Ngài Cố Thân Mến!

Chương 619




Chương 619

DÙ EM Ở CHÂN TRỜI GÓC BỂ, ANH CŨNG SẼ TÌM RA

Một tiếng “ầm” lớn vang lên.

“Đậu xanh!” Hart hoảng hốt mặc quần rồi nói với “anh Sơn”: “Mày mau ra xem ngoài đó có chuyện gì!”

Ầm! Lại thêm một tiếng nổ vang, sắc mặt Hart tái nhợt đi.

“Anh Sơn” vừa chạy ra đã hớt hải chạy về, báo cáo: “Gay rồi đại ca, người của Cố Hạo Đình đã xông vào đường hầm rồi.”

“Mẹ nó, đám đàn bà này không sạch. Trong chúng nó có mồi nhử!” Hart rút súng giải quyết ngay cô gái vừa chơi xong, sau đó giết sạch tất cả những cô gái được mang về.

“Đại ca ơi, nhanh lên, mau rút theo đường tắt. Nếu còn chần chừ nữa thì sẽ không kịp mất.” “Anh Sơn” thúc giục.

“Mày đi giải quyết nốt con ả mà Giang Hạo Trần chọn đi. Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.” Hart hạ mệnh lệnh cực kì ác độc.

“Vâng.” “Anh Sơn” nghe lệnh bèn mở cửa phòng ra, nhưng trong phòng đã trống trơn, không còn một bóng người.

“Anh Minh” chạy tới báo cáo trong hoảng hốt: “Gay rồi đại ca, đường tắt của chúng ta bị ai đó cho nổ từ bên trong rồi.”

“Giang Hạo Trần và con ả kia đã biến mất.” Sắc mặt “anh Sơn” tái đi.

Hart ý thức được một vấn đề nghiêm trọng. Gã vội vàng gọi cho Giang Hạo Trần.

Giang Hạo Trần ngồi trên mũi thuyền nhìn ngọn hải đăng ở phía xa xa, vừa ung dung nghe máy vừa mỉm cười.

“Có phải mày cho nổ đường tắt không? Mày dám hãm hại tao à?” Hart giận dữ chất vấn.

“Ngại quá. Đúng là mày bị hãm hại đấy.” Giang Hạo Trần nói rất đường hoàng: “Có phải mày đang cảm ơn tao vì đã mang đến một trải nghiệm khác biệt cho mày không?”

“Rốt cuộc thì mày là ai? Mày muốn hại chết tao sao?” Hart gầm lên.

“Đáp đúng rồi, tao là ai nhỉ? Tao là Giang Hạo Trần chứ còn ai nữa? Nếu không còn việc gì thì tao cúp máy nhé.” Giang Hạo Trần cúp điện thoại.

Cách đó không xa, một chiếc du thuyền vọt tới.

“Cậu chủ, nhiệm vụ đã hoàn thành.” Người trên du thuyền nắm đấm tay lại rồi đặt lên ngực như một nghi lễ chào.

“Làm tốt lắm.” Giang Hạo Trần bước lên du thuyền, liếc xuống con thuyền nhỏ bên dưới rồi nhoẻn miệng cười.

Hoắc Vi Vũ, hẹn sau này gặp lại.

Hắn đạp gió mà đi, mặt biển cuộn lên ngàn con sóng vỗ. Xung quanh dần dần trở nên tĩnh lặng. Chỉ còn một chiếc thuyền con trôi lặng lẽ lênh đênh giữa mặt biển mênh mông.

*

Trong sào huyệt của Hart.

Tiếng đạn bắn và mìn nổ liên tiếp vang lên tạo nên một màn mưa bom bão đạn. Đường hầm dường như sắp sụp xuống. Hai tiếng sau, Cố Hạo Đình đã bắt giữ toàn bộ người của Hart.

Trong căn phòng chính có bốn cô gái đã tử vong. Mà tín hiệu từ phía Hoắc Vi Vũ đã bị ngắt. Nếu máu ngừng chảy thì dịch theo dõi trong cơ thể sẽ không còn tín hiệu.

Đáy lòng Cố Hạo Đình căng thẳng, đôi mắt đỏ ngầu sắc máu, ánh nhìn phóng tới đám người của Hart đằng đằng sát khí, hệt như một ác ma đến từ địa ngục.

“Báo cáo Tư lệnh, không tìm thấy tung tích của Hoắc Vi Vũ.” Đội trưởng đội nữ binh báo cáo.

Cố Hạo Đình xách cổ áo Hart lên, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao lăng trì gã. Hắn gằn giọng hỏi: “Còn một cô gái nữa đâu?”

“Mày nói con ả gầy như que củi kia sao? Nó bị tao chơi chết rồi.” Hart nói với vẻ huênh hoang. Vietwriter.vn

Cố Hạo Đình đấm vào mặt Hart, sức lực mạnh mẽ đánh gã ngã dúi xuống đất, gãy mất mấy cái răng.

Cố Hạo Đình lại túm gã lên, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Tao hỏi lại lần nữa, cô ấy đâu? Dù chỉ còn là cái xác thì tao cũng phải tìm về cho bằng được!”

“Nó rên là được tao làm sướng lắm. Mấy con hàng lần này đúng là cao cấp.” Hart bắt đầu ăn nói linh tinh nhằm chọc tức Cố Hạo Đình.

Cố Hạo Đình đấm hết phát này đến phát khác như vũ bão. Tất cả mọi người đều không đếm nổi Tư lệnh đã đánh gã đàn ông hèn hạ kia bao nhiêu nắm đấm.

Đội trưởng đội nữ binh kiểm tra tín hiệu, bỗng thấy tín hiệu trước đó đã bị ngắt lại sáng lên. Cô dấy lên hy vọng, bèn báo cáo với Cố Hạo Đình: “Thưa Tư lệnh, tìm thấy Hoắc Vi Vũ rồi. Cô ấy còn sống, tín hiệu đang hiển thị ở ngoài bến cảng.”

“Ra bến cảng.” Cố Hạo Đình ra lệnh.