, ai ngờ mới đi hai bước đã bị Phong Gian Ảnh kéo giật lại.
Nàng còn chưa phục hồi tinh thần đã nghe một tiếng “Phanh” của đồ vật nặng rơi trên mặt đất, sau đó xuất hiện một bóng phấn hồng, tiếp theo lộ ra mái tóc, lại tiếp theo, một nữ tử xuất hiện trên tường, “Hai người các ngươi, đứng lui ra.”
Diệp Lạc và Phong Gian Ảnh lui hai bước, nữ tử ngồi trên đầu tường hít một hơi dài nhìn xuống phía dưới đất, cắn môi, lại nheo mắt.
Tầm mắt vừa chuyển, rơi xuống trên người Diệp Lạc, “Tên kia, phiền ngươi giơ tay ra.”
Phong Gian Ảnh cười trộm một tiếng, Diệp Lạc khụ hai tiếng, “Giơ tay làm gì?”
“Ta muốn nhảy xuống.”
Diệp Lạc đầu đầy hắc tuyến, “Cái này, tiểu thư, nam nữ thụ thụ bất thân……” Nữ tử phấn y căn bản không đợi nàng nói xong đã nhắm mắt lại nhảy xuống.
May mắn Diệp Lạc phản ứng cực nhanh, mới có thể đỡ được.
Nữ tử đó vừa chạm đất là đẩy nàng ra, nhặt tay nải dưới đất cố sức ôm lấy, đi ra ngoài hai bước, lại quay đầu lại hỏi, “Này, các ngươi biết Đông cung đi hướng nào không?”
Diệp Lạc chỉ chỉ hướng hoàng thành, “Hướng bên kia.”
“Cám ơn!”
“Tiểu thư!” Diệp Lạc lại gọi nàng, “Ngươi muốn tìm thái tử?”
Phấn y nữ tử cọ cọ vài bước đã chạy tới, ánh mắt tỏa sáng, “Ngươi biết hắn ở đâu?”
Diệp Lạc tươi cười đầy mặt, đưa cho nàng một cái ngọc bội, “Ngươi cứ như vậy thì không vào được đâu, cầm cái này đi tìm hắn.”
Nữ tử nhận ngọc bội, hồ nghi hỏi, “Có ngọc bội này là có thể sao?”
“Ừ, ta cam đoan.”
“Dù sao ta cũng không chịu thiệt, cám ơn!”
Chờ nữ tử đi rồi, Phong Gian Ảnh mới khó khăn hỏi ra miệng, “Công tử, vị cô nương này là……?”
Diệp Lạc tâm tình rất tốt, “Lương tiểu thư.”
Quả nhiên, Phong Gian Ảnh chỉ chỉ hướng nàng biến mất, “Vậy nàng ta đi tìm thái tử là……?”
“Một cô nương từ nhỏ đã được dạy phải làm thái tử phi, sao có thể tình nguyện làm hoàng tử phi, tiểu thư tâm cao khí ngạo đương nhiên muốn đi hỏi cho rõ ràng.”
“Vậy công tử, vì sao ngài tốt bụng như thế?”
Diệp Lạc chắp tay sau lưng, thảnh thơi đi về phía trước, “Ta cho thái tử một cơ hội, cũng thuận tiện giúp mình giảm bớt chút áp lực a. Hy vọng tên thái tử đáng chết kia đừng có không biết điều như vậy, lần này là cơ hội cuối cùng. Lương gia tiểu thư này, thoạt nhìn cũng không tệ.”
“Công tử, ta có thể hỏi điều này không, ngài lấy ngọc bội bên người thái tử điện hạ khi nào?”
“Chính là mấy ngày hôm trước hắn bắt ta cúi người nhường đường cho hắn, trong lòng ta không thoải mái nên thuận tay cầm ngọc bội về chơi hai ngày.”
“Thuận tay?”
“Đúng vậy, cho nên hôm nay ta đưa cho Lương tiểu thư trả về cho hắn thôi.”
Phong Gian Ảnh lặng cầu nguyện trong lòng, vị Lương tiểu thư này, về sau trăm ngàn lần đừng nhớ rõ công tử, nếu không thái tử điện hạ rất nhanh sẽ biết Diệp gia công tử bọn họ là tên tiểu tặc trộm ngọc bội.
Lại nói Quân Hoằng nhận được ngọc bội thị vệ mang lên, lại nghe vị đưa tới cửa là một vị nữ tử, nhất thời đen mặt.
Ngọc bội này tên là Phượng Vấn, là khi sắc phong thái tử phi thì thái tử sẽ tự tay đeo vật này cho nàng ấy. Sau đó, khi thái tử phi trở thành hoàng hậu, lúc lập thái tử từ hoàng hậu sẽ lại ban lại cho thái tử, rồi đợi vị chủ nhân tiếp theo.
Ngọc bội này hắn vẫn mang theo bên người, mấy hôm trước vô ý đánh mất, hắn còn đang luống cuống chưa biết tính sao thì bất ngờ có người đem về cho hắn. Đây vốn dĩ là chuyện rất vui vẻ nhưng đó là tín vật hắn sẽ trao tay cho nữ nhân của mình, lại bị nữ nhân khác cầm được, sao lại thế này?
Vị thái tử đen mặt, chờ tới khi nhìn thấy Lương Tích Nghi, mặt lại càng đen, cuộc đời hắn căm ghét nhất là nữ nhân mặc đồ màu đỏ, chói lóe hoa mắt.
“Gặp qua thái tử điện hạ!” Lương Tích Nghi nhẹ nhàng hành lễ.
Quân Hoằng vuốt ve ngọc bội trong tay, “Ngươi muốn cái gì?”
“Dạ?” Lương Tích Nghi không hiểu, ngẩng đầu hỏi hắn.
Quân Hoằng vẻ mặt không kiên nhẫn, “Kinh Hồng, mang ngân phiếu một vạn lượng đến, cám ơn vị cô nương này đã giúp ta cầm ngọc bội.”
“Đợi đã!” Lương Tích Nghi gọi Dịch Kinh Hồng lại, sóng mắt lưu chuyển, nhẹ nhàng dừng trên mặt hắn, “Tiểu nữ là Lương Tích Nghi.”
“Tiểu thư Lương gia?” Quân Hoằng thoáng cái nghĩ ra sau đó nhìn ngọc bội trong tay, “Hôm nay ngươi thành thân, muộn hai ngày hẵng trả bản cung ngọc bội cũng không sao, hoặc là kêu thị vệ trong phủ Thất hoàng đệ đưa tới cũng được.”
Lương Tích Nghi cắn môi, rốt cục vẫn hỏi ra, “Vì sao Tích Nghi không được? Dung đức ngôn công, có điểm nào không vừa mắt thái tử?”
“Không có!” Quân Hoằng ngồi thẳng người, “Lương tiểu thư, ngươi đừng quên, hiện tại ngươi là em dâu bản cung. Nói như vậy ngươi coi bản cung là gì? Kinh Hồng, tiễn khách.”
“Điện hạ, Tích Nghi chỉ muốn nghe một lý do.” Dù sao, nàng phấn đấu mười bảy năm, tư dưng không hiểu sao bị cự tuyệt, bảo nàng làm sao có thể cam tâm.
Quân Hoằng nhìn về phía nàng, “Cái ngươi muốn, là trở thành thái tử phi hay thê tử của bản cung? Chỉ cần ngồi ở vị trí này, cho dù có phải là bản cung hay không, ngươi đều có thể gả. Mà cái bản cung muốn, là một nữ tử muốn gả vì chính bản cung.”
“Sẽ có một nữ nhân như vậy sao?”
“Bản cung cũng không biết, nhưng cũng muốn chờ đợi thử xem.”
“Nếu vẫn không đợi được thì sao?”
“Đợi không được thì vẫn đợi.”
“Vậy chả lẽ thái tử định chung thân không cưới?”
Quả thật vấn đề này hắn chưa nghĩ tới, Quân Hoằng bây giờ mới bắt đầu cẩn thận suy nghĩ, “Dù sao nữ nhân cũng không quá quan trọng đi?” Hắn nói một câu không chắc chắn, sau đó lại nói, “Cứ chờ tám năm, mười năm, đợi không được rồi nói sau.”
“Điện hạ, nếu Tích Nghi nói, nguyện ý cùng ngài chờ?” Nàng không phải nữ tử của gia đình bình thường, đương nhiên biết lời nói chuyện từ người trước mắt này đáng quý cỡ nào, nàng không muốn bỏ lỡ.
Quân Hoằng nhìn nàng, “Đó là chuyện của ngươi, không liên quan tới bản cung, không cần nói cho bản cung biết. Lương tiểu thư, ngươi đã biết được đáp án, hiện tại có thể rời Đông cung chưa?”
Lương Tích Nghi nhìn hắn hai mắt đẫm lệ, “Điện hạ!”
Quân Hoằng day trán, cho nên mới nói hắn ghét nữ nhân, hơi một tý là rơi nước mắt, thật là khiến người ta phiền lòng, “Kinh Hồng, tiễn khách!”
Dịch Kinh Hồng biết thái tử gia đã không nhịn nổi nữa, vội vàng tiến lên, “Lương tiểu thư, mời.”
“Thái tử, bỏ qua Tích Nghi, có một ngày nhất định ngài sẽ hối hận.”
Quân Hoằng coi như không nghe thấy, về sau có hối hận hay không hắn không biết, nhưng lúc này hắn thấy vô cùng may mắn vì không cưới nữ nhân này.
Mặc quần áo màu đỏ hắn ghét nhất, lại thích khóc, thật sự là phiền toái.
Cầm trong tay ngọc bội, lại nghĩ tới một chuyện, “Chiêm Xuân, Chiêm Xuân!”
“Dạ, điện hạ!”
“Đi hỏi Lương Tích Nghi xem, vì sao nàng có ngọc bội của bản cung!”
Một lát sau, Chiêm Xuân vội vàng trở về, “Điện hạ, nàng nói là một công tử dung mạo tuấn mỹ đưa cho nàng.”
Công tử dung mạo tuấn mỹ? Quân Hoằng vuốt ve ngọc bội, chắc chắn đối phương biết thân phận của hắn, bằng không cũng sẽ không đưa cho Lương Tích Nghi.
“Chiêm Xuân, hôm nay hỉ yến của lão Thất Diệp Tri có đi không?”
Chiêm Xuân đổ mồ hôi, “Ám vệ chỉ thấy hắn đến cửa Lương phủ, sau đó đã mất dấu.”
“Phế vật!” Hắn mắng một câu, “Lần sau còn để mất dấu nữa thì vứt chính hắn luôn đi.”
“Điện hạ!” Dịch Kinh Hồng trở về, muốn nói lại thôi.
“Có việc gì nói thẳng!”
Dịch Kinh Hồng hít sâu một hơi, “Điện hạ, thế lực phía sau của Lương tướng có sức ảnh hưởng không phải là nhỏ, tuy nói giờ ngài là thái tử, nhưng thất hoàng tử trong có Huệ phi tương trợ, ngoài có bộ binh giúp đỡ, nay lại có thêm một Lương tướng, càng không thể khinh thường. Hôm nay xem ngôn hành cử chỉ của Lương Tích Nghi, cũng là huệ chất lan tâm, vì sao điện hạ không chịu?”
Quân Hoằng cất giọng cười to, “Kinh Hồng, nếu bản cung phải cưới một nữ nhân mới có thể ngồi yên trị vì giang sơn cẩm tú này thì dẫu có được cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa!”
“Hôm nay vì một nữ nhân mới có thể giữ vững vị trí, ngày sau sẽ vĩnh viễn bị người khống chế. Kinh Hồng, bản cung muốn ngươi xem, giang sơn này, thiên hạ này, bản cung đều phải thu vào trong túi.”