Ngài Cố Thân Mến!

Chương 600




Chương 600

TRỜI CÓ SẬP, TÔI CŨNG CHỐNG ĐỠ GIÚP EM, BẢO VỆ EM AN TOÀN

“Ông có thể chứng minh tôi không phải gián điệp không?” Hoắc Vi Vũ không cho rằng Duật Cẩn tốt bụng đến thế.

“Không thể. Nếu cứu cô ra, sau này cô sẽ không được xuất hiện giữa chốn đông người, cũng không có tự do.” Duật Cẩn nghiêm nghị nói.

Thì ra là bị giam cầm!

Hoắc Vi Vũ hiểu rồi. Duật Cẩn để cô sống đơn giản chỉ là làm một con tin của ông ta thôi. Cô không muốn thế.

“Cảm ơn, nhưng không cần, tôi sẽ xuống âm tào địa phủ chờ ông.” Hoắc Vi Vũ từ chối thẳng.

Duật Cẩn cũng không cưỡng cầu, ra khỏi phòng, nhếch môi, trong mắt thoáng qua vẻ âm u.

Ông ta gọi điện thoại: “Thanh à, xin lỗi em, cô ta từ chối ý tốt của anh, chọn con đường chết. Anh cũng không thể làm gì hơn.”



Duật Cẩn vừa đi, Phùng Tri Dao liền mở cửa bước vào.

Hoắc Vi Vũ hất cằm, nheo mắt nhìn cô ta: “Để biến tôi thành gián điệp, cô cũng tốn công tốn sức quá nhỉ.”

“Tôi đã nghĩ rồi, ngày Giang Khả chạy trốn, tín vật không nằm trên người anh ta. Sau đấy anh ta lại đến bắt cô đi, chứng tỏ cô đang giữ tín vật. Nhưng lục tung lên rồi vẫn không tìm thấy. Tôi lại nghĩ đến chuyện cô xuất hiện lúc Giang Khả bắt tôi. Nếu tôi là cô, tôi nhất định sẽ tìm chỗ nào đó chôn món đồ đó để tránh phiền phức. Mà chỗ đáng nghi nhất chính là khu rừng ngày đó. May mà sợi dây chuyền kia có thành phần kim loại nên sau mười mấy ngày tìm kiếm bằng máy dò xét, tôi đã mò ra nó. Quả nhiên trời không phụ người có lòng. Để tôi nói cho cô biết nhé, Cố Hạo Đình bị tôi dụ tới nước Z đấy, cũng chính tôi sai người bắt cấp dưới của anh ta. Tôi muốn xem thử liệu cô có giao tín vật ra vì anh ta hay không. Hoắc Vi Vũ, quả nhiên cô rất yêu anh ta.” Phùng Tri Dao ra vẻ khinh bỉ.

Lúc này, trông ả hệt như kẻ chiến thắng cuối cùng đang ngạo mạn khoe khoang mưu kế của mình.

“Nói xong rồi thì đi đi.” Hoắc Vi Vũ lạnh lùng đuổi khách.

“Chính cô khiến tôi mất hết thể diện ở tòa án quân sự. Tôi là người ngã ở đâu sẽ đứng dậy ở đó. Lần này tôi muốn chiêm ngưỡng cảnh cô mất hết mặt mũi trên tòa án quân sự. Còn bây giờ, cứ cố mà hít thở đi. Không lâu nữa đâu, cô sẽ không thở nổi nữa.” Phùng Tri Dao nói đầy đắc ý rồi rời khỏi phòng tối.

Đèn tắt phụt.

Thế giới của Hoắc Vi Vũ lại ngập trong bóng tối.

Cô đang vô cùng rầu rĩ. Đáng lẽ cô nên chuyển tín vật sang chỗ khác từ sớm, như vậy đã chẳng để Phùng Tri Dao có cơ hội lấy được tín vật rồi đem ra dùng.

Bây giờ Duật Cẩn đã có được tín vật, người đầu tiên bị ông ta xử lý chắc chắn là Cố Hạo Đình.

Mà Cố Hạo Đình còn mang tội danh phản quốc, dính líu đến nước B, Duật Cẩn hoàn toàn có lý do để kiện anh ấy ra tòa án quân sự.

Nếu cô gánh hết mọi chuyện thì sao? Dù gì trái phiếu cũng được chuyển nhượng dưới danh nghĩa của cô. Cô chỉ cần nói mình là kẻ chủ mưu, giao dịch chuyển nhượng trái phiếu nhằm cứu lấy Cố Hạo Đình đang bị nhốt ở nước B là hắn sẽ được an toàn.

Đã đến nước này rồi, có nhiều tội danh đáng chết như vậy, thêm hay bớt một tội danh cũng như nhau cả. Vậy là cô có thể “để lại danh tiếng ngàn đời”, không làm người tốt thì làm kẻ xấu đi.



Cố Hạo Đình vừa từ nước Z trở về, mới xuống khỏi máy bay đã thấy mấy trăm lính của Duật Cẩn bao vây xung quanh.

Quản gia Tăng đi tới chỗ hắn: “Tư lệnh, Tổng thống mời ngài đi một chuyến.”

“Có ai mời khách như các ông không?” Vương Đông kích động nói.

“Chúng tôi chỉ làm việc theo lệnh. Tối nay sẽ mở phiên tòa tại tòa án quân sự, Tư lệnh nhất định phải tham gia.” Quản gia Tăng vẫn thản nhiên như không.

“Sáng nay các ông vừa bắt người mà tối đã mở phiên tòa, có gấp quá không vậy? Không sợ người ta nói ra nói vào sao?” Vương Đông nói mà mắt đỏ ngầu.

“Cây ngay không sợ chết đứng. Tư lệnh, mời.” Quản gia Tăng nói, trên gương mặt nở nụ cười đắc thắng. Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.