Ngày thường, có rất nhiều việc Thiên Nhiên đều nghe theo Thích Nghi, hiếm khi tỏ thái độ cương quyết như lúc này. Thấy cô ấy chủ động mở miệng, lại còn nói với vẻ khẩn cầu, làm sao Thích Nghi có thể chối từ? Cô đành gật đầu đồng ý với thái độ miễn cưỡng: "Tớ chỉ cho cậu thêm 5 phút thôi đấy!"
"Cám ơn cậu, Thích Nghi." Thiên Nhiên tựa trán vào vai vô, thở phào một hơi.
"Đỡ cậu ấy lên sô pha nằm nghỉ đi." Thích Nghi đẩy Thiên Nhiên vào lòng George.
George gật đầu, sau đó cậu bế Thiên Nhiên đến chỗ sô pha.d.ie~qqstareditndanl-eq,uy’;d.o.n
Thích Nghi vội nhấc điện thoại bàn lên quay một dãy số.
Qua một lúc đầu dây bên kia mới nhấc máy, đối phương nói với vẻ lười nhác: "Alo?"
"Là em, Thích Nghi đây." Thích Nghi đi thẳng vào vấn đề: "Em nhớ anh từng nói mình có quen biết một vị bác sĩ đầu ngành khoa tim mạch ở Ôn Thành, anh có thể liên hệ giúp em được không?"
Người đàn ông dường như hơi giật mình, giọng anh ta trầm xuống: "Nara xảy ra chuyện gì ư?"
Thích Nghi "ừm" một tiếng: "Cậu ấy đang có hiện tượng phát bệnh."
"Em lập tức đưa cô ấy đến Bệnh viện Nhân dân, anh sẽ sắp xếp người làm kiểm tra cho cô ấy."
"Được."
"Thích Nghi." Ngay lúc cô định ngắt máy, bỗng dưng người nọ gọi tên cô, dịu dàng nói: "Không sao đâu, đừng lo lắng."
"Em biết rồi." Thích Nghi khẽ nhắm mắt, sau đó ngắt máy.
George nhìn cô hỏi: "Chị vừa gọi Lộ Dịch à?"
Thích Nghi không đáp, cô bảo: "Chị lái xe đến trước cổng, còn cậu đưa Thiên Nhiên ra đó."
Nói xong liền quay người đi.
George hơi cau mày, đôi mắt ánh lên vẻ lo lắng. Nhưng lúc này cậu không dám lề mề, đợi bóng lưng Thích Nghi biến mất, cậu liền bế Thiên Nhiên đi ra cổng.
*
Trên xe, Thiên Nhiên bấu chặt Thích Nghi, nói với giọng yếu ớt: "Thích Nghi, đừng đưa tớ đến Bệnh viện Trung tâm."
"Yên tâm, chúng ta đi bệnh viện tư nhân." Thích Nghi biết Thiên Nhiên không muốn để Trình Tâm Ngữ phát hiện cô ấy có bệnh, sau đó tiết lộ cho người khác. Thích Nghi an ủi vỗ tay cô ấy, cô nói với George trên ghế lái: "George, lái nhanh hơn đi."
"Dạ." George đạp ga tăng tốc chạy về phía trước.
Thiên Nhiên đuối sức ngả đầu lên vai Thích Nghi, khó khăn chìm vào giấc ngủ.
Thích Nghi cau mày choàng tay ôm vai cô ấy, giữa trán nhíu thành hình chữ Xuyên (川).
Trong lòng là nỗi lo lắng và sợ hãi tột cùng.
Nếu Thiên Nhiên có bất trắc gì vì chuyến đi Phổ Lai Tự lần này thì mọi trách nhiệm đều do cô. Nếu cô chăm sóc Thiên Nhiên cẩn thận thì sẽ không ra nông nỗi này…
"Chị, chị đừng tự trách, chuyện này không phải lỗi của chị đâu." d.ie~qqstareditndanl-eq,uy’;d.o.n Qua kính chiếu hậu George nhìn thấy vẻ buồn bã của Thích Nghi, cậu vội an ủi: "Trước khi chị Nara phẫu thuật, bác sĩ cũng nói rồi, cho dù chị ấy thay tim thành công, thì vẫn rất có khả năng sẽ tái phát, chuyện này chỉ là vấn đề thời gian thôi."
"Nhưng bác sĩ cũng nói, phải cố gắng không để cậu ấy chịu đả kích." Thích Nghi cười buồn: "Nếu không phải tại chị, cậu ấy sẽ không thành ra thế này."
"Không đúng." George nói: "So với kích thích từ bên ngoài, thì tình cảm càng là một trong những yếu tố quan trọng nhất khiến chị ấy phát bệnh. Chỉ là trước đây chị ấy vẫn luôn kìm nén nó trong lòng, đến bây giờ mới gặp cơ hội bùng phát thôi."
"Đủ rồi, cậu đừng an ủi chị nữa." Thích Nghi bấu tóc mình, quả quyết nói: "Chuyện ngày hôm nay không được phép lặp