Thích Nghi dù thế nào cũng không ngờ được, Đông Phương Tín lại sẽ ngăn cản cô và Thiên Nhiên rời đi. Nhìn vẻ lạnh lùng ở trên mặt người đàn ông, trong mắt đều là kiên định, trong lòng cô hơi trầm xuống: “Anh không thấy rõ chúng tôi ở chỗ này không được hoan nghênh sao? Tại sao còn phải làm khó chúng tôi?”
“Những thứ này tôi không xen vào, cũng không có liên quan đến tôi.” Giọng nói Đông Phương Tín lành lạnh: “Các người muốn đi, có thể. Nhưng phải chờ Tiểu Niệm đi ra trước!”
“Anh. . . . .”
“Thích Nghi, thôi.” Tình thế lúc này, Thiên Nhiên không muốn Thích Nghi và Đông Phương Tín xảy ra mâu thuẫn, liền vội vàng kéo tay của cô đi qua một bên: “Tất cả mọi người rất lo lắng cho Sở Niệm, trước hết chúng ta đợi một chút đi! Bây giờ tâm tình của bọn họ cũng không tốt, chúng ta nhịn một chút.”
Thích Nghi rất muốn nói cho Thiên Nhiên, có một số việc có thể nhịn, nhưng có một số việc cô thật sự không thể nhịn được nữa. Chỉ là, nhìn trong mắt Thiên Nhiên hiện lên ánh sáng năn nỉ, cô vẫn là mềm lòng: “Biết.”
Thiên Nhiên cảm kích, khẽ nhếch miệng một cái, nắm chặt tay của cô.
“Đi nghỉ ngơi một chút.” Thích Nghi đẩy cô ấy đi đến chỗ ghế dựa.
“Mình đứng là được rồi.” Thiên Nhiên lắc đầu, liếc mắt nhìn vợ chồng Sở Dũng, nhưng thấy dáng vẻ lòng như lửa đốt của bọn họ nên không dám mở miệng khuyên bọn họ nghỉ ngơi, sợ chọc cho bọn họ chán ghét. Ánh mắt của cô rơi vào mu bàn tay bị thương của Trình Kiêu, trong miệng khô khốc, khẽ nhắm mắt lại, ép buộc chính mình coi thường chuyện này. Chỉ là, trong đầu đều là quanh quẩn tất cả cảnh tượng mà người nọ mới vừa đối xử lạnh nhạt với cô, trong lòng không khỏi thê lương. Cô nắm chặt năm ngón tay, khiến móng tay hung hăng đâm vào da thịt của lòng bàn tay, mặc cho cơn đau này kích thích mình, để hóa giải cảm giác đau lòng.
“A Kiêu, tay của con làm sao vậy?” Sài Phượng rõ ràng vẫn luôn chú ý đến Thiên Nhiên, lúc này thấy ánh mắt của cô xẹt qua tay của Trình Kiêu, thì bà ta cũng nhìn sang. Nhìn thấy trên tay của Trình Kiêu có máu tươi chảy ra, sắc mặt không khỏi trầm xuống: “Nhanh đi xử lý một chút.”
Lúc bọn họ mới vừa tới, Trình Kiêu đã đem tay giấu ở sau lưng, vì vậy trừ Thiên Nhiên ra, ai cũng không chú ý đến việc anh ta bị thương. Lúc này nghe được lời nói của Sài Phượng, vợ chồng Sở Dũng đều liếc nhìn anh ta một cái. Ánh mắt của Đông Phương Tín cũng dừng trên mặt của anh ta nửa giây, mày rậm hình như khẽ chau lại, sau đó dời ánh mắt đi rất nhanh, rồi ngừng lại ở trên ngọn đèn nhỏ trước phòng phẫu thuật.
Thích Nghi vốn không muốn gặp Trình Kiêu, nhưng thấy trong mắt của Thiên Nhiên như ẩn như hiện vẻ lo lắng thì cũng không nói gì.
Trình Kiêu cũng không coi nó như chuyện, dùng bàn tay không có bị thương khẽ vỗ một cái vào bả vai Sài Phượng: “Mẹ, con không sao, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi.”
“Nhưng. . . . .”
Sài Phượng còn muốn lên tiếng, nhưng thấy Trình Kiêu lắc đầu với mình, ý bảo bà ta không nên nói nữa, bà ta liền dừng lại, chỉ hung hăng trừng Thiên Nhiên một cái, vẻ oán hận trong mắt rất dày.
Thiên Nhiên khẽ quay mặt, coi như không nhìn thấy.
Trong lòng Thích Nghi cười lạnh, lạnh lùng nhìn Sài Phượng, người sau cũng lạnh lùng nhìn bà, trong mặt hiện ra tàn khốc.
Chờ đợi luôn là gian nan, may mà trong khoảng thời gian tiếp theo, hai bên không có sinh chuyện xung đột, trong lúc này đây ở chung với nhau còn tính là hòa hợp. Cho đến ba giờ sau, có hai bóng dáng cao lớn xuất hiện, mới phá vỡ bình tĩnh.
“Ba, mẹ.” Trong đó có một người xem ra là phong trần mệt mỏi, dáng vẻ giống như mới từ xa trở về, trên mặt anh ta mang theo nặng nề, mặc dù có vẻ hơi mệt mỏi, nhưng phong thái vẫn hơn hẳn người khác: “Mọi người đừng quá lo lắng, Tiểu Niệm em ấy vẫn rất kiên cường, sẽ không làm cho chúng ta thất vọng.”
Anh ta vừa xuất hiện, vợ chồng Sở Dũng có không ít an ủi. Sở Dũng vỗ vỗ bả vai anh ta, Sở phu nhân mặc cho anh ta ôm, gật đầu một cái.
Người đàn ông vừa đến chính là Sở Hoài. Anh ta đỡ Sở phu nhân ngồi xuống, khẽ vỗ tay bà ta an ủi bà ta.
Người còn lại không lên tiếng, chỉ khẽ gật đầu với vợ chồng Sở Dũng, ánh mắt thoáng lướt qua những người khác, coi như là chào hỏi với bọn họ. Khi tầm mắt của anh ta ngừng ở trên mặt Thiên Nhiên thì con ngươi khẽ híp lại, như có một tia gì đó thoáng qua.
Tiếp xúc được ánh mắt của anh ta, Thiên Nhiên gật đầu với anh ta một cái.
Mặt của Long Vu Hành không có gì thay đổi, nhưng cũng gật đầu với cô.
Hiện trường lại lâm vào tình cảnh yên lặng.
Cho đến khi đèn của phòng giải phẫu tắt đi, mọi người mới phục hồi tinh thần lại. Sở phu nhân nhanh chóng đứng lên từ ghế ngồi, níu lấy tay của Sở Hoài nói: “A Hoài, nhanh đi hỏi tình trạng của Tiểu Niệm.”
“Dạ.” Sở Hoài vỗ vỗ lưng của bà ta, đi tới trước cửa phòng giải phẫu, chờ bác sĩ đi ra ngoài.
Dẫn đầu bác sĩ đi ra là bác sĩ mổ chính cho Sở Niệm, ông ta gạt khẩu trang xuống, sau đó gật đầu với đám người đang khẩn trương: “Giải phẫu rất thành công, bệnh nhân không còn nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ là bây giờ cô ấy còn rơi vào tình trạng hôn mê, cần đến hai mươi tiếng đồng hồ mới có thể tỉnh lại. Tình trạng trước mắt của cô ấy coi như tốt, những thứ khác thì phải đợi cô ấy tỉnh lại mới có thể xác định.”
“Cám ơn bác sĩ.” Sở Hoài thở phào nhẹ nhõm.
Bác sĩ mổ chính rời đi, mắt Trình Tâm Ngữ lóe lên một cái, nói: “Giải phẩu lần này Tiểu Niệm tương đối mất rất nhiều máu, hiện tại thân thể của em ấy rất yếu. Còn có. . . . . .”
Cô ta khẽ dừng một chút, giọng nói có chút bi thương: “Dây chằng xương tay của em ấy bị xé rách, tuy rằng tôi đã giúp em ấy băng bó, nhưng một đoạn thời gian rất dài thậm chí là cuộc sống về sau. . . . . . Đối với em ấy mà nói cầm bút thiết kế có thể sẽ có chút khó khăn.”
Nghe lời nói của cô ấy, tất cả mọi người đều kinh sợ.
Sở Niệm là nhà thiết kế trang sức, nếu như không có cách nào cầm bút, như vậy đại biểu cuộc sống thiết kế sẽ bị hủy diệt. . . . .
“Tại sao như vậy?” Sắc mặt Sở Dũng trầm xuống: “Hiện tại kỹ thuật khoa học tiến bộ như vậy, cũng không thể chữa khỏi hoàn toàn cho tay của con bé sao?”
“Trước mắt chỉ là suy đoán, vẫn còn chưa kết luận hoàn toàn.” Mí mắt Trình Tâm Ngữ khẽ rủ xuống: “Nhưng tôi hi vọng mọi người có thể chuẩn bị tâm lý trước một chút, đến lúc đó mới có thể có đầy đủ lòng tin cùng với em ấy đánh một trận ác liệt.”
“Không được, Tiểu Niệm thích nhất chính là thiết kế, nếu không có biện pháp làm thiết kế, con bé sẽ sống không nổi. . . . .” Hốc mắt Sở phu nhân đỏ lên, níu lấy cổ tay Trình Tâm Ngữ nói: “Tâm Ngữ, con hãy giúp bác nghĩ biện pháp.”
“Bác gái, con sẽ cố gắng hết sức giúp em ấy khôi phục khỏe mạnh.” Trình Tâm Ngữ vỗ vỗ cánh tay của bà ta: “Một chút nữa y tá sẽ đưa Tiểu Niệm vào ICU, em ấy hẳn là sẽ không tỉnh lại nhanh như vậy, mọi người trước hãy trở về nhà nghỉ ngơi một chút, ngày mai rồi lại đến xem em ấy.”
Sở phu nhân lắc đầu: “Bác không đi, bác muốn ở lại chỗ này với con bé. Từ nhỏ Tiểu Niệm đã sợ tới bệnh viện, con bé tỉnh lại không nhìn thấy bác nhất định sẽ rất sợ.”
Trình Tâm Ngữ biết minh không khuyên được bà ta, chỉ có thể nhìn Sở Hoài một cái: “Sở Hoài, anh ở lại cùng bác gái nha.”
Sở Hoài gật đầu, dìu Sở phu nhân: “Mẹ, chúng ta cùng nhau đưa Tiểu Niệm đến ICU đi!”
Để cho bà ta tận mắt nhìn thấy Sở Niệm còn sống, đợi bà ta giải sầu một chút, sau đó khuyên bà ta trở về nhà nghỉ ngơi.
Sở phu nhân gật đầu, nhìn y tá đẩy Tiểu Niệm ra, rồi sau đó nắm tay Sở Dũng cùng nhau đi đến phòng ICU.
Sài Phượng và Trình Kiêu đều cùng tới.
Đông Phương Tín nhàn nhạt liếc bọn họ một cái, ánh sáng trong mắt lóe lên rồi hạ xuống, cũng cất bước đi theo.
“Cô ấy không có việc gì, cậu đừng buồn nữa, chuyện này chỉ là ngoài ý muốn, cậu không cần tự trách bản thân mình.” Nhìn bọn họ từng người từng người rời đi, Thích Nghi vỗ vỗ mu bàn tay của Thiên Nhiên: “Cậu không nên đeo trên lưng mình bất kỳ áp lực nào.”
“Chung quy là bởi vì mình mà nên. . . . . .” cười khổ: “Nếu cô ấy không đến tìm mình, thì sẽ không gặp chuyện không may.”
“Máy bay mất liên kết, ca-nô chìm mất, xe lửa chệch đường ray, xe điện ngầm tông vào đuôi xe. . . . . Cõi đời này có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, tại sao cậu lại cố gắng làm cho bản thân cậu khó chịu?” Thích Nghi cau mày, hai tay dùng sức nắm lấy bả vai của Thiên Nhiên lay động: “Lam Thiên Nhiên, cậu nghe kỹ cho mình, mình không cho phép cậu để tâm vào những chuyện vụn vặt!”
Nghe thấy lời nói của Thích Nghi, nhìn thấy trong mắt cô cũng là kiên định, Thiên Nhiên cũng giãn lòng mình ra một chút. Cô ấy gật đầu, khẽ nhếch mối: “Thích Nghi, may còn có cậu ở bên cạnh mình.”
“Đứa ngốc.” Thích Nghi bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Nhiên: “Cậu cũng đủ mệt rồi, chúng ta trở về thôi!”
“Tôi đưa các người đi.” Đột nhiên một giọng nói nhẹ nhàng của đàn ông truyền đến: “Đi thôi!”
Thích Nghi nghiêng người, liếc mắt nhìn người đàn ông đang dựa lưng vào vách tường, lông mày giương lên: “Anh không cần đi quan tâm Sở Niệm à?”
Long Vu Hành đứng thẳng người, ánh mắt rơi vào trên mặt Thiên Nhiên: “Em ấy có nhiều người che chở như vậy, sẽ không có việc gì. Huống chi bây giờ em ấy còn hôn mê, đợi em ấy tỉnh tôi lại đến xem em ấy.”
Tiếp xúc được ánh sáng tản ra từ con ngươi thâm thúy của anh ta, trong lòng Thiên Nhiên lo sợ, giống như có thứ gì đó lặng lẽ đi vào.
=== ===
Lướt qua khu giải phẫu, đột nhiên Long Vu Hành nghiêng người liếc mắt nhìn Thích Nghi: “Hiện tại muốn đi ra ngoài sợ là không dễ dàng gì.”
Thích Nghi nghe vậy, trong lòng lập tức hiểu, bây giờ bên ngoài cửa bệnh viện chỉ sợ đã không có ít phóng viên. Cô gật đầu, nói: “Vậy chúng ta phải đi cửa sau rồi.”
“Không!” Con mắt sắc bén của Long Vu Hành ngưng lại, khóe miệng có một đường cong nhàn nhạt nổi lên: “Là cô trước từ cửa sau rời đi.”
“Cái gì?” Thích Nghi cau mày, mắt lạnh nhìn Long Vu Hành: “Anh có cách gì?”
“Tôi sẽ cho người thả tin tức, lừa gạt tất cả phóng viên đi đến cửa sau, sau đó mang cô ấy rời đi bằng cửa trước. Chỉ là, muốn lừa bọn họ, cô nhất định phải ra mặt.”
Thích Nghi nhìn Thiên Nhiên một cái, khẽ cắn răng: “Bọn họ không thấy được Thiên Nhiên, sẽ không dễ bị lừa gạt.”
“Tôi tự có biện pháp, nguy hiểm này cô giả hay không giả?”
Năng lực của người đàn ông này Thích Nghi đã sớm biết đến, nếu anh ta nói như vậy, nhất định là có nghĩ cách. Trước mắt cô cũng chưa chuẩn bị cái gì, từ đầu sẽ không có biện pháp vòng quanh với đám phóng viên, nhưng vẫn nhắm mắt gật đầu một cái, lại nói: “Anh phải giúp tôi đưa cô ấy về Phượng Hoàng sơn trang.”
“Ừ.” Long Vu Hành lạnh nhạt trả lời.
Thích Nghi nhìn qua Thiên Nhiên: “Thiên Nhiên, chuyện này chỉ có thể làm như vậy. Cậu đừng sợ, thoát khỏi đám chó săn mình sẽ đi tìm cậu.”
“Yên tâm, mình không có việc gì.” Thiên Nhiên bảo đảm: “Chỉ là chính cậu phải cẩn thận.”
“Thiên Nhiên liền nhờ anh.” Thích Nghi nhìn Long Vu Hành: “Mong là anh không để tôi thất vọng.”
Long Vu Hành không trả lời, chỉ nói: “Cô ra cửa sau, mười phút sau sẽ có xe đón cô.”
Thích Nghi nhìn Thiên Nhiên một cái, nhưng thấy cô ấy gật đầu với mình, sau đó cô nghía đồng hồ, rồi đi tới hướng cửa sau.
Ánh mắt Long Vu Hành dừng lại ở trên người Thiên Nhiên, lạnh nhạt nói: “Đi thôi.”
Thiên Nhiên gật đầu, đi theo bước chân anh ta đi đến phía trước. Chỉ là, Long Vu Hành cũng không lập tức đưa cô đến cửa chính rời đi, ngược lại mang cô đi đến một căn phòng, khẽ vỗ cửa.
Trên cánh cửa treo một bảng hiệu, trên đó viết mấy chữ to bắt mắt.
Bác sĩ chủ nhiệm khoa chỉnh hình: Trình Tâm Ngữ.
Thiên Nhiên không biết Long Vu Hành mang cô đến đây làm gì, đang lúc muốn đặt câu hỏi, bên trong phòng truyền đến câu trả lời của cô gái: “Vào đi.”
Long Vu Hành đẩy cửa đi vào, Thiên Nhiên cũng theo sát phía sau.
Nhìn thấy bọn họ, Trình Tâm Ngữ hơi sững sờ. Ánh mắt của cô ta dừng ở trên khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Long Vu Hành, cuối cùng thì nhìn qua mặt của Thiên Nhiên: “Thiên Nhiên, làm sao vậy?”
“Ở đây cô có quần áo sạch không? Cho cô ấy mượn đổi lại, cô ấy là minh tinh, cứ như vậy mà đi ra ngoài nếu gặp gỡ đám chó săn chắc chắn sẽ bị chỉ trích.” Không đợi Thiên Nhiên lên tiếng, Long Vu Hành liền nói tiếp: “Nhanh lên một chút, chúng tôi không có thời gian.”
Trình Tâm Ngữ khẽ chau mày, nhìn anh ta vài giây, mới chớp chớp mắt, tầm mắt chuyển qua người Thiên Nhiên: “Thiên Nhiên, em đi theo chị.”
Thiên Nhiên nhìn Long Vu Hành, người nọ gật đầu với cô, sau đó cô đi theo Trình Tâm Ngữ vào phòng thay quần áo.
Trình Tâm Ngữ đưa cho cô một chiếc váy liền thân: “Cái này có thể không?”
“Ừ.” Thiên Nhiên nhận lấy: “Cám ơn chị Tâm Ngữ.”
“Không khách khí.” Trình Tâm Ngữ mỉm cười, ánh mắt nhìn ra ngoài cánh cửa ngăn cách bên ngoài một cái, nhỏ giọng nói: “Thiên Nhiên, ~TìnhTình~d-đ’l,q.[đ~ thế nào em với Long Vu Hành lại quen biết nhau? Các người rất quen thuộc sao?”
“Em từng không cẩn thận mang đến phiền toái cho ngài Long, thế nhưng anh ta lại không ngại, còn giúp em rất nhiều lần.” Thiên Nhiên nói: “Anh ta là người tốt.”
“Thật sao?” Ánh mắt Trình Tâm Ngữ lóe lên.
“Ừ.”
“Em thay quần áo đi.” Trình Tâm Ngữ cười một tiếng, nhấc chân đi ra ngoài.
Thiên Nhiên liếc mắt nhìn xung quanh, đem quần áo mà Trình Tâm Ngữ đưa mình treo lên xong rồi cởi quần áo của mình xuống, mặc vào quần áo của Trình Tâm Ngữ.
Vóc người của cô và Trình Tâm Ngữ không kém bao nhiêu, mặc cái váy kia lên người, trái lại rất là thích hợp. Cô soi gương làm nổi bật lên hình ảnh mình đang mỉm cười, sau đó cô thở ra một hơi, xếp quần áo của mình lại, cầm túi xách của mình lên rồi mở cửa đi ra ngoài.
Trong phòng, Trình Tâm Ngữ đứng rất gần với Long Vu Hành. Bọn họ nhìn nhau, giống như là đang trao đổi, sau khi nhìn thấy Thiên Nhiên, Long Vu Hành rất nhanh dời ánh mắt qua người Thiên Nhiên, lạnh nhạt nói: “Xong rồi thì đi!”
Thiên Nhiên chỉ cảm thấy giữa bọn họ có một luồng không khí vô cùng quỷ dị, nhưng trong đầu cô còn chưa kịp thành hình bất cứ việc gì, người đàn ông kia đã xoay người đi ra ngoài, cô nói với Trình Tâm Ngữ: “Chị Tâm Ngữ, cám ơn chị, sau khi em giặt sạch quần áo sẽ đem đến cho chị.”
“Không vội.” Trình Tâm Ngữ nhẹ nhàng nói, trong mắt là ánh sáng nặng nề: “Đi thong thả.”
Thiên Nhiên bước nhanh ra ngoài.
Nhìn cửa phòng đóng lại, Trình Tâm Ngữ ngồi sụp xuống, hai bàn tay từ từ nắm thành quả đấm.