Người nói là Đông Phương Tín.
Trong phút chốc họ đã bước đến gần. Thích Nghi nhìn gần mới thấy rõ dáng vẻ của họ, một người trong số đó Lý Tốc. Vẻ mặt cậu ta lộ vẻ âm trầm dường như tâm trạng không tốt lắm.
"Không nghe thấy lời tôi nói hả?" Lời nói ra không nhận được sự hồi đáp của các cô nên Đông Phương Tín càng trầm giọng hơn: "Ngay lập tức trở về phòng."
"Các anh có thể ra đây thì tại sao lại đuổi chúng tôi trở về phòng chứ?" Thích Nghi thấp giọng hừ một tiếng, hoàn toàn muốn đối nghịch với anh: "Chúng tôi không ngủ được nên muốn đi dạo một lát."
"Cô ——"
"Đông Phương." Vào lúc đó, một giọng nói khác vang lên.
Cùng với bóng dáng cao lớn đến gần thì Long Vu Hành cũng xuất hiện.
Đông Phương Tín nghiêng đầu lườm anh ta, nhưng anh ta lại lắc đầu như muốn ra hiệu gì đó cho Đông Phương Tín. Anh thoáng cau mày, mi mắt chất chứa sự âm trầm.
Trong lòng Thích Nghi cảm thấy kì lạ, rốt cuộc họ đang trao đổi cái gì với nhau, nhưng trông mấy người họ họ giống như chỉ tình cờ bắt chuyện với các cô nên cô cũng thôi không hỏi. d.ie~QQndanl-eq,uy’;d.o.n Suy cho cùng thì tìm tòi bí mật của người khác cũng không phải chuyện hay ho gì.
Ánh mắt của Long Vu Hành nhanh chóng chuyển qua các cô, anh ta nhẹ giọng nói: "Hai cô không quen ở nơi rừng núi hoang vu này nên mới không ngủ được sao?"
Giọng điệu của Long Vu Hành vẫn được xem như hoà nhã, không nghe ra được là tâm trạng gì. So với thái độ của Đông Phương Tín không biết còn tốt hơn bao nhiêu lần. Thích Nghi nhàn nhạt "ừm" một tiếng: "Tôi với Thiên Nhiên ra đình nghỉ ngồi một lát, anh ở đây điên tiếp với anh ta đi nhé!"
"Anh ta" trong miệng cô không ai khác chính là chỉ Đông Phương Tín.
Nhờ vào ánh trăng cô thấy được sắc mặt âm trầm của Đông Phương Tín. Nhưng cuối cùng anh vẫn không nói gì hết, chỉ là lông mày sâu thẳm lộ ra dáng vẻ sầu não.
Long Vu Hành coi như không thấy gì nhìn Thích Nghi thản nhiên nói: "Không ngại cho chúng tôi ngồi cùng một lúc chứ?"
"Đương nhiên không rồi." Thích Nghi đáp: "Đây cũng đâu phải là địa bàn của tôi."
Ý của câu nói này chính là nếu như đây mà là địa bàn của cô thì sẽ không cho họ ngồi cùng ư?
Sắc mặt của Đông Phương Tín đã khó coi đến cực điểm, lời nói ra cũng mang theo ý chế giễu sâu sắc: "Quỷ hẹp hòi!"
"Nói ai quỷ hẹp hòi đó!"
"Ai trả lời thì là người đó!"
Không ngờ anh không trúng đòn phản công của cô mà còn đâm lại cô một nhát, cả khuôn mặt Thích Nghi cũng trầm xuống. Cô hung hăng trừng mắt nhìn anh rồi quay đầu nắm lấy tay Thiên Nhiên đi bước lớn tới phía trước.
Nhìn thấy dáng vẻ tức phì phò của cô, tiếng nói trêu chọc của Đông Phương Tín ung dung truyền đến: "Ha, có như vậy đã nổi giận rồi, quả là không phụ đại danh nhỉ."
Vốn là Thích Nghi định tự mình giận dỗi tránh đi, muốn mắt không thấy tâm không phiền. Nhưng lúc này nghe được lời anh nói, cô lập tức buông tay Thiên Nhiên quay lại đứng trước mặt anh. Trông thấy tầm mắt của mình mới tới cằm của người ta, cô thấy khí thế chưa đủ nên kiễng chân rồi mới trừng mắt nhìn anh, cùng với sắc mặt trầm xuống là lời nói như sấm chớp ì đùng: "Bây giờ thế nào, người khác tức giận mà anh cũng muốn quản à? Tôi tức giận thì sao chứ, có phạm pháp không? Anh nói thử tôi nghe xem, tôi phạm phải điều luật nào rồi? Nói không nên lời chứ gì? Đó là quyền sống của tôi, không có ảnh hưởng gì tới anh… Nếu đã vậy thì mồm miệng bỉ ổi thế làm gì? Không biết bản thân mình khiến người ta chán ghét đến thế nào còn ở đây tự cho mình là đúng, đồ khốn kiếp!"
Nói xong còn ngẩng mặt hừ lạnh một tiếng, sau đó dùng thế sét đánh không kịp bưng tai chạy đi.
Mắt thấy cô nhanh chân dắt tay Thiên Nhiên đi về phía đình nghỉ, Đông Phương Tín phải ngây ngẩn một hồi mới phản ứng lại. Anh chớp mắt nhìn hai người đang đứng bên cạnh xem náo nhiệt: "Cô ta bị ma nhập phải không?"
"Có trời mới biết, đi thôi!" Long Vu Hành nhún vai, hoàn toàn là ý không muốn giải thích nghi ngờ của anh. Ánh mắt anh ta dường như đang đảo quanh bốn phía lại giống như chỉ đang ngắm cảnh, sau đó lập tức cất bước đi tới chỗ đình nghỉ mát.
Lý Tốc là người duy nhất đứng yên tại chỗ không dám tự ý có hành động gì. Có điều lúc này cậu ta hơi cúi đầu, khoé miệng như có như không cong lên vì buồn cười.
Dường như Đông Phương Tín phát giác được nên anh khẽ híp con ngươi, ánh mắt tối tăm toát ra sự nguy hiểm. Anh thản nhiên dặn dò với Lý Tốc đang cố nhịn cười: "Chuyện tối nay cậu lưu tâm nhiều chút, đừng có gây sai lầm cho tôi, nếu không…"
Về sau thì giọng nói càng nặng nề dường như mang theo cảm giác áp bức.
Lý Tốc lập tức cảm thấy sởn tóc gáy nhanh nhẹn đáp một tiếng: "Vâng."
Đông Phương Tín nhìn thấy sắc mặt ngưng trọng của Lý Tốc thì vươn tay vỗ vai cậu ta, sau đó mới dời bước đi qua đình nghỉ bên kia.
Lý Tốc trở thành người chịu tội thay, trong lòng thấy vô cùng uất ức. Cậu ta lắc đầu, ánh mắt liếc nhìn đằng sau một cái rồi mới đuổi theo Đông Phương Tín.
Trong đình mấy người đã ngồi xuống, Long Vu Hành nhã nhặn vắt chéo chân, ánh mắt toả sáng dưới ánh trăng khiến anh ta trông càng quyến rũ. Anh ta nhìn Thiên Nhiên và Thích Nghi, câu đầu tiên thốt ra là: "Phổ Lai Tự rất yên tĩnh, chúng tôi ở ngay bên cạnh chẳng lẽ còn không đủ cho hai người cảm giác an toàn sao?"
Lời nói này, nghe thì có vẻ là đang đùa giỡn nhưng nếu nghĩ sâu xa hơn thì lại cảm giác như không phải.
Thích Nghi đảo mắt mấy vòng không vội đáp lại, cô xoay chuyển đầu óc suy ngẫm câu nói của Long Vu Hành rốt cuộc là có ý gì.
Lòng dạ Thiên Nhiên đơn giản hơn cô nhiều, cô ấy rất tự nhiên trả lời: "Dĩ nhiên không phải rồi. Chỉ là chúng tôi thấy cảnh đẹp như vậy, ra ngoài tản bộ chắc chắn không tệ thôi. Huống hồ, các anh quân tử nhất rồi, chúng tôi sao lại không yên tâm được chứ. Có hai người ở đây, chúng tôi thấy cực kỳ an toàn."
"Hình như cô Trần không nghĩ thế thì phải." Ánh mắt Long Vu Hành rơi xuống trên người Thích Nghi: "Đúng không?"
"Có câu biết người biết mặt không biết lòng, lòng người trên trên thế giới này à, đều rất phức tạp." Thích Nghi đẩy vấn đề lại cho anh ta: "Anh nghĩ sao?"
Long Vu Hành cười nhạt không tiếp lời, bày ra bộ dáng từ chối cho ý kiến. Ánh mắt anh ta sâu kín nhìn gương mặt của Thiên Nhiên, nhưng lại trông thấy khoé môi cô gái đang ngậm nụ cười. Ánh trăng thanh khiến dung mạo của cô ấy càng thêm xinh đẹp thuần khiết. Dường như phát giác được tầm mắt của anh ta, Thiên Nhiên từ từ chuyển tầm mắt. Khi bốn mắt nhìn nhau, mặc dù trong đêm tối nhưng vẫn thấy đôi má cô phớt hồng, cô ấy nhanh chóng xoay mặt sang chỗ khác. Long Vu Hành hơi híp mắt thu lại ánh sáng tinh nhuệ nơi đáy mắt.
Đột nhiên nghe thấy Đông Phương Tín hừ lạnh một tiếng: "Sao không nói là cô lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử đi?"
Thích Nghi cười lạnh: "Chắc anh đã từng nghe câu phụ nữ khó hoà hợp với tiểu nhân nhỉ."
"Tôi còn từng nghe câu 'độc nhất là lòng dạ đàn bà' này!" Đông Phương Tín cười nhạo.
"Anh 一一"
Hai người họ vừa đấu võ mồm, không khí vốn không mấy hoà hợp càng trở nên bức bối. Long Vu Hành khẽ nhướng mày, hai tay ôm trước ngực nhìn họ như có điều suy nghĩ, anh ta cũng không định lên tiếng. Trước giờ Lý Tốc đều chỉ đi cùng, vừa nãy còn bị Đông Phương Tín bới móc nên đương nhiên lúc này cũng sẽ không nói gì. Thiên Nhiên bất đắc dĩ vỗ trán, mắt thấy Thích Nghi đứng phắt dậy với bộ dạng muốn sống mái một phen với Đông Phương Tín, cô ấy vội nắm tay Thích Nghi dịu dàng khuyên nhủ: "Thích Nghi, ngài Đông Phương chỉ nói đùa thôi mà."
"Không phải nói đùa, lời anh ta nói rất có lý." Thích Nghi trở tay nắm cổ tay Thiên Nhiên, khoé môi giương lên một nụ cười kỳ lạ: "Thiên Nhiên, cũng trễ rồi, chúng ta về ngủ đi!"
Cô nói xong cũng nói thêm tiếng "ngủ ngon" với mấy người họ, sau đó liền dắt tay Thiên Nhiên đứng dậy. Khi đi ngang qua người Đông Phương Tín, cô hơi dừng bước chân liếc nhìn anh một cái, ánh mắt lộ vẻ đen tối. Ngay sau đó cô dùng sức giẫm mạnh vào mũi giày anh, sau đó mới dẫn Thiên Nhiên rời đi.
Đông Phương Tín ăn một đạp của cô thì không chịu được mà xoắn mày, nhưng trông thấy cô giẫm xong lại vui vẻ đi mất, anh lại không thể phát tác sự bực bội của mình.
"Biết thế còn làm." Long Vu Hành ở bên cạnh rất không trong sáng nói: "Đáng đời!"
"Cậu chết đi!" Đông Phương Tín nhấc chân đá về phía anh ta.
Long Vu Hành dễ dàng tránh được, mắt thấy bóng lưng đã đi xa của hai người nọ, anh ta liền nghiêm mặt nói: "Chuyện tối nay cậu thấy sao?"
Mặt mày Đông Phương Tín ngưng trọng, vẻ đùa cợt khuôn mặt bỗng biến mất. Trong mắt anh vụt qua tia sắc bén, trong nháy mắt giọng nói cũng trầm xuống, anh nhàn nhạt nhìn Lý Tốc: "Cậu nghĩ sao?"
"Chắc là nhằm vào chúng ta mà tới." Lý Tốc nói ra lời trong lòng.
"Đây cũng là suy nghĩ của tôi." Đông Phương Tín đứng lên quay lưng đi, anh ngước mắt nhìn bầu trời đen với ánh mắt mê ly: "Xem ra lần này chúng ta không đến nhầm chỗ."
Giọng điệu ấy vô cùng thê lương giống như âm thanh truyền đến từ phương xa, có cảm giác không quá chân thật.
Long Vu Hành và Lý Tốc nhìn nhau, cả hai đều không nói gì.
一一一一一一
Đêm đen như mực, tại một nơi nào đó trong chùa nơi rừng rậm âm u có hai người đang nói chuyện.
"Sao lại bất cẩn để họ phát hiện vậy hả?" d.ie~QQndanl-eq,uy’;d.o.n Một người trong đó đứng dưới bóng cây, cây cối cao lớn che lấp ánh trăng đang chiếu sáng nên không thể nhìn rõ mặt. Nhưng có thể thấy hắn ta mặc quần áo tối màu, thân hình cao lớn, giọng nói trầm thấp có khí thế áp bức người khác: "Hắn theo cậu tới đâu?"
"Tôi đi rất vội, sau khi ra khỏi biệt viện thì đã bỏ hắn lại phía sau." Kẻ còn lại thân hình thấp bé, đứng nơi khuất bóng và cũng mặc quần áo màu tối màu như thế, đầu trọc có 9 đốm hương: "Chắc hắn ta không nhận ra tôi đâu."
"Cái gì gọi là chắc?" Người đàn ông hừ lạnh.
"Nếu cậu thật sự lo lắng đến thế, chi bằng chúng ta trực tiếp giết bọn họ 一一"
"Điên rồi phải không? Nếu bọn họ xảy ra chuyện gì ở đây thì chúng ta còn có thể sống an ổn sao? Hơn nữa, làm thế thì cho dù thành hay bại, đừng nói chúng ta, e là Phổ Lai Tự cũng sẽ bị liên lụy. Đến lúc đó, nghiệp chướng của chúng ta càng nặng nề!"
"Tội lỗi của chúng ta vốn đã nặng nề sẵn, còn sợ thêm tí chuyện này sao?"
"Câm miệng!" Người đàn ông trầm giọng: "Tôi không cho phép cậu có ý nghĩ đó, chỉ cần qua mấy ngày bọn họ đi hết thì chúng ta lại có thể an ổn sống tiếp. Kiềm chế đi, đừng gây chuyện!"
"Nhưng mà 一一"
"Được rồi, nghe tôi không sai đâu. Trở về nghỉ đi, thời gian không còn sớm nữa. Đừng để người khác phát hiện đấy!"
"Được, chỉ cần bọn họ không sanh sự ở đây thì tôi sẽ không động thủ. Nhưng nếu bọn họ làm mưa làm gió, tôi nhất định sẽ không khách khí!"
一一一一一一
Hôm sau, từ sáng sớm Thích Nghi đã thức dậy.
Thiên Nhiên vẫn đang ngủ.
Thật ra thường ngày Thiên Nhiên đều quen dậy sớm, nhưng tối qua sau khi hai người họ về thì không ngủ mà tám với nhau tới hơn nửa đêm mới vào giấc, vì vậy mà giờ phút này cô ấy vẫn đang trong mộng. Trông thấy Thiên Nhiên ngủ say như thế, Thích Nghi không quấy nhiễu cô ấy, sau khi thay xong quần áo cô ra giếng nước rửa mặt.
Không ngờ lại gặp phải oan gia.
"Chào buổi sáng!" Đông Phương Tín nhìn thấy cô liền chào hỏi như không có chuyện gì, dường như tối qua hai người họ chưa từng xảy ra chuyện không vui.
"Chào!" Nếu anh đã nhiệt tình như vậy, đương nhiên Thích Nghi sẽ không làm mặt lạnh với anh. Dù sao thì mỗi lần giữa hai người họ xảy ra chuyện gì không vui thì người đàn ông này vẫn luôn tìm cô trước. Lần này coi như họ "vô tình gặp nhau" thì anh cũng mở miệng trước rồi, vậy thì cô sẽ không hẹp hòi chấp nhất anh làm gì: "Con người anh đúng là không lười biếng chút nào nhỉ!"
"Nếu tôi là kẻ lười nhác thì Đông Phương Chi Châu có thể trở thành tập đoàn lớn số 1 số 2 quốc tế chỉ trong vài năm thành lập à?" Vẻ mặt Đông Phương Tín kiêu ngạo, bộ dáng chảnh choẹ kia quả thật như sắp bay lên trời.
Thích Nghi phụt cười: "Anh cừ lắm!"
"Đương nhiên!" Người đàn ông nói với vẻ đương nhiên.
Thế là Thích Nghi lặng lẽ đi múc nước rửa mặt.
Sau khi rửa mặt xong, cô nhận ra anh đang đứng bên cạnh, nhìn kỹ lại lần nữa, trong màn sương buổi sớm mai, người nọ giống như thân cây dã hương(1) cao ráo và thanh tú, bộ quần áo trên người bay trong gió làm anh tăng thêm vẻ lãng tử và phóng khoáng, cô không khỏi thơ thẩn một hồi. Ánh mình minh chiếu trên gương mặt anh, nhuốm lên một tầng vàng óng khiến anh trông có vẻ tươi sáng hơn. Ai nhìn vào cũng thấy cảnh đẹp ý vui.
Trước đây cô chưa từng cảm thấy Đông Phương Tín dễ nhìn như vậy.
"Tròng mắt cô sắp rơi ra đến nơi rồi kìa." Trông thấy cô cứ nhìn mình chằm chằm, Đông Phương Tín chậm rãi nheo mắt để lộ ra ánh nhìn ranh mãnh: "Sao thế, yêu tôi rồi?"
"Anh nói mà không biết mắc cỡ à?" Thích Nghi bĩu môi, cô nghiêng người ngồi xuống bồn rửa tay khô ráo bên cạnh: "Một tên điên kiêu ngạo!"
"Tôi có vốn để kiêu ngạo mà." Đông Phương Tín hất cằm thể hiện ra hết vẻ tự phụ từ đầu đến chân của mình.
Thích Nghi mím môi cười.
Đông Phương Tín đặt mông ngồi xuống tựa vào vai cô: "Trần Thích Nghi, cô thích cuộc sống thế này không?"
"Thế này là thế nào?"
"Là cuộc sống thế ngoại đào nguyên(2) giống như bây giờ."
Thích Nghi lắc đầu: "Ở đây đâu có hoa đào?"
"Đồ lợn không có tế bào lãng mạn." Đông Phương Tín duỗi tay véo nhẹ ót cô, thấy cô nghiêng mặt anh hừ nhẹ nói: "Cô còn có thể nhạt hơn thế này nữa không!"
"Anh cũng thế thôi!" Thích Nghi sờ ót mình: "Đừng nói với tôi anh thích cuộc sống thế này đấy."
"Sao cô nghĩ tôi sẽ không thích?"
Nghe thấy ngữ điệu trong trẻo nhưng lạnh nhạt trong lời nói của anh có vẻ rất nghiêm túc. Thích Nghi xoay mặt, tầm mắt rơi vào sườn mặt nghiêng góc cạnh rõ ràng của anh, trông thấy ánh mắt anh chăm chú nhìn chằm chằm đằng trước dường như đang suy ngẫm điều gì, cô bèn hỏi: "Anh thích thật à?"
Đông Phương Tín quay đầu nhìn cô, mặt mày trầm ngâm không nói gì.
Trực giác của Thích Nghi cho biết đáp án của anh là khẳng định.
Nhưng đến cuối cùng anh vẫn không cho cô đáp án, Thích Nghi cũng không hỏi thêm nữa.
Có đôi khi hỏi thêm một câu sẽ giống như đi vào lòng người khác. Cảm giác ấy... cô không thích chút nào.
Tiếng chuông điện thoại rộn ràng vang lên cắt ngang sự yên tĩnh giữa họ.
Thấy anh lấy điện thoại từ trong túi ra, Thích Nghi liền nhảy xuống bồn rửa tay: "Tôi về trước đây."
Đông Phương Tín gật đầu, sau đó cũng đứng lên đi qua chỗ khác nghe điện thoại.
Sau khi thông máy, nghe được giọng nói từ đầu dây bên kia, sắc mặt anh liền trầm xuống, trong mắt cũng hiện lên vẻ âm u mãnh liệt.
一一一一一一
Sau khi ngắt điện thoại, Lăng Tố Dung thấy ánh mắt thăm dò của người đàn ông đối diện thì khẽ nhướng mày: "Nhìn gì, chưa từng thấy tôi à?"
"Chỉ là tôi không hiểu sao cô lại đột ngột thay đổi quyết định." Sở Hoài chống cằm ra vẻ như có điều suy nghĩ: "Cô quyết định giảng hoà với Đông Phương Tín nên mới nói cho anh ta biết chuyện Minh Thiếu Viễn điều tra mình rồi thì báo cho Lâm Chiếu biết?"
"Sao anh không nghĩ là tôi muốn Lâm Chiếu đến phá chuyến đi của anh ta và Trần Thích Nghi?" Lăng Tố Dung hừ lạnh: "Tôi không phải đứa con gái hiền lành gì đâu, kiểu như tôi gọi là không từ thủ đoạn để đạt được mục đích."
Sở Hoài cười nhạt không nói gì.
Lăng Tố Dung ôm gối, ánh mắt tan rã nói: "Tại sao anh ấy lại xem tôi là bạn bè chứ?"
Thanh âm rất nhỏ giống như đang lẩm bẩm.
Sở Hoài sâu kín nhìn cô ta, đáy mắt sáng tối đan xen dường như đang suy tư điều gì đó.
一一一一一一
Sân bay bờ biển.
Trông thấy cô gái đằng trước đang đi vào cổng, Lâm Chiếu thoáng ngưng mi đi vội tới: "Cô Trình?"
Trình Tâm Ngữ nghiêng người nhìn cô gái trước mặt, mặt mày ngưng đọng: "Cô là?"
Dù sao cũng là người nổi tiếng nên lúc ra ngoài Lâm Chiếu ăn vận rất kĩ càng. Không những ăn mặc kín đáo mà cô ta còn xoã một đầu tóc xanh, đeo kính trâm lại còn đội mũ lưỡi trai, thảo nào Trình Tâm Ngữ không nhận ra.
Lâm Chiếu tháo kính râm: "Tôi là Lâm Chiếu. Em trai Lâm Đại của tôi bạn học với Sở Niệm, hôn thê của em trai cô đấy. Sở Niệm từng cho tôi xem ảnh chụp chung của mọi người nên tôi mới mạo muội chào cô một tiếng."
"Ra là vậy." Trình Tâm Ngữ khẽ cười: "Cô Lâm là người nổi tiếng đấy, may mắn thật!"
Nhìn thấy cô đưa tay ra, Lâm Chiếu mỉm cười bắt tay cô: "Cô cũng định đi Lai Gia thành à?"
Trình Tâm Ngữ gật đầu.
"Khéo thật, tôi cũng thế. Chúng ta đi chung đi!"
"..." Trình Tâm Ngữ không biết nói gì chỉ kéo môi cười: "Được chứ!"
Cô đã sớm biết Lâm Chiếu và Đông Phương Tín có quan hệ yêu đương từ báo giải trí, bây giờ lại nghe cô ta nói muốn đi Lai Gia thành, cô mơ hồ cảm giác được hai người có chung mục đích. Nhưng trong lúc hai người còn chưa quen biết nhau, cô không muốn nói nhiều.
Dù cho đến cuối cùng hai người vẫn chung đường.
"Chúng ta đi đăng ký đi!" Nghe thấy thông báo giục hành khách lên chuyến bay, Lâm Chiếu dịu dàng cười đeo lại kính râm.
Trình Tâm Ngữ lặng lẽ đi theo.
Trong lòng lại thấy hơi lo lắng bất an.
Cô luôn có cảm giác chuyến đi Lai Gia thành lần này sẽ xảy ra một số chuyện không vui.
一一一一一一
Giờ cơm trưa, Đông Phương Tín đề nghị nghỉ trưa xong ra sau núi đi dạo, ngắm nhìn phong cảnh núi Phổ Lai. d.ie~QQndanl-eq,uy’;d.o.n Tối qua sau khi được châm cứu và ngâm nước thuốc, Thích Nghi cảm thấy lưng không còn quá đau nữa, vết thương trên trán cũng dần khép lại, thêm vào đó bản thân cô cũng thích đi đây đi đó, tăng thêm kiến thức nên cũng không phản đối.
Sau giờ nghỉ trưa, Thích Nghi dậy trước bèn đi gọi Thiên Nhiên, nhưng cô ấy nói vẫn chưa ngủ đủ, lười không muốn đi. Thích Nghi định ở lại với Thiên Nhiên nhưng cô ấy nói: "Thích Nghi, cậu ra ngoài chơi với mọi người đi, chỉ là tớ hôm qua ngủ muộn chứ không bị sao cả. Cậu để tớ ngủ thêm một lúc sẽ lấy lại tinh thần thôi ấy mà."
"Nhưng mà 一一"
"Đừng nhưng nhị nữa, tớ sẽ không đi ra ngoài một mình. Cậu biết tớ trước giờ chỉ thích ru rú trong phòng mà." Thiên Nhiên khuyên cô: "Được rồi, đừng lo cho tớ."
"Vậy có chuyện gì cậu nhớ gọi cho tớ nhé, tớ để điện thoại trong túi quần này." Thích Nghi bỏ điện thoại vào túi, vỗ nhẹ Thiên Nhiên đang nằm lười biếng: "Không có tớ bên cạnh cậu đừng ra khỏi viện nhé. Tớ sợ hoà thượng nhìn thấy cậu sẽ hoàn tục hết mất."
Thiên Nhiên bị cô chọc cười: "Được rồi, tớ hứa với cậu."
Thấy cô ấy định giơ tay thề thốt, Thích Nghi liền đập tay cô ấy: "Vậy tớ đi đây."
Thiên Nhiên ra sức gật đầu.
Thích Nghi khẽ vỗ vai cô ấy rồi ra ngoài.
Đông Phương Tín đang đứng ngay cửa ra vào, vừa thấy cô bước tới liền vươn tay nhận lấy túi của cô: "Tôi cầm giúp cô."
"Của anh đâu?" Hai tay Thích Nghi trống không, cả người cũng nhẹ nhàng đi nhiều: "Anh không cần đem theo đồ ăn với nước uống à?"
"Lý Tốc mang theo rồi." Đông Phương Tín chỉ Lý Tốc sau lưng: "Cậu ta đủ sức."
"Làm cấp dưới của anh khổ quá." Thích Nghi nhìn Lý Tốc bằng ánh mắt đồng cảm.
Lý Tốc cười thật thà: "Cho dù xách thêm đồ của cô Trần tôi cũng xách nổi."
Thích Nghi câm lặng.
Lý Tốc chắc chắn là cấp dưới trung thành như cún, Đông Phương Tín tìm được cậu ta thật sự quá hạnh phúc mà!
"Không cần ngưỡng mộ, chỉ cần cô có năng lực và nghĩa khí thì sẽ tìm được người đồng hành tốt vậy thôi."
"Bây giờ tôi có rồi, nhưng tôi không xấu như anh, biết sai sử người ta như vậy."
"Nói nghe thử."
"George đấy!"
Nghe cô nói vậy, sắc mặt Đông Phương Tín liền xấu đi: "Đi thôi, nói nhiều quá."
"Ồ." Thích Nghi gật đầu, sau đó cảm thấy có gì không đúng lắm lại hỏi: "Long Vu Hành không đi ư?"
"Cậu ta nói lát nữa có việc phải xuống núi một chuyến nên không đi." Đông Phương Tín: "Làm sao, cậu ta không đi không được à?"
"Không có, tôi chỉ thấy trùng hợp thôi. Vừa nãy Thiên Nhiên cũng bảo không đi, còn đang ngủ trong đấy, tôi còn định nhờ Long Vu Hành chăm sóc cậu ấy."
"Cô không yên tâm để cô ấy ở đây một mình ư?" Ánh mắt Đông Phương Tín nhìn lướt qua phòng cô.
Thích Nghi gật đầu: "Hay là chúng ta lùi lại 一一"
"Không được!" Đông Phương Tín không đợi Thích Nghi nói xong đã thấp giọng cự tuyệt, anh nghiêng mặt liếc nhìn Lý Tốc.
Lý Tốc là ai chứ, cậu ta lập tức đáp: "Chủ tịch, tôi có thể ở lại chăm sóc cô Lam."
Đông Phương Tín cười sáng rỡ: "Tốt lắm, trở về thưởng cho cậu gấp đôi."
Lý Tốc nhanh nhẹn đáp: "Cảm ơn chủ tịch."
"Đưa balo cho tôi." Đông Phương Tín duỗi tay lấy balo từ tay Lý Tốc, sau đó nhét đồ của Thích Nghi vào trong: "Để chung với nhau cho tôi mang được rồi."
"Như thế cũng được à?" Thích Nghi lén nhìn Lý Tốc.
"Có gì mà không được." Đông Phương Tín sửa sang đồ đạc xong thì vác lên vai: "Đi thôi."
Nói xong cũng không đợi cô trả lời đã đi trước.
Thích Nghi nhìn Lý Tốc: "Phiền anh nhé Lý Tốc."
Mặc dù trong lòng thấy hơi băn khoăn nhưng thấy Lý Tốc mỉm cười ra hiệu OK với mình, dường như cũng rất vui vẻ ở lại cô mới thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Đông Phương Tín ở phía trước hối thúc: "Trần Thích Nghi, ốc sên nhà cô đi nhanh chút nào."
"Tới đây." Cảm giác áy náy trong nháy mắt biến mất, Thích Nghi nhanh chóng đuổi theo Đông Phương Tín.
Bởi vì đi sau lưng anh nên Thích Nghi không nhìn thấy người đàn ông trước mặt đang chậm rãi nở nụ cười.
(1)Dã hương (香樟): hay còn gọi là long não, một loại cây thân gỗ, lớn và thường xanh, có thể cao tới 20 đến 30 mét. Nguồn: wikipedia
(2)Thế ngoại đào nguyên (世外桃源): chốn yên vui, bồng lai tiên cảnh; ý chỉ những nơi vui vẻ không có tranh đấu, không chịu ảnh hưởng từ thế giới bên ngoài.