Thích Nghi nghe theo đề nghị tối qua của Thiên Nhiên, quyết định hỏi rõ Đông Phương Tín nghi ngờ của mình, bởi vì chân cẳng cô không tiện nên bảo Thiên Nhiên gọi Đông Phương Tín qua đây. Giờ phút này thấy anh xuất hiện, cô nhiệt tình chào hỏi: "Ngồi đi, đừng khách sáo."
Đông Phương Tín không ngồi xuống chỗ cô chỉ mà hỏi thẳng: "Tìm tôi có chuyện gì?"
Thích Nghi khẽ xoa cằm, mỉm cười nói: "Có chuyện này tôi thấy rất hiếu kỳ nên muốn tìm anh hỏi thử."
"Nói!" Đông Phương Tín chỉ thốt ra một từ đơn.
Nghe cách nói chuyện lời ít ý nhiều của anh, Thích Nghi thoáng nhíu mày. Hôm nay Đông Phương Tín trông có vẻ hơi lạnh nhạt, không thoải mái như hôm qua lúc lên núi với cô, là vì Lâm Chiếu đến nên anh muốn duy trì khoảng cách với cô sao?
Nếu thế thì anh hoàn toàn không có ý tứ gì với cô hết! Mọi suy nghĩ đêm qua của cô đều là tự mình đa tình!
Nhìn thấy Thích Nghi chớp mắt, bộ dáng hơi mờ mịt, mi mắt Đông Phương Tín khẽ giật: "Trần Thích Nghi, cuối cùng cô gọi tôi đến đây làm gì?"
Trông thấy gương mặt không vui của anh, Thích Nghi động đậy cánh môi nhưng lại không phát ra âm thanh nào.
Nghĩ kĩ lại, vào lần đầu tiên thấy Đông Phương Tín và Lâm Chiếu ở bên nhau, anh rất bảo vệ Lâm Chiếu, thậm chí còn uy hiếp cô. d.ie~QQndanl-eq,uy’;d.o.n Mặc dù gần đây Đông Phương Tín và Lâm Chiếu tạm xa nhau, nhưng người ta đã đuổi theo đến tận cửa rồi, Đông Phương Tín không cảm động được sao. Bọn họ chẳng qua là giận dỗi giữa những người yêu nhau thôi chứ tình cảm vẫn rất vững chắc. Còn về những chuyện Đông Phương Tín đã làm cho cô, có lẽ chỉ là do quan hệ hợp tác. Nếu đã là tại cô nghĩ nhiều, vậy thì cô không cần phải hỏi Đông Phương Tín rốt cuộc có tình cảm gì với mình không nữa.
Nghĩ đến đây, sắc mặt cô đối diện với Đông Phương Tín càng khó coi, như muốn giành lên tiếng trước, cô giơ tay lên với anh: "Không có gì, chỉ là tôi thấy hôm qua anh giúp tôi rất nhiều nên muốn ở trước mặt nói cảm ơn anh thôi."
"Cô có thấy mình nhạt nhẽo không hả?" Cả khuôn mặt Đông Phương Tín tỏ vẻ lạnh lùng, rõ là bộ dáng không quan tâm điều cô nói.
"Cảm ơn người khác là vấn đề lịch sự, sao lại nhạt nhẽo được chứ?" Thích Nghi nhún vai: "Hơn nữa, chuyện này với tôi mà nói rất quan trọng."
Đông Phương Tín hừ lạnh một tiếng: "Bớt lại lòng biết ơn của cô đi, chẳng qua tôi thấy đề nghị lên núi là do tôi đưa ra nên tôi mới giúp cô. Nếu khi đó vứt cô lại trên núi, cô tự mình xuống được ư? Tôi không muốn vì cô mà không về chùa qua đêm được."
Hoá ra anh giúp cô là vì sợ cô liên lụy anh 一一
Nếu anh đã nói rõ ràng vậy rồi, Thích Nghi tất nhiên cũng bớt phiền lòng. Nếu Đông Phương Tín không hề có tình cảm nam nữ với cô, vậy thì cô không cần phải suy nghĩ nhiều nữa. Cô cũng không muốn chen chân vào thế giới tình cảm của người khác, nếu không thì nay cô đã không đứng trên đất Trung Quốc mà gả cho người ta từ lâu rồi!
"Nếu không có việc gì thì tôi đi đây." Nhìn thấy Thích Nghi lại rơi vào trạng thái ngây ngẩn, Đông Phương Tín liền trầm sắc mặt: "Mới sáng sớm đã phát điên!"
"Đông Phương Tín, con người anh 一一" Bị anh mặt nặng mày nhẹ, tính khí Thích Nghi dù tốt hơn nữa cũng nổi cáu: "Thích đi thì đi, ai thèm níu kéo anh chứ."
"Nếu không phải cô cho Lam Thiên Nhiên gọi tôi, tôi sẽ đến à?"
"Anh không vui thì có thể không đến mà!"
"Cô cứ xem lần sau tôi có đến không!"
"Không đến thì thôi!"
Đông Phương Tín tái mặt, nhưng thấy ánh mắt hung dữ của cô nên rốt cuộc không nói gì thêm, vung áo bỏ đi.
Thích Nghi thè lưỡi làm mặt quỷ với bóng lưng của anh.
Trong lòng lại thấy hơi trống trải.
Cô khẽ lắc đầu, ngón tay vuốt mi tâm, sau đó thấp giọng lẩm bẩm: "Trần Thích Nghi, có lẽ mày điên thật rồi!"
一一一一一一
Từ xa nhìn thấy người đàn ông đi ra từ phòng Đông, người phụ nữ đứng sau cửa sổ từ từ nhíu mày.
Sau khi đợi người đàn ông bước vào phòng Tây, cô ta cắn môi mở cửa phòng định đi ra ngoài.
"Cô Lâm." Sau lưng có người thấp giọng gọi cô ta một tiếng.
Lâm Chiếu xoay người nhìn Trình Tâm Ngữ: "Cô Trình, cô dậy rồi à?"
Trình Tâm Ngữ gật đầu, ánh mắt hiện lên vẻ tối tăm: "Cô định đi tìm Trần Thích Nghi đúng không?"
"Sao cô biết?" Lâm Chiếu bất ngờ nhìn cô ta.
"Chúng ta nói chuyện chút đi!" Trình Tâm Ngữ đi về phía chiếc bàn bên cạnh: "Có vài lời tôi muốn nói với cô."
"Tối nay chúng ta nói sau đi." Lâm Chiếu dường như vội ra ngoài, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn ra cửa.
"Cô đang sợ chờ lát nữa Thiên Nhiên quay về, cô khó tìm được cơ hội nói chuyện riêng với Trần Thích Nghi, đúng chứ?" Trình Tâm Ngữ vạch trần cô ta chỉ với một câu.
Nghe thấy lời nói của Trình Tâm Ngữ, trong lòng Lâm Chiếu hơi sợ hãi. Cô ta chỉ do dự trong chốc lát, cuối cùng bước đến ngồi xuống chỗ đối diện Trình Tâm Ngữ: "Cô Trình, cô muốn nói gì?"
Trình Tâm Ngữ đặt hai tay lên bàn, nhìn cô ta với ánh mắt nhàn nhạt: "Tôi không muốn nói gì cả, chỉ là tôi hi vọng cô hiểu một điều. Một người phụ nữ, nếu không đủ bao dung sẽ chỉ làm người đàn ông ưu tú mà cô ta thích ngày càng rời xa mình mà thôi. Người đàn ông của cô rõ ràng vẫn đang hướng về cô, tại sao cô không thể vững lòng một chút, trái lại còn muốn tự tìm phiền toái?"
Mọi điều trong lời nói của cô ấy đều đang nói vào cô ta!
Lâm Chiếu kinh ngạc nhìn Trình Tâm Ngữ: "Cô Trình, tại sao cô lại nói với tôi những thứ này?"
"Những thứ này vô dụng với cô ư?" Trình Tâm Ngữ nhếch môi, ánh sáng trong mắt toả ra sáng chói.
"Có!" Lâm Chiếu dịu dàng cười: "Rất hữu dụng, cảm ơn cô đã nhắc nhở."
"Không cần khách sáo." Trình Tâm Ngữ cười nhạt: "Mong cô sẽ được như ý nguyện."
"Cảm ơn, hi vọng được như cô nói."
Trông thấy vẻ vui mừng hiện lên từ khoé mắt đến đuôi mày của Lâm Chiếu, Trình Tâm Ngữ từ từ nheo mắt. Cô ta hơi nghiêng mặt, liếc nhìn về phía cửa, đáy mắt hiện lên thâm ý khó lí giải.
一一一一一一
Vừa rồi lúc Thiên Nhiên tới gọi Đông Phương Tín đến phòng Đông gặp Thích Nghi thì bị Long Vu Hành gọi lại. Nguyên nhân anh ta gọi cô là vì chuyện liên quan đến công việc. Hai người họ đang thảo luận khái quát kế hoạch sau này, giây phút nhìn thấy Đông Phương Tín trở về, họ liền dừng lại cuộc nói chuyện, sau đó Thiên Nhiên đứng dậy mỉm cười với Long Vu Hành: "Ngài Long, về chuyện công việc, tôi và Thích Nghi sẽ tìm thời gian hẹn anh thương lượng nhé, không làm phiền anh nữa."
"Được." Long Vu Hành không giữ cô ấy lại, thản nhiên đáp một tiếng.
Thiên Nhiên khẽ gật đầu với Đông Phương Tín, sau đó rời khỏi phòng Tây.
Nhìn thấy bóng dáng cô gái biến mất, Long Vu Hành lạnh mặt nhìn Đông Phương Tín: "Trần Thích Nghi lại chọc giận cậu rồi?"
"Tôi trông giống người dễ bị người ta khinh bỉ sao?" Đông Phương Tín hừ lạnh, đặt mông ngồi xuống chỗ đối diện, anh gác đôi chân dài lên bàn trà rồi tựa đầu vào lưng ghế, trong mắt toả ra vẻ u ám mãnh liệt.
Long Vu Hành cười nói với giọng chế nhạo: "Cực kì giống."
"Chết đi!" Chân Đông Phương Tín hơi dùng sức, bàn trà liền nghiêng về phía Long Vu Hành.
"Trên đời này người có thể làm cậu bạo phát như vậy không còn nhiều đâu." Long Vu Hành thở dài một hơi: "Nhất là phụ nữ!"
Trong mắt anh ta hiện lên dòng chữ: cậu chết chắc rồi!
Đông Phương Tín mím môi, từ chối cho ý kiến.
Lúc này, Lý Tốc đi ra từ trong phòng, nhìn họ với sắc mặt hơi trầm: "Chủ tịch, ngài Long, tôi đã điều tra hết các tăng lữ ở Phổ Lai Tự, có một người đặc trưng giống với người hôm qua ngầm điều tra biệt viện. Hai người vào xem thử xem!"
Nghe xong, vẻ mặt của Đông Phương Tín và Long Vu Hành lập tức nghiêm túc trở lại. Hai người họ liếc nhìn nhau, đồng thời đứng lên theo Lý Tốc vào phòng.
*
Trông thấy cô gái ngày càng đến gần, Trình Tâm Ngữ mở miệng: "Thiên Nhiên!"
Thiên Nhiên ngước mắt trông thấy Trình Tâm Ngữ phía trước, cô ấy vội kêu lên: "Chị Tâm Ngữ."
Trình Tâm Ngữ đáp một tiếng, chỉ tay về phía đình nghỉ mát bên kia: "Chúng ta qua đó ngồi một lát được không?"
"Được." Thiên Nhiên gật đầu xoay người lại: "Đi thôi."
Trình Tâm Ngữ cất bước, sánh vai đi bên cạnh: "Em không tò mò tại sao chị lại đến đây ư?"
Thiên Nhiên nghiêng mặt nhìn cô ta: "Không phải hôm qua chị đã giải thích rồi ư? Chị chỉ muốn đến Lai Gia thành nghỉ phép, nhưng lại gặp được cô Lâm, sau đó biết cô ấy muốn đến đây nên hai người cùng nhau lên núi."
"Chị nói thế em cũng tin?"
"Lẽ nào không phải sao?"
Trình Tâm Ngữ cười khẽ: "Thiên Nhiên, sao em vẫn còn ngây thơ thế chứ?"
Tin tức lộ ra trong lời nói của cô ta khiến Thiên Nhiên sững người, cô ấy chớp mắt, bờ mi xinh đẹp rung động vỗ như cánh bướm, xinh xắn lại ưu nhã: "Chị Tâm Ngữ, em không rõ chị đang muốn nói cái gì."
"Chị muốn cho em biết, trên đời này có rất nhiều chuyện không đơn giản như vẻ ngoài của nó." Sau khi vào đình nghỉ, Trình Tâm Ngữ khẽ thở một hơi ngồi xuống trước: "Thường là thứ em không ngờ mới chính là sự thật."
"Em vẫn không hiểu 一一"
"Không phải em không hiểu mà là em không muốn hiểu."
Tiếp xúc với ánh nhìn mãnh liệt trong nháy mắt của cô ta, trong lòng Thiên Nhiên hơi kinh hãi. Cô từ từ ngồi xuống, sau đó nhìn chằm chằm Trình Tâm Ngữ với ánh mắt rạng rỡ: "Chị Tâm Ngữ, sao chị lại nói với em những chuyện này?"
"Thiên Nhiên, lúc trước em rời khỏi Ôn Thành ra nước ngoài phát triển, thực ra cũng là một lựa chọn tốt. Hôm nay em về lại Ôn Thành, nhìn thấy hết tất cả, có thể nói là người và vật đều đã không còn." d.ie~QQndanl-eq,uy’;d.o.n Ánh mắt cô ta sáng ngời: "Chị biết chuyện giữa em và A Kiêu rất khó xử, nhưng em đã buông tay nó, chẳng lẽ em nhất định phải kéo thêm quan hệ với người khác ở đây sao? Em có từng nghĩ Ôn Thành hoàn toàn không phải nơi em thuộc về, sau này có lẽ em sẽ rời khỏi đây, trở về nơi em đã sống trong quá khứ hay không?"
"Chị Tâm Ngữ, chị cũng hi vọng em rời đi đúng không?"
"Chị chỉ muốn em nghĩ kỹ, Ôn Thành thật sự là nơi em muốn ở lại sao? Sẽ có một ngày em vứt bỏ nó không trở về nữa chứ? Nếu thế em gieo rắc tình cảm ở đây, như vậy được sao?"
Thiên Nhiên chưa từng nghĩ tới chuyện này nên không biết làm sao trả lời Trình Tâm Ngữ.
Trình Tâm Ngữ nghiêng người, vươn tay vỗ vai Thiên Nhiên: "Thiên Nhiên, nếu em chưa xác định được thì đừng rung động với bất kì ai hay vật gì ở đây. Nếu không thì đến lúc đó người buồn khổ chỉ có mình em thôi!"
"Chị Tâm Ngữ, sao chị lại nói với em những thứ này?"
"Bởi vì chị không muốn thấy em hay..." Trình Tâm Ngữ hơi dừng lại xong nói tiếp: "Ly biệt luôn khiến người ta buồn bã, không phải sao?"
"Em hiểu ý chị rồi." Thiên Nhiên cười đắng chát: "Chị Tâm Ngữ, em sẽ suy nghĩ thật kỹ lời chị nói."
"Thiên Nhiên, chị hi vọng em sẽ hạnh phúc."
"Cảm ơn chị Tâm Ngữ."
*
Hai ngày tiếp theo, bởi vì có thêm Lâm Chiếu và Trình Tâm Ngữ, trên bàn ăn ở biệt viện càng náo nhiệt hơn. Chỉ có điều bầu không khí không được hoà hợp cho lắm.
Bởi vì Thích Nghi bị thương ở chân nên mỗi lần đều do Thiên Nhiên dìu cô đi ăn cơm. Cô và Đông Phương Tín luôn ở trong trạng thái không ai thèm ngó ngàng đến ai, Thiên Nhiên và Trình Tâm Ngữ, Lý Tốc cũng chẳng nhiều lời, nhiều khi chỉ trầm mặc ăn cơm, không nói được câu nào. Còn Long Vu Hành, anh ta trước giờ là kiểu người thâm sâu khó lường, ngẫu nhiên ôn hoà nhưng thường xuyên lạnh nhạt, khiến người ta khó tiếp cận. Trái lại Đông Phương Tín và Lâm Chiếu lại là người vui vẻ nhất trong số họ, quan hệ giữa bọn họ không còn là bí mật nữa nên thường ở trước mặt mọi người thể hiện tình cảm tương thân tương ái.
Như mọi ngày, chạng vạng tối mọi người tụ lại ngồi trên bàn ăn, xong bữa Thích Nghi đột nhiên nói: "Tôi với Thiên Nhiên định ngày mai sẽ trở về, bây giờ nói với mọi người một tiếng, tới đó không cần tạm biệt nữa, mọi người ở lại chơi vui nhé!"
Nghe xong lời cô, trong lúc nhất thời mọi âm thanh trong biệt viện đều im bặt. Mỗi người mỗi sắc mặt, hoặc là bất ngờ, nghi hoặc hoặc là kinh ngạc, lạnh lùng.
Thích Nghi thấy mọi người lộ ra biểu cảm khác nhau thì nhún vai nói: "Chuyện này có gì kỳ lạ à?"
Lâm Chiếu nhìn những người khác, thấy mọi người đều không định nói chuyện bèn lên tiếng: "Cô Trần, lữ trình của hai người không phải còn hai ngày nữa ư, sao lại muốn đi?"
"Đó là lữ trình của Đông Phương Tín và Long Vu Hành, không phải của chúng tôi." Thích Nghi thản nhiên nói: "Lần này Thiên Nhiên trốn tránh giới truyền thông, công việc còn lại rất nhiều nên cần trở về để bổ sung, không thể kéo dài thêm được nữa."
"Đúng thế." Thiên Nhiên ở bên cạnh tiếp lời: "Tôi muốn có cơm ăn thì không thể không làm việc được."
"Nara, tôi thấy thời gian gần đây cô làm việc rất nhanh, nếu giờ đã lỡ gây ra một vài scandal không vui, sao cô không nhân cơ hội này nghỉ ngơi thêm? Làm nghề như chúng ta mặc dù áp lực cạnh tranh rất lớn, nhưng cũng không thể quá liều mạng vì công việc!" Lâm Chiếu hơi cau đôi mày thanh tú: "Sức khoẻ của bản thân vẫn là quan trọng nhất, giải khuây nghỉ ngơi nhiều vào sẽ giúp trạng thái sau này của cô càng tốt hơn."
Thiên Nhiên miễn cưỡng nhếch môi: "Nhưng cũng không thể vì nghỉ ngơi mà bỏ bê công việc đâu!"
"Tôi không quan tâm nhiều thế." Lâm Chiếu cười cười: "Bỏ thì bỏ, không thể khiến bản thân mệt mỏi được."
"Hoàn cảnh của Thiên Nhiên khác cô, nếu cậu ấy không cố gắng làm việc thì không thể sống được." Thích Nghi thản nhiên nhìn cô ta nhưng lại thấy cô ta hơi biến sắc, biết chắc cô ta nghĩ sai nên cô bèn bổ sung: "Cô đừng hiểu lầm, ý tôi là… áp lực của Thiên Nhiên khá lớn."
Lâm Chiếu cong môi, bộ dáng tươi cười có hơi miễn cưỡng.
Lại nghe thấy người vẫn luôn không lên tiếng lạnh lùng mở miệng: "Sao tôi lại không biết chuyện bổ sung công việc của Thiên Nhiên?"
"Chủ tịch Đông Phương quý nhân bận rộn, anh lại không trực tiếp tham gia vào công việc của Thiên Nhiên, nên không biết là rất bình thường." Thích Nghi lườm anh và cất giọng lạnh nhạt: "Chúng tôi phải về trước thu dọn đồ đạc, đi nhé."
Cô nói xong khẽ vỗ tay Thiên Nhiên, ra hiệu tới đỡ cô.
Thiên Nhiên vội vàng khoác tay cô xong mỉm cười với cả nhóm người: "Thế chúng ta tạm biệt ở đây nhé."
Nhìn các cô đi xa, Lâm Chiếu khẽ than: "Tiếc thật, nếu mọi người có thể trở về cùng nhau thì hay rồi."
"Không sao, ngày mai chúng ta về cùng nhau là được." Long Vu Hành đột nhiên nói.
Lâm Chiếu kinh ngạc nhìn anh ta.
Sắc mặt Đông Phương Tín trầm xuống không nói tiếng nào.
Long Vu Hành liếc nhìn anh: "Đông Phương, ngày mai muốn về không?"
"Không." Đông Phương Tín lạnh lùng thốt ra một chữ, sau đó dắt tay Lâm Chiếu: "Anh ăn hơi no, em đi dạo với anh một lát."
"Ừm." Nghe thấy anh đáp không về nhanh như thế, trong lòng Lâm Chiếu thấy hơi ngọt ngào. Bây giờ được anh dắt tay, cô ta cong môi cười, khoé mắt đuôi mày đều toát lên sự vui vẻ.
Mắt thấy bọn họ sóng vai rời đi, Trình Tâm Ngữ nhìn Lý Tốc: "Cậu Lý này, tôi muốn nói vài câu với ngài Long, không biết có tiện không?"
Lý Tốc tinh mắt vội đáp: "Đương nhiên rồi!"
Sau đó nhanh chóng rời khỏi.
Long Vu Hành nhướng mày lạnh nhạt nhìn cô gái.
"Tại sao anh lại quyết định như vậy?" d.ie~QQndanl-eq,uy’;d.o.n Trình Tâm Ngữ cắn môi nhìn anh ta chằm chằm: "Vì các cô ấy đi nên anh muốn cùng về à?"
"Cô nghĩ sao thì nghĩ." Long Vu Hành chậm rãi đứng lên, ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng: "Nếu cô thích thì mai có thể về cùng tôi, không thì ở lại đây đi."
"Long Vu Hành!" Thấy người đàn ông quay người định đi, Trình Tâm Ngữ đứng phắt dậy vượt lên đứng chắn trước mặt anh: "Rốt cuộc anh muốn thế nào?"
"Lời này nên là tôi hỏi cô mới đúng nhỉ?" Long Vu Hành híp mắt, khoé mắt toả ra ánh sáng lạnh lẽo.
Trình Tâm Ngữ nắm chặt nắm đấm: "Với anh mà nói em đáng ghét đến vậy sao?"
Long Vu Hành từ chối cho ý kiến.
"Anh có ý với Thiên Nhiên đúng không?" Trình Tâm Ngữ căn răng hỏi điều trong lòng cô ta muốn hỏi nhất.
Sắc mặt Long Vu Hành hơi lạnh lùng, giọng nói trong phút chốc cũng lạnh đi nhiều: "Chuyện của tôi không liên quan gì đến cô!"
"Em biết anh chắc chắn sẽ nói thế, nhưng anh thật sự cho rằng chuyện của anh không liên quan gì đến em ư? Long Vu Hành, không sai, từ trước đến giờ anh chưa từng thích em, nhưng anh biết rõ em thích anh. Tại sao đến lúc này anh vẫn làm như không thấy? Đông Phương Ảnh ra đi bao lâu thì lòng anh trống trải bấy lâu…" Trình Tâm Ngữ tự giễu cười: "Nếu trong lòng anh không có ai, em cũng dễ dàng tha thứ. Nhưng sự thật không phải vậy, bây giờ trong lòng anh chứa một người con gái khác 一一"
"Nói đủ chưa?" Sắc mặt Long Vu Hành bỗng dưng trầm xuống, anh nhấc chân vượt lên rồi nhìn cô ta từ trên cao: "Trình Tâm Ngữ, chuyện của tôi cô bớt quan tâm lại đi. Nếu không đừng trách tôi không khách sáo!"
"Anh thật sự tuyệt tình đến vậy ư?" Trình Tâm Ngữ hất hàm, mắt đối mắt với người đàn ông.
Long Vu Hành không đáp, anh hơi nghiêng người định lướt qua người cô ta.
Trình Tâm Ngữ thò tay kéo mạnh tay áo của anh: "Long Vu Hành, trả lời em."
"Cô Trình, xin giữ tự trọng." Long Vu Hành hơi dùng sức rút tay ra: "Tôi với cô không còn gì để nói."
Nói xong, anh ta sải bước rời đi.
Trình Tâm Ngữ vô lực ngã ngồi trên ghế đá, trong lòng từng nỗi chua xót trào dâng.
*
Mắt thấy người đàn ông bước đến gần, Thiên Nhiên muốn mau mau rời khỏi, nhưng trong nháy mắt cô ấy bị người ta ngăn lại.
Thân thể của người đàn ông chắn hết tia sáng trên đỉnh đầu mang theo cảm giác áp bức. Cổ họng cô ấy khô khốc, định nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói được gì.
"Em đã thấy cái gì?" Giọng người đàn ông trầm khàn, ánh mắt sáng rực nhìn cô chằm chằm: "Nghe được cái gì?"
"Tôi…" Thật ra cô có thể đáp không nghe không thấy gì hết, nhưng đối diện với ánh mắt bức người kia, Thiên Nhiên yếu ớt nhấp nháy con ngươi: "Rất xin lỗi, tôi không cố ý nghe lén, tôi ra ngoài giúp Thích Nghi gom quần áo 一一"
"Em có suy nghĩ gì?" Long Vu Hành không đợi cô ấy nói hết đã cắt ngang.
Trái tim của Thiên Nhiên loạn nhịp, mờ mịt nhìn anh ta.
Long Vu Hành nheo mắt: "Em muốn giả ngốc với tôi ư?"
"Tôi 一一" Thiên Nhiên hơi lúng túng.
"Tám giờ tối nay, cùng tôi đi dạo sân chùa." Long Vu Hành bỗng dưng duỗi tay vỗ vai cô ấy, sau lại bồi thêm một câu như vậy, không đợi cô phản ứng đã bỏ đi.
Thiên Nhiên đứng yên tại chỗ không hiểu gì hết.
*
"Thiên Nhiên, cậu sao vậy?" Thấy Thiên Nhiên tay không trở về, không hề thu gom quần áo, Thích Nghi nhướng mày: "Quần áo đâu?"
"A 一一" Thiên Nhiên giật mình, nhìn hai bàn tay của mình: "Tớ đi gom ngay."
"Chờ đã." Thích Nghi gọi cô ấy lại: "Sao trông cậu như thất hồn lạc phách thế, xảy ra chuyện gì?"
"Không có gì, vừa rồi tớ suy nghĩ vài chuyện nên quên lấy nước."
"Cậu gạt tớ." Thích Nghi híp mắt: "Nom dáng vẻ của cậu, chuyện tình cảm gặp rắc rối gì à?"
Thiên Nhiên giật nảy, đưa tay vuốt má: "Tớ biểu hiện rõ ràng vậy à?"
Thích Nghi cau mày: "Long Vu Hành nói gì với cậu rồi? Hay là anh ta làm gì cậu?"
Nghe cô hỏi, Thiên Nhiên thấy kinh ngạc: "Thích Nghi, sao cậu lại hỏi thế?"
"Thiên Nhiên, cậu chính là người trong nhà chưa rõ, ngoài ngõ đã tường." Thích Nghi bất đắc dĩ thở dài, nghĩ bụng chuyện mình lo lắng cuối cùng vẫn xảy ra: "Nói tớ nghe xem."
"Anh ấy chỉ hẹn tớ tám giờ tối nay đi dạo sân chùa với anh ấy." Thiên Nhiên ngồi xuống bên cạnh Thích Nghi, nói cho cô biết chuyện vừa rồi cô ấy nghe thấy giữa Long Vu Hành và Trình Tâm Ngữ: "Thích Nghi, anh ấy rốt cuộc là có ý gì?"
Thích Nghi đau đầu vỗ trán, nhìn cô ấy hồi lâu mới đáp: "Theo tớ đoán, anh ta định bày tỏ với cậu."
Thiên Nhiên nghe xong trừng lớn mắt, thật lâu cũng không phản ứng lại.
一一一一一一
Sau khi Thiên Nhiên đi, Thích Nghi muốn đi rửa mặt nghỉ ngơi.
Vừa rồi, cô thảo luận với Thiên Nhiên vấn đề liên quan đến Long Vu Hành, cuối cùng còn chỉ Thiên Nhiên cách ứng đối nếu Long Vu Hành thực sự tỏ tình với cô ấy.
Tin chắc Thiên Nhiên sẽ xử lý ổn thoả!
Nghĩ đến đây, cô nắm chặt nắm tay xem như tự an ủi mình.
Cô cầm lấy chậu nước, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.
Sau hai ngày ngâm thuốc xoa thuốc, cho dù là thương ở thắt lưng hay mắt cá chân đều đã tốt lên nhiều, trên cơ bản có thể di chuyển theo ý muốn. Thực ra cô rất biết ơn đề nghị của Đông Phương Tín, mặc dù khi đến đây có vài chuyện không vui, nhưng cuối cùng trị khỏi được thương lưng của cô, thế đã đủ tốt rồi.
Sau khi ra ngoài, cô bước xuống bậc thang đi đến chỗ giếng nước, đợi đến lúc tới gần mới phát hiện có một bóng dáng cao lớn đang múc nước ở đấy, cô lập tức dừng bước.
Người nọ là ai, cô chỉ cần nhìn sơ bóng lưng thôi cũng biết. Dù sao mấy ngày nay bọn cô như người xa lạ, cô không muốn ở riêng với anh vào lúc này. Thế là cô dứt khoát xoay người định trở về phòng, đợi lát nữa anh đi hẵng quay lại lấy nước.
"Trần Thích Nghi, cô trốn làm gì? Sợ gặp tôi đến vậy à?"
Thích Nghi mới xoay người đã nghe thấy giọng nói ung dung của người đàn ông từ sau lưng truyền đến. Giọng nói thật sự rất nhạt nhưng lại mang theo ý trào phúng nồng đậm, giống như cô đang chạy trối chết. Cô liền dừng chân xoay người lại, sải bước đi tới chỗ giếng nước, ngoài miệng không chịu thua nói: "Cầu xin anh tự soi giếng xem lại bộ dạng tự luyến của mình mắc ói đến cỡ nào đi!"