Editor: Phong_Tử_Yên
--- ------ ------ ------ ------ ------ -------
Cầm lấy tập tài liệu điều tra Lý Húc đưa, con mắt sắc bén của Minh Thiếu Viễn chớp động: “Xem ra thời cơ đã đến rồi.”
Lý Húc gật đầu: “Hiện tại công ty truyền thông Trung Thiên đã suy yếu.”
“Bên phía Đông Phương Châu có động tĩnh gì không?”
“Tạm thời vẫn không thấy bên kia có ý định thu mua truyền thông Trung Thiên.”
“Không thể xem thường được.” Minh Thiếu Viễn nheo mắt, sâu xa nói: “Giám sát chặc chẽ cho tôi.”
“Dạ.”
Minh Thiếu Viễn ngước lên, Lý Húc nhìn gương mặt tuấn tú cương nghị: “Lý Húc, cậu là trợ thủ đắc lực nhất của tôi, mà anh của cậu lại là thân tín bên cạnh Đông Phương Tín, đến lúc đó cả hai bên đánh nhau đến mức sống chết, tôi hi vọng anh biết phải làm như thế nào!”
Trong ánh mắt chăm chú của anh ta, Lý Húc gật đầu cung kính: “Ông chủ yên tâm, tôi biết phải làm sao mà.”
Môi mỏng của Minh Thiếu Viễn nhếch lên: “Good!”
“Vậy tôi ra ngoài làm việc trước.”
“Đi đi!”
Lý Húc đi ra ngoài.
Anh ta liếc nhìn điện thoại di động trên bàn, nghiêng người cầm lên, ánh mắt thâm trầm, bàn tay lướt nhanh trên màn hình, nhấn một chuỗi số.
Đối phương nhanh chóng nhấc máy.
Bàn tay cầm điện thoại của anh ta siết chặc, nói ra từng chữ: “Tới lúc tiết lộ một chút tin tức ra rồi.”
--- ------ ------ ------ ------ ----
Làng giải trí Ôn Thành.
Cầm đồ vật mà Lăng Tố Dung đưa, Phong Chi Sơ không hiểu hỏi: “Tổng biên, đây là cái gì vậy?”
“Lập tức đưa đến xưởng in, làm cho người này trở thành nhân vật chính của tất cả các trang báo ngày mai.” Lăng Tố Dung nhàn nhạt nói: “Đưa cùng một câu chuyện thôi, đừng để lộn xộn!”
“Ồ!” Phong Chi Sơ thấy vẻ mặt cô ta không tốt lắm, không dám hỏi nhiều nên lập tức trả lời một tiếng.
Lăng Tố Dung xoay người trở về phòng làm việc.
Phong Chi Sơ tháo sợi dây cột túi hồ sơ, cầm đồ bên trong ra, lông mày hơi nhướng lên.
Làm việc ở đây, đúng là mỗi ngày đều có chuyện đặc sắc.
--- ------ ------ ------ -------
Thích Nghi đi vào Vạn Gia Đăng Hỏa thì đụng phải một người. Cô chau mày, định tránh né người kia, nhưng không ngờ người nọ lại cứ nhìn cô chằm chằm rồi kêu một tiếng: “Này, cô đứng lại cho tôi!”
Người nọ thể hiện một gương mặt vênh váo kiêu ngạo.
Thích Nghi dừng lại, nhàn nhạt nhìn cô ta: “Minh Thiếu Viễn, có chuyện gì không?”
“Cô tới đây làm gì?” Minh Hy Nhi bĩu môi: “Chẳng lẽ cô lại tới tìm Long đại ca của tôi hay sao?”
“Đúng vậy.”
“Rốt cuộc cô với Long đại ca của tôi có quan hệ gì?”
“Bạn bè.”
“Cô đừng gạt tôi.” Minh Hy Nhi nhăn mặt, ánh mắt luống cuống: “Có phải cô là niềm vui mới của Long đại ca hay không?”
Chẳng trách cô ta khó chịu như vậy, vừa nghĩ chắc là vừa mới bị Long Vu Hành từ chối.
Thích Nghi hiểu được tâm trạng thích một người mà người đó lại không thích mình, nhún nhún vai nói: “Nếu anh ta đã không thích, cô cũng nên cho qua đi. Nếu cô sống tốt hơn anh ta, thì mới có ý nghĩa!”
“Tôi không cần.” Minh Hi Nhi cắn chặt hàm răng: “Ta không thích ai ngoại trừ Long đại ca.”
“Nếu cô muốn đi vào ngõ cụt, tôi cũng không có ý kiến gì.” Thích Nghi không muốn ở đây nói chuyện tình yêu này nọ với cô ta, chỉ lãng phí thời gian của cô: “Nhưng nói cho cô biết, tôi chẳng phải là niềm vui mới hay gì của Long Vu Hành cả. Tôi với anh ta chỉ là bạn bè bình thường thôi, còn nữa, sớm bỏ cuộc đi, anh ta không thích hợp với cô.”
Cô chỉ nói đến đó, nhấc chân chuẩn bị bước lên lầu.
Minh Hy Nhi rất nhanh lại nói với theo: “Cô thật sự không hề thích Long đại ca sao?”
“Không có.”
“Tôi không tin.” Minh Hy Nhi hừ nhẹ một tiếng: “Tôi thấy quan hệ của cô với Long đại ca cũng giống như Lâm Chiếu với anh của tôi vậy, nói là không thích, trên thực tế lại cứ dây dưa không rõ ràng. Mấy người cũng dối trá quá rồi, tôi ghét tất cả các người! Tôi bảo đảm, mấy người sẽ không có kết quả tốt đẹp.”
Cô ta nói xong, đẩy Thích Nghi một cái rồi chạy nhanh ra ngoài.
Người nói vô ý, mà Thích Nghi lại là người nghe co lòng.
Không phải Lâm Chiếu đang yêu Đông Phương Tín hay sao? Tại sao bây giờ lại dây dưa không rõ với Minh Thiếu Viễn rồi?
Chuyện này Đông Phương Tín có biết hay không?
--- ------ ------ ------ ------ -------
“Ngồi!” Thấy Thích Nghi bước vào phòng, Long Vu Hành hất hất cằm, ý nói cô ngồi xuống phía đối diện.
Thích Nghi cũng không khách sáo, ngồi xuống: “Long tiên sinh, hôm nay tôi tới là muốn nói với anh một chuyện, Thiên Nhiên không phải là quà tặng, cô ấy giống như là người nhà của tôi vậy, nên tôi sẽ tự chăm sóc cô ấy, sẽ không giao cô ấy cho anh.”
“Không cần nói khó nghe như vậy.” Mặt Long Vu Hành không hề thay đổi: “Tôi chỉ nói muốn chăm sóc cô ấy, chứ chưa có nói là muốn làm gì với cô ấy cả.”
“Anh dám nói anh đối với Thiên Nhiên không hề có tâm tư gì hay sao?”
Long Vu Hành trầm mặc.
Thích Nghi biết mình nói trúng suy nghĩ nào đó của anh ta, nói: “Long tiên sinh, cho dù mới đầu anh chú ý Thiên Nhiên là vì điều gì, tôi khuyên anh là nê từ bỏ ý định này thôi. Tôi tuyệt đối sẽ không để bất cứ ai gây tổn thương tới cô ấy, nếu không tôi sẽ liều mạng với người đó.”
Lời nói của cô, giọng nói thong thả, lại mang theo khí thế, cho dù Long Vu Hành là người đã quen với sóng gió, trong mắt cũng hiện lên sự tán thưởng.
Thích Nghi đứng lên: “Không có chuyện gì thì tôi xin phép trước.”
“Cô tới đây chỉ là để nói với tôi mấy lời này thôi sao?” Thân hình cao lớn của Long Vu Hành đột ngột đứng lên, chặn Thích Nghi lại.
“Tôi tới là để thể hiện quyết tâm của mình.”
“Phương pháp thể hiện của cô rất thành công.” Long Vu Hành vỗ tay nhè nhẹ: “Tôi không có biện pháp đối phó với dáng vẻ tự tin của cô, liệu có thể cho tôi biết nguyên nhân hay không?”
“Chuyện của công ty truyền thông Trung Thiên, tôi với Đông Phương Tín đã nhất trí một hiệp nghị rồi.” Thích Nghi ngước lên, đôi mắt sáng nhàn nhạt nhìn chằm chằm Long Vu Hành: “Anh và anh ta đều là người trọng tình nghĩa, hiệp nghị của tôi với anh ta, sẽ không để cho hai người phải trở mặt.”
“Vậy à?”
“Anh thích thì cứ tự mình tới chỗ Đông Phương Tín mà tìm hiểu, không thì cứ ở đó chờ đợi mỏi mòn đi!” Thích Nghi không muốn nói nhiều về chuyện của cô và Đông Phương Tín, liền gật đầu với anh ta một cái, bước ra khỏi phòng.
Sau khi ra khỏi Vạn Gia Đăng Hỏa, nhìn xe cộ tấp nập trên đường, cô cảm thấy hơi rối loạn. Thẩn thờ nhìn cảnh tượng trước mặt một lát, cuối cùng cô vẫn móc di động ra, tìm một số điện thoại.
--- ------ ------ ------ ------
“Trần tiểu thư, tổng giám đốc mời cô vào.”
Nghe được giọng nói của Lạc Ưu, Thích Nghi mỉm cười với cô ấy một cái, đứng dậy đi vào phòng làm việc của Đông Phương Tín.
Anh đang nói chuyện điện thoại, thấy cô, bảo cô ngồi xuống trước đi.
Thích Nghi tìm chỗ ngồi xuống, anh liền nhanh chóng cúp điện thoại rồi đi tới: “Vội vàng tìm tôi như vậy, có chuyện gì à?”
“Tôi cũng biết rõ anh rất bận rộn.” Thích Nghi nhìn về hướng chiếc điện thoại, nhún nhún vai nói: “Chỉ là chuyện này tôi muốn gặp mặt nói với anh.”
“Nghiêm trọng lắm sao?”
“Đối với anh mà nói có lẽ đúng là vậy.”
“Vậy sao?”
“Tôi chỉ là tình cờ biết chuyện này thôi, nếu như anh nghe mà cảm thấy không vui, thì cứ coi như tôi chưa nói. Nếu anh cảm thấy đúng là vấn đề, thì đi giải quyết sớm đi!” Thích Nghi ngồi thẳng tắp, ánh mắt nhìn chằm chằm anh: “Tôi nghe nói Lâm Chiếu và Minh Thiếu Viễn dây dưa không rõ ràng.”
Đông Phương Tín nghe vậy, ánh mắt tụ lại: “Cô nghe được từ đâu?”
“Tình cờ nghe em gái của Minh Thiếu Viễn, Minh Hy Nhi nói.”
“Cho nên mới vội vã tới tìm tôi nói chuyện này?”
“Chuyện này rất quan trọng mà?” Ít nhất, Thích Nghi cho là như vậy.
Không ngờ Đông Phương Tín cũng chỉ cười nhạt, khoát tay một cái nói: “Không sao cả!”
“Không sao?” Thích Nghi cau mày, nhìn trong ánh mắt anh như có ngọn lửa xuất hiện: “Tại sao anh lại thờ ơ với chuyện này như vậy? Chẳng lẽ, tình cảm của anh với Lâm Chiếu cũng là giả?”
“Tại sao cô lại hỏi chuyện này?” Sắc mặt Đông Phương Tín trầm xuống, giọng nói nhất thời lạnh hơn mấy phần.
“Tại sao anh lại không trả lời tôi?” Nghe anh ta hỏi vậy, Thích Nghi cảm thấy tim mình hơi run sợ.
Lúc mới biết Đông Phương Tín, cô cho rằng anh là một tên đàn ông phong lưu hư hỏng. Sau đó anh vì Lâm Chiếu mà uy hiếp cô, rồi lúc ở chung dưới đáy vực lúc trước, cô lại cảm thấy anh là một người có thể miễn cưỡng chấp nhận. Nhưng mà hôm nay, thái độ của anh đối với chuyện Lâm Chiếu và Minh Thiếu Viễn dây dưa không rõ hờ hững như vậy, cô lại cảm thấy anh không đáng tin cho lắm. Anh cứ thay đổi liên tục như vậy, làm cô không hiểu rõ đâu mới thực sự là anh.
Đông Phương Tín nhếch môi cười: “Làm gì mà cô quan tâm đến vấn đề tình cảm của tôi như vậy? Chẳng lẽ cô cũng định tham gia vào thế giới tình cảm của tôi sao?”
“Tôi không có.” Thích Nghi không chút suy nghĩ đã trả lời: “Tôi tuyệt đối sẽ không làm người thứ ba.”
“Không phải tiểu tam như cô nếu gặp tình yêu sẽ dũng cảm tiến tới hay sao?”
Thích Nghi bị Đông Phương Tín hỏi một câu như vậy, ngay lặp tức hóa đá.
Cái vấn đề này, tới tận bây giờ cô chưa từng nghĩ tới, cho nên, cô không có câu trả lời.
“Cô ngây ngốc cái gì?” Nhìn dáng vẻ mờ mịt của Thích Nghi, Đông Phương Tín giơ tay bóp má cô một cái: “Thật ra thì tôi và cô cũng không thực sự hòa hợp mấy nhỉ?”
“Anh tưởng tượng quá rồi đó.” Gương mặt bị đau, Thích Nghi dùng tay đẩy Đông Phương Tín ra, liếc anh một cái: “Chúng ta làm sao có thể chứ?”
“Tại sao không thể?”
“Đông Phương Tín, anh đừng có nói linh tinh, nếu như vậy thì anh thực sự có lỗi với Lâm Chiều đấy.” Sắc mặt Thích Nghi trầm xuống, nhanh chóng đứng lên: “Vấn đề bây giờ là có thể Lâm Chiếu thực sự có lui tới với Minh Thiếu Viễn, anh tự đi mà hỏi cô ấy cho rõ ràng. Lời cũng đã nói rồi, tôi đi trước đây.”
Cô nói xong, không chờ Đông Phương Tín trả lời, liền nhanh chóng chạy tới cửa phòng.
Nhìn dáng vẻ chạy trối chết của cô, khóe miệng Đông Phương Tín hơi cong lên.
Rốt cuộc, anh cũng hòa được một trận.
Chạy nhanh như vậy, không lẽ là chột dạ?