Editor: QQ
"Anh biết bơi nghệ thuật không?" Thích Nghi cười nhạt: "Chỗ này là hố nước, chúng ta chỉ cần mượn chút lực, làm một cú nâng người là có thể đưa một trong số chúng lên kia."
"Ý cô là cho một người ở dưới dùng sức giúp người ở trên bật lên, dựa vào lực đẩy nhảy lên trên đấy?" Đông Phương Tín như được khai sáng, anh nhìn Thích Nghi một cái thật sâu, trong mắt sáng tối đan xen. Dường như thấy không đáng tin, nhưng lại có chút hi vọng: "Đây cũng là một cách."
"Nhưng chúng ta đều chưa từng học nâng người (lifting)!" Lâm Chiếu lo lắng nói: "Như thế sẽ thành công chứ?"
"Cơ hội có mỏng manh hơn chúng ta cũng phải thử, không phải sao?" Thích Nghi quét mắt nhìn cô ta: "Hay là cô muốn ở đây chờ chết?"
"Dĩ nhiên là không!" Lâm Chiếu không do dự đáp. Ánh mắt cô ta sáng rực nhìn Đông Phương Tín: "A Tín, anh ở dưới đẩy em một chút, thử xem em có thể nhảy lên được không."
"Được!" Đông Phương Tín gật đầu lặn xuống nước.
Lâm Chiếu hít thở sâu nhìn miệng hố không quá cao, cô ta cắn răng chờ cú nâng của Đông Phương Tín.
Thích Nghi đứng bên cạnh thong thả xem, dáng vẻ không gấp gáp cũng không quan tâm, hệt như mình là người ngoài cuộc không cùng đường với bọn họ.
Mặc dù trên thực tế, cô đúng là vậy!
"Ya 一一"
Lâm Chiếu hét lên một tiếng chói tai, cả người cô ta được Đông Phương Tín nâng lên, nhưng tiếc là cô ta không biết dùng sức như thế nào nên chỉ bật lên được một tí đã rơi trở lại trong nước. Lần này cô ta lại uống thêm mấy ngụm, đầu tóc tán loạn, thân mình càng thêm nhếch nhác.
Thích Nghi ở bên cạnh lắc đầu, rõ ràng rất thất vọng.
"Tiểu Chiếu, em có sao không?" Đông Phương Tín đỡ vai Lâm Chiếu, lau nước trên mặt cô ta rồi lo lắng hỏi: "Có bị gì không?"
Lâm Chiếu ho sặc sụa, sau một lúc mới lấy lại sức. Cô ta lắc đầu, trong giọng nói lộ rõ sự thất vọng đến cùng cực: "A Tín, không được đâu, hoàn toàn không dùng sức được, ở trên cao quá, cứ thế này thì chúng ta không có cách nào thoát ra."
Đông Phương Tín nghe thấy liền lườm Thích Nghi, như đang trách móc cô nghĩ ra cách thức tệ hại.
Nhưng Thích Nghi lại vô cùng rộng lượng đón lấy ánh nhìn bất hảo của anh, cô nhún vai nhìn thoáng qua miệng hố trên đầu nói: "Khoảng cách này đúng là có hơi xa thật, nhưng chỉ cần phối hợp ăn ý thì cũng không quá khó. Quan trọng là hai người ấy, khi nãy quá thiếu sự ăn ý rồi."
"Hình như là vậy." Lâm Chiếu nghe vậy, trong lòng liền loé lên một tia hi vọng. Cô ta quay đầu nhìn Đông Phương Tín: "A Tín, chúng ta thử lại lần nữa được không? Anh ở dưới vỗ nhẹ gót chân em làm ám hiệu, sau đó dốc sức đẩy em lên. Em sẽ phối hợp với anh dụng lực bật nhảy. Như vậy, biết đâu chúng ta vẫn còn cơ hội."
"Được!" Đông Phương Tín không có ý kiến gì, anh gật đầu sau đó lại lặn xuống nước.
Lúc ngụp mặt xuống, anh dường như trông thấy nụ cười bí ẩn trên môi của cô gái. d.ie~QQndanl-eq,uy’;d.o.n Nhưng anh đã bàn bạc xong với Lâm Chiếu nên cũng không nghĩ nhiều nữa, như lời hứa hẹn của hai người, anh khẽ vỗ gót chân cô ta để cô ta có sự chuẩn bị. Sau đó dùng sức đẩy một cái.
Lần này Lâm Chiếu phối hợp với anh dùng hết sức bật lên.
Thế nhưng kết quả vẫn không được như ý. Cự ly cô ta nhảy được đúng là cao hơn trước nhiều nhưng vẫn còn cách miệng hố rất xa.
Cuối cùng thì lần thử nghiệm này của hai người họ vẫn thất bại.
"Aiya, thật vất vả cho hai người quá, nhưng kết quả đúng là khiến người ta thất vọng mà!" Thấy Đông Phương Tín trồi lên mặt nước, nhìn cô với vẻ muốn giết người, khoé môi đang cười của Thích Nghi càng rộng hơn: "Làm sao đây, hình như hai người vẫn chưa thể làm được cái gọi là nâng người chân chính."
Nghe cô nói, Đông Phương Tín từ từ nheo mắt, ánh nhìn phóng ra tia nguy hiểm: "Trần Thích Nghi, cô đang chọc ngoáy bọn tôi phải không?"
Thích Nghi liếc anh một cái giả ngây đáp: "Cái gì?"
"Trước giờ chúng tôi chưa từng thực hiện kiểu nâng người này, sao có thể trong thời gian ngắn phối hợp với nhau nhảy cao tới ba bốn mét chứ?" Đông Phương Tín cười lạnh: "Cô rõ ràng biết đây là chuyện không thể nào mà vẫn cố tình để tôi với Tiểu Chiếu diễn như khỉ trước mặt cô."
"Sao tôi biết có được hay không chứ?" Thích Nghi phản bác: "Dù sao thì mấy cô nàng xinh đẹp bơi nghệ thuật người ta có thể nhảy cao đến thế, hai người nhảy không được đó là do hai người quá kém cỏi!"
"Cô tài giỏi như vậy thì đến đây thử xem, thế nào?" Đông Phương Tín lạnh mặt nhìn cô chòng chọc.
"Được thôi!" Thích Nghi nhún vai, thoải mái chấp nhận khiêu chiến: "Chỉ cần anh đủ lợi hại, tôi nghĩ tôi sẽ lên được đấy."
"Tôi đây rửa mắt trông chờ." Đông Phương Tín nghiến răng nói.
Thích Nghi bĩu môi, sau đó cô nhìn Lâm Chiếu: "Cô Lâm, cô tránh một chút nhé, dựa vào bên kia."
Thái độ của Thích Nghi cho thấy ý tứ 'cô đừng ở đây làm vướng tay vướng chân'.
Khuôn mặt Lâm Chiếu toát ra vẻ không vui, nhưng Đông Phương Tín không nói gì, cô ta đành nghe lời bơi sang một bên nhưng vẫn không quên mỉm cười nhìn Đông Phương Tín: "A Tín, em tin anh nhất định sẽ cố hết sức. Còn về chuyện thành công hay không thì xem duyên số đi!"
Cô ta nói đến đây như có ý tứ mà liếc Thích Nghi một cái.
Thích Nghi biết cô ta đang ẩn ý e là Đông Phương Tín dùng hết sức cô cũng không lên được, kết quả giống hệt như bọn họ, thế thì toàn bộ chỉ có thể là lỗi của cô!
Cô cũng không để tâm mà chỉ thản nhiên nhìn Đông Phương Tín: "Anh xuống đi! Ám hiệu giống như hai người lúc nãy là được."
Gương mặt anh tuấn của Đông Phương Tín hơi u ám, nhưng vẫn theo lời cô lặn xuống dưới.
Thích Nghi nhanh nhẹn bơi tới giữa hố nước, ngước mắt nhìn miệng hố, bên môi là nụ cười tự tin.
Cảm giác được người đàn ông duỗi tay vỗ nhẹ gót chân mình, cô hít sâu một hơi, đợi đến lúc Đông Phương Tín đột ngột dùng sức đẩy mình liền mạnh mẽ bật lên.
Tốc độ của cô không yếu ớt như thân hình của cô, sức bật cũng đủ, không ngờ cô lại có thể nhảy một mạch đến nơi cao nhất của ổ voi. Đồng thời, cô vẫn còn sức nhào về phía trước, "đùng" một tiếng ngã trên mép hố.
Trông thấy bóng dáng cô biến mất khỏi tầm mắt, Lâm Chiếu hơi kinh ngạc. Sau đó, cô ta nhìn Đông Phương Tín đã ngoi lên mặt nước, hỏi: "A Tín, anh đã dùng hết sức luôn đúng không?"
"Đương nhiên rồi." Đông Phương Tín gật đầu.
Khi anh ở dưới nước cảm giác thấy Thích Nghi đã nhảy lên bờ, dù sao khi nãy khi cô tiếp đất, có tiếng chấn kinh từ bên trên truyền xuống.
Lâm Chiếu cắn môi: "Không ngờ cô Trần nhảy lên được thật."
Nâng người là đề nghị của Thích Nghi, bây giờ lại là cô ấy hoàn thành nó, tất cả công lao đều bị cô ấy cướp mất!
"Đây là chuyện tốt." Thái độ của Đông Phương Tín khá lạnh nhạt.
Tuy nhiên trong lòng anh lại dâng lên cảm giác kỳ lạ.
Theo lý mà nói, trước đó Thích Nghi mới bị thương ở lưng, cho dù là mấy hôm nay đã khá lên nhiều, nhưng cú nhảy dùng nhiều sức như ban nãy thật quá sức tưởng tượng. d.ie~QQndanl-eq,uy’;d.o.n Khi cô tiếp đất lại phát ra tiếng động lớn như thế, đến giờ cũng được một lúc mà vẫn chưa nghe thấy tiếng của cô, có khi nào vết thương ở thắt lưng lại tái phát rồi không?
Trước đó, rốt cuộc cô làm thế nào để nhảy lên?
Những nghi ngờ này anh đều không nghĩ thông được.
"Trần Thích Nghi!" Nghĩ đến đây anh liền hướng mặt lên hô một tiếng.
Phía trên không có tiếng đáp lại.
Lâm Chiếu nhăn mặt: "A Tín, có khi nào cô Trần xảy ra chuyện rồi không?"
Đông Phương Tín không đáp chỉ lại hô lên: "Trần Thích Nghi!"
Lần này, giọng anh lớn hơn gấp mấy lần, đến trong hố cũng vọng lại tiếng, thậm chí mặt nước cũng bị động mà gợn lăn tăn.
"Cô Trần!" Lâm Chiếu cũng theo đó gọi một tiếng.
Phía trên vẫn là một mảnh yên tĩnh, không có tiếng đáp lại.
Lâm Chiếu níu chặt tay Đông Phương Tín: "A Tín, làm sao đây? Hình như không thấy cô Trần đâu nữa…"
"Trần Thích Nghi!" Đông Phương Tín không để ý cô ta, chỉ tiếp tục gọi.
"Kêu gì mà kêu, tôi chưa có chết đâu!" Bỗng dưng vang lên giọng nói không vui của cô gái.
m thanh không lớn nhưng rất rõ ràng.
Trái tim vốn đang lơ lửng của Đông Phương Tín bấy giờ mới trở về chỗ cũ, anh trầm sắc mặt rồi lạnh lùng trách cứ: "Tại vì không biết cô chết hay chưa nên mới kêu một tiếng. Chết thì tốt, đỡ chướng mắt!"
"Anh chết thì tôi cũng chưa chết đâu nhé!" Thích Nghi ló mặt ra chỗ miệng hố, cô nhìn xuống dưới rồi đá một cú làm bùn đất ở trên rơi xuống.
Đông Phương Tín kéo Lâm Chiếu né tránh số bùn đất đó, anh đen mặt: "Mau kiếm sợi dây kéo chúng tôi lên!"
"Cái mông ấy!" Thích Nghi hừ hừ: "Anh mong tôi chết, tôi cũng ước gì anh chết đi! Lần này thì hay rồi, nếu tôi đã lên được thì anh nghĩ tôi sẽ cứu các người sao? Ngoan ngoãn ở đây chờ chết đi! Tôi cho anh kiêu ngạo này!"
Nói xong thì không thấy mặt cô đâu nữa.
Nghĩ chắc đã đi rồi!
"Trời ơi cô Trần, sao cô có thể như thế được?" Lâm Chiếu kinh ngạc đến nỗi biến sắc, hướng lên miệng hố hét: "Cô Trần, cô quay lại đây! Sao cô có thể vong ân phụ nghĩa như vậy?"
So với sự sợ hãi của cô ta, Đông Phương Tín lại khá bình tĩnh. Anh trầm sắc mặt, đôi tay ngâm dưới nước từ từ siết chặt.
Lâm Chiếu nhìn miệng hố chỉ thấy một mảnh trời xanh ngắt liền không kìm được nức nở: "A Tín, làm sao đây, cô ấy đi thật rồi…"
Đông Phương Tín vỗ vai cô ta: "Yên tâm đi, trời không tuyệt đường con người!"
"Còn đường gì nữa chứ, chúng ta đã đến đường cùng rồi." Nước mắt Lâm Chiếu không ngừng rơi xuống: "Sao chúng ta lại đi đến nước này cơ chứ!"
"Em hối hận ư?" Đông Phương Tín nheo mắt, nhàn nhạt nhìn cô ta.
Lâm Chiếu giật mình, trong ánh nhìn sâu thẳm của anh, rất lâu không nói được lời nào.
Đông Phương Tín nở một nụ cười rất nhạt: "Tiểu Chiếu, em không nên theo anh đến đây."
"A Tín, em 一一"
Cô ta còn chưa nói hết đã ngưng bặt vì một sợi dây thừng rơi xuống từ trên không trung.
Đông Phương Tín ngẩng đầu nhìn cô gái thanh tú xuất hiện ở miệng hố, đôi mày đang cau chặt từ từ giãn ra.