Ăn cơm chiều xong, Thích Nghi liền muốn đi ra ngoài, George vốn cũng định đi theo, nhưng bị cô dùng ánh mắt hung ác nhìn cho một phát, vì vậy cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn cô đi mất.
“Nara, cô nói xem tại sao cô ấy lại không muốn tôi đi cùng chứ?” Đang ngồi trên sofa cùng với Thiên Nhiên xem tin tức, George khó hiểu hỏi: “Tôi là người khiến người ta ghét đến mức đó hay sao?”
“Sao có thể như vậy được?” Thiên Nhiên cười: “Tôi lại nghe nói những cô gái theo đuổi cậu có thể xếp hàng từ Brussels đến tận NewYork lận mà.”
*Brussels: Thủ đô của Bỉ.
George bĩu môi, trong mắt phảng phất sự khinh thường: “Những cô gái kia nếu không phải là vì bề ngoài của tôi thì cũng là vì gia thế của tôi mà tiếp cận tôi, cô cho rằng bọn họ thích hợp với tôi được sao?”
“Có thích hợp hay không cũng chỉ có mình cậu biết.”
“Haizz, tại sao cô ấy lại không chịu thấy ưu điểm của tôi đây?”
Nghe George thở dài, Thiên Nhiên lắc đầu một cái, từ chối cho ý kiến.
George nhìn cô một cái: “Nara, tôi không đến nổi tệ có đúng không?”
“Cậu đừng có thiếu tự tin như vậy.” Thiên Nhiên nhỏ giọng an ủi: “Tôi nghĩ chẳng qua là kiểu người trong cuộc thì không hiểu, người ngoài lại rõ ràng chứ gì! Dù sao đây nữa thì, tình cảm của cậu đối với cô ấy, mọi người xung quanh nhìn đều biết hết rồi.”
Ánh mắt George bừng sáng: “Thì ra cô cũng đã nhìn ra à?”
Thiên Nhiên cười mà không nói.
Nhất thời George lại tràn trề lòng tin: “Một ngày nào đó cô ấy nhất định có thể thấy được!”
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------
Trên chiếc xe hơi sang trọng, một cô gái xinh đẹp đang dựa sát vào một người đàn ông tuấn tú.
Đỉnh đầu tựa vào trên cánh tay thon dài của anh, khóe miệng của cô gái mỉm cười nhẹ nhàng.
Anh đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bàn tay của anh bao bọc bàn tay mềm mại của cô, hình ảnh lúc này thật hài hòa, trông giống như một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp.
“Tổng giám đốc, Lâm tiểu thư, đến giờ rồi.”
Âm thanh phía ghế trước đột ngột vang lên, làm anh mở mắt ra. Trong mắt là một mảng tối tăm, ánh mắt lại vô cùng tinh tường.
Lâm Chiếu đưa ngón tay nhẹ nhàng xoa giữa hai hàng chân mày, môi hơi mím lại: “Công việc đáng ghét, sao làm mãi vẫn không thấy xong vậy chứ!”
Anh hờ hững cười một cái, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô: “Mai mốt bảo Cindy ít nhận những sự kiện buổi tối như vậy lại đi.”
“Nhưng mà những sự kiện này lại rất có ích cho việc quảng bá.” Lâm Chiếu thở dài một hơi: “Thôi, em đi trước đây.”
“Đi đi!” Đông Phương Tín vỗ nhẹ lên bả vai của Lâm Chiếu, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa xe, cách đó không xa có một chiếc xe hơi đang đậu: “Cindy đang đợi em đấy!”
“Vậy em đi trước đây, anh nhớ cho người liên lạc với em đó.” Lâm Chiếu rướn người, đôi môi hồng phấn xẹt qua trên gương mặt tuấn tú của anh: “Chúc anh đêm nay thật nhiều giấc mơ đẹp!”
Đông Phương Tín gật đầu.
Lâm Chiếu vẫy tay với anh một cái, sau đó nhanh chóng xuống xe.
Mắt nhìn chiếc xe hơi chở Lâm Chiếu chạy đi, Đông Phương Tín đưa tay lên xem một cái, chân mày nhẹ nhàng nhíu lại, dặn dò tài xế Tiểu Vượng: “Đi đến nhà phu nhân.”
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
Thành tây, nhà họ Nguyễn.
Thức ăn đã được dọn sẵn, lại không hề nghe thấy ngoài sân có tiếng xe vang lên, Nguyễn Nguyệt Tư nhướng mày, trên mặt biểu hiện sự bực bội.
Bà liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ điện tử treo trên tường, nói với vị quản gia đứng một bên: “Gọi điện thoại cho thiếu gia liền đi.”
Quản gia vội vàng đáp lại rồi chạy đi gọi điện thoại.
Nguyễn Nguyệt Tư lắc đầu, quay qua nhìn Tâm Ngữ nói: “Tâm Ngữ, công việc của nó hơi bận rộn, chắc hẳn là đang trên đường về, con cũng đừng trách nó.”
“Dạ không có.” Trình Tâm Ngữ cười nhạt một cái: “Con có thể hiểu được mà.”
Nguyễn Nguyệt Tư cười miễn cưỡng với cô.
Ngay lúc này, quản gia bước tới: “Phu nhân, thiếu gia đã về rồi.”
Trình Tâm Ngữ nghe vậy, ánh mắt nhìn về phía cửa, quả nhiên thấy người kia đang cất bước đi vào.