Editor: qqstar
Cùng lúc đó, Thích Nghi cảm giác được eo mình bị người ta kéo một cái, cả người cô được ôm trọn trong một vòng tay rộng lớn, anh ôm cô lăn trên mặt đất một vòng, sau đó giữ chặt. Cô có thể cảm nhận được sức mạnh nơi cánh tay anh, còn có một sự ấm áp lạ thường xuyên qua lớp áo thấm vào da thịt, khiến cô không khỏi sửng sốt.
Bốn phía vang vọng tiếng súng "pằng pằng", ồn đến nỗi cô thấy đau cả màng nhĩ. Cô vùng ra muốn xem thử Thiên Nhiên thế nào, lúc này bên tai cô vang lên giọng nói trầm thấp của một người đàn ông: "Đừng nhúc nhích, Thiên Nhiên không sao, Sở Hoài đang bảo vệ cô ấy!"
Ngón tay Thích Nghi bấu chặt lấy ngực áo Đông Phương Tín, nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, cô thấy mình như sắp không thở nổi. Cô cố gắng nghiêng đầu sang một bên để có không khí hít thở. d.ie~qqstareditndanl-eq,uy’;d.o.n
Sau khi hô hấp lại bình thường, cô khẽ nuốt một ngụm nước bọt, dư quang nơi khoé mắt nhìn thấy Sở Hoài quả thật đã kéo Thiên Nhiên nấp sau một tảng đá để bảo vệ cô ấy, cô thấy lòng mình nhẹ nhõm đi nhiều. Nhưng khi phát hiện động tĩnh rục rịch trong bụi cỏ, cô lại trở nên lo lắng.
Theo quan sát của cô, trong bụi cỏ ắt đang che giấu không ít người, hơn nữa những người này trên tay đều có vũ khí, e là cố tình đến đây để đối phó các cô. Nếu không thì cớ gì lại xuất hiện nơi rừng núi hoang dã này?
Cô trông thấy Đông Phương Tín không còn bộ dáng hoa hoa công tử như ngày thường nữa, lúc này gương mặt anh nghiêm túc, ánh mắt vô cùng sắc bén chẳng khác gì một vị tướng trên sa trường. Thích Nghi không khỏi hoài nghi, trực giác nói cho cô biết dáng vẻ vô lại ngày thường của anh có lẽ chỉ là ngụy trang, đây mới thật sự là Đông Phương Tín. Cô đè nén sự tò mò đang trào dâng trong lòng, nhỏ giọng hỏi anh: "Bọn họ là ai?"
Đông Phương Tín đáp: "Chuyện đã đến nước này, lẽ nào cô còn không biết?"
Thích Nghi nghe xong trong lòng đã có đáp án.
Những người này e là từ Phổ Lai Tự đuổi đến. Nhưng khi còn ở Phổ Lai Tự, cô không hề phát giác có nhiều người đến thế. Nếu không thì sao lúc đó họ không ra tay? Lẽ nào là vì muốn di dời sự chú ý ư? Bởi vì nếu ra tay ở Phổ Lai Tự thì mọi người sẽ chú ý đến nó, nhưng chỉ cần bước chân ra khỏi Phổ Lai Tự, thì sẽ không ai nghi ngờ bọn họ nữa.
Nghĩ tới đây cô lại thấy đầu óc rối ren. Nhưng tình hình trước mắt đang nguy hiểm nên cô không có thời gian nghĩ nhiều, cô cắn răng nói: "Đông Phương Tín, mở to mắt ra nhìn hoạ mà anh gây ra đi."
"Nếu không dẫn dụ bọn họ xuất hiện, tình thế của chúng ta sẽ càng nguy hiểm."
"Nếu anh không điều tra chuyện xảy ra năm đó, thì tất cả đã trở thành quá khứ rồi."
"Thù giết cha, sao có thể không báo?" Lời vừa ra khỏi miệng anh đã phát giác mình lỡ lời. Anh nhanh chóng cúi đầu, nhìn Thích Nghi với ánh mắt âm u, đáy mắt loé lên tia sắc bén như muốn giết chết cô ngay khoảnh khắc ấy.
Thích Nghi cảm giác được lưng mình đang đổ mồ hôi lạnh.
Thảo nào Đông Phương Tín lại điều tra chuyện thành phố Hồi Ức, thì ra bố anh cũng dính líu trong đó. Có điều, những tin tức liên quan đến thảm án "thành phố Hồi Ức" năm đó không hề nhắc đến người nhà họ Đông Phương.
"Chỗ này không an toàn, đợi lát nữa tôi yểm trợ cho cô, cô lăn qua chỗ Thiên Nhiên đi." Trong lúc Thích Nghi đang nghi hoặc, Đông Phương Tín lại lên tiếng: "Tôi đếm đến ba 一一"
"Tôi không đi đâu! Nếu tôi lăn qua đó, đám người kia chắc chắn sẽ phát hiện chỗ ẩn thân của mọi người, nếu vậy thì không chỉ tôi, mà cả Thiên Nhiên cũng gặp nguy hiểm!" Thích Nghi thắng thừng từ chối đề nghị của Đông Phương Tín, sau đó chỉ tay vào gốc cây cổ thụ bên cạnh: "Chúng ta qua đó nấp đi!"
"Đó là mục tiêu dễ bị phát hiện." Đông Phương Tín nhíu mày.
"Tôi còn không sợ, anh sợ làm gì chứ?" Thích Nghi nói xong liền vùng khỏi cánh tay anh lao nhanh qua đó.
Đông Phương Tín mắng một tiếng, sau đó không chần chừ lao theo cô.
"Chỗ kia có người!" Trong bụi cỏ vang lên một tiếng nói trầm thấp.
Kế đến, Thích Nghi nghe một tiếng "pằng" vang dội, thân cây khẽ động, có lẽ là một bên khác của cây đã bị trúng đạn.
Cô dựa lưng vào gốc cây, khi thấy thân thể cao lớn của Đông Phương Tín đang chụp xuống đầu mình, cô vội vã cuộn người lại.
Nhưng vẫn không tránh được bị anh ôm vào lòng.
Ngực anh có một mùi hương nam tính rất dễ chịu, cộng với hơi thở nóng hôi hổi đang phả vào mặt cô, tạo nên một sức hút lạ thường. d.ie~qqstareditndanl-eq,uy’;d.o.n
Thích Nghi thầm nghĩ, nếu không phải đang trong cảnh nguy hiểm, e rằng cô sẽ bị anh quyến rũ mất.
"Pằng pằng pằng 一一"
Lại vang lên một loạt tiếng súng, tiếp đến là tiếng động di chuyện sột soạt trong các bụi cây. Bốn phía dấy lên một mùi chết chóc, tựa như chỉ cần gió thổi cây động cũng sẽ dẫn đến nguy hiểm.
Thích Nghi đặt tay trước ngực, bình ổn lại hơi thở, cô tập trung lắng nghe tiếng bước chân đang đến gần, phán đoán khoảng cách chính xác đến chỗ kẻ địch.
"Lát nữa tôi sẽ thu hút sự chú ý của bọn họ, nhân lúc đó cô chạy về lối nhỏ ở bên trái, đừng quay đầu lại." Đột nhiên Đông Phương Tín đưa tay đè nhẹ lên gáy và kề môi bên tai cô nói nhỏ: "Nhớ lấy, dùng hết sức chạy đi!"
Vừa dứt lời, không đợi Thích Nghi phản ứng, anh đã đột ngột nhảy ra ngoài.
Lại một hồi tiếng súng vang lên.
Thích Nghi không làm theo lời anh nói, cô chỉ nhìn theo bóng dáng nhanh nhảu của anh đang phục bên bụi cỏ. Mặc dù đối thủ vẫn chưa áp sát nhưng trong tay họ có vũ khí, nếu họ thật sự áp sát anh thì chắc chắn sẽ không có kết quả tốt đẹp.
Nghĩ tới đây, Thích Nghi liền nhặt mấy viên đá bên cạnh, từ từ ló đầu ra, nhờ vào những chiếc bóng được mặt trời chiếu rọi để quan sát những bóng người đang ngày càng áp sát anh. Khi thấy đã tới lúc, cô vừa định ném đá tấn công đám người nọ thì bỗng dưng một loạt năm phát súng "pằng pằng pằng pằng pằng" vang lên, tiếng ư hự của đám người đó đã trở thành âm thanh vang khắp ngọn núi hoang dã này.
Tiếp đó, Thích Nghi thấy vài bóng người cao lớn lần lượt tiếp đất.
Người ra tay bắn rất chuẩn, mỗi một phát đều trúng ngay tim. Không quá vài giây đã xử lý một nhóm người.
"Rút!"
Thích Nghi thấy ba người còn lại cùng một bóng dáng cao lớn đi đầu rút về phía Đông.
Người vừa nổ súng lập tức đuổi theo.
Khi anh ta đi qua người Đông Phương Tín đã quăng một món đồ, Đông Phương Tín trở mình bắt lấy, sau đó nhanh nhẹn đứng dậy đuổi theo.
Thấy bóng dáng các anh khuất dần đuổi theo nhóm sát thủ, Thích Nghi khẽ cau mày, cô vừa định nhổm dậy chạy theo thì bỗng nghe thấy một giọng nữ đang gọi mình. Cô lập tức dừng bước, lúc này Thiên Nhiên đang hối hả chạy tới chỗ cô: "Thích Nghi, cậu không sao chứ?"
"Tớ không sao." Thích Nghi lắc đầu, cô phát giác Sở Hoài đứng sau lưng đang nhìn mình với ánh mắt thâm sâu khó lường, cô hơi khựng lại, sau đó bèn dời mắt nhìn Thiên Nhiên: "Cậu thì sao?"
"Tớ ổn." Thiên Nhiên nhắm mắt rồi mở ra, gương mặt cô ấy trắng bệch, có thể thấy là vẫn chưa bình tĩnh lại từ cuộc hỗn loạn vừa rồi.
Thích Nghi mải miết nhìn theo hướng Đông Phương Tín và Long Vu Hành chạy đi, cuối cùng quyết tuyệt không để ý đến họ nữa. Cô mỉm cười nhìn Sở Hoài, nói: "Vừa nãy anh đã cứu Thiên Nhiên đúng không? Cảm ơn anh nhé!"
"Không có gì."
"Anh Sở." Lúc này Lý Tốc đã bước đến, nhìn Thích Nghi và Thiên Nhiên một lượt: "Tôi đến phía trước xem tình hình, nhờ anh chăm sóc các cô ấy nhé!"
"Đi đi!" Sở Hoài nói năng từ tốn nhưng trong mắt lại toả ra vẻ âm u.
Lý Tốc dúi vào tay anh ta một khẩu súng, nói là phòng khi cần thiết, sau đó nhanh chân đi mất.
Thiên Nhiên nắm chặt tay cô, dáng vẻ vô cùng lo lắng: "Họ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Không đâu!" Thích Nghi khẽ liếc Sở Hoài: "Chắc là anh Hoài đã chuẩn bị chu toàn mọi việc rồi nhỉ?"
Nghe cô nói, Sở Hoài hơi nhướng mày: "Cô có ý gì?"
"Hai người họ là anh em tốt của anh, nhưng trong tình thế nguy hiểm thế này, anh lại không có vẻ gì là lo lắng. Bởi vì anh rất chắc chắn họ sẽ an toàn." Thích Nghi bình thản nói: "Nếu không, sao lúc này anh có thể bình tĩnh đứng đây với chúng tôi chứ."
"Cô rất thông minh." Sở Hoài không che giấu sự tán thưởng dành cho cô.
"So với anh Sở thì còn kém xa!"
Sở Hoài nhướng mày, không lên tiếng nữa.
Trực giác Thích Nghi cảm thấy ánh mắt Sở Hoài nhìn mình rất kì lạ, nhưng rốt cuộc lạ ở chỗ nào thì cô lại không nói rõ được.
Sự chú ý của Thiên Nhiên dồn hết vào lối nhỏ phía trước, ánh mắt tràn đầy lo âu, có vẻ rất trông mong những người truy đuổi theo bọn sát thủ mau chóng quay về.
*
Không lâu sau, Đông Phương Tín và Long Vu Hành, cả Lý Tốc đều lần lượt trở về.
Sở Hoài và Thích Nghi, Thiên Nhiên đang ngồi nghỉ trên tảng đá, lúc nhìn thấy các anh, Sở Hoài cười nói: "Thế nào?"
"Xem ra trước đó bọn chúng đã tìm hiểu đường đi, chuồn mất rồi." Gương mặt Đông Phương Tín thoáng qua vẻ thất vọng.
"Bọn chúng không phải nhân vật tầm thường." Long Vu Hành nhìn những cái xác ngã trên mặt đất: "Bây giờ sẽ khó có thể tra ra gốc rễ của bọn chúng, nhưng chưa chắc đã mất hết manh mối."
Anh ta nói tới đây bèn nhìn Lý Tốc.d.ie~qqstareditndanl-eq,uy’;d.o.n
Lý Tốc lập tức gật đầu, cậu ta đi qua đó kiểm tra mấy cái xác, sau đó lấy điện thoại chụp lại chân dung của bọn chúng.
Thiên Nhiên thấy mọi người không sao mới thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên sắc mặt cô ấy lại càng trắng hơn.
"Thiên Nhiên, cậu không khoẻ hả?" Thích Nghi thấy thế vội đỡ vai cô ấy: "Cậu không khỏe chỗ nào, mau nói tớ biết!"
"Tớ không sao." Thiên Nhiên lắc đầu, cô ấy cố rặn ra một nụ cười để trông mình phấn chấn hơn: "Chỉ là tớ thấy hơi mệt."
"Sở Hoài, chỗ này còn cách trực thăng của anh bao xa?" Thích Nghi nhìn Sở Hoài với ánh mắt đầy lo lắng: "Chúng ta phải nhanh chóng trở về Ôn Thành!"
"Muốn leo lên đấy e là không dễ, hay mọi người đến chân núi đợi đi, tôi sẽ nghĩ cách hạ cánh ở bờ biển." Anh ta nhìn Đông Phương Tín: "Đông Phương, cậu đi với tôi."
Đông Phương Tín ngưng mắt nhìn Sở Hoài, thấy ánh mắt anh ta sâu xa bèn gật đầu, hai người cùng nhau lên núi.
Thích Nghi nhìn bóng lưng hai người họ mắng: "Rõ là có thể đáp xuống ở bờ biển, sao phải bắt chúng ta leo lên đó chứ?"
Nói đến đây, cô cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Bỗng dưng trong đầu hiện lên một ý nghĩ, cô chớp mắt vài lần, bởi vì Đông Phương Tín và Sở Hoài đã đi xa nên ánh mắt của cô đổ dồn về Long Vu Hành: "Không phải là các anh cố ý đấy chứ?"
"Hả?" Long Vu Hành giật giật chân mày.
"Ban nãy Sở Hoài nói với tôi một cách thản nhiên nhưng chắc chắn rằng, cho dù trên đường gặp phải nguy hiểm, các anh cũng có cách xử lý ổn thoả." Thích Nghi sa sầm mặt: "Do đó, vốn dĩ không cần lên đến đỉnh núi cũng có thể rời khỏi đây. Nhưng các anh cứ một mực sắp xếp lên núi, mục đích là để dụ bọn sát thủ kia nhỉ? Các anh biết trước bọn chúng chắc chắn sẽ đến giết mình đúng không?"
"Không phải biết trước, chỉ là một ván cược thôi." Đôi mắt anh ta nhìn Thích Nghi đầy vẻ bất ngờ: "Tôi không ngờ cô lại tỉ mỉ đến vậy, chuyện này mà cũng có thể nhìn ra?"
Nghe lời anh ta nói, Thích Nghi bùng nổ: "Sao các anh vẫn ích kỷ thế chứ? Dám mạo hiểm tính mạng của chúng tôi."
"Chúng tôi cũng đang mạo hiểm cùng các cô đấy thôi." Long Vu Hành không cho là đúng: "Hơn nữa, cùng nhau trải nghiệm những thứ này, cô không thấy rất kích thích à?"
"Anh không biết có một số người không chịu nổi kích thích hay sao?"
"Tôi thấy cô có vẻ thích mà nhỉ?"
"Anh có nghĩ cho Thiên Nhiên không? Sức khoẻ của cậu ấy không tốt, không chịu được kích thích 一一"
"Hiện giờ cô ấy vẫn ổn đấy thôi."
"Cậu ấy 一一"
"Thích Nghi, cậu đừng nói nữa, tớ không sao." Trông thấy Thích Nghi và Long Vu Hành sắp cãi nhau tới nơi, Thiên Nhiên bèn lên tiếng khuyên ngăn: "Họ làm thế nhất định đã nắm chắc trong tay mọi thứ. Họ cũng có khả năng bảo vệ chúng ta, chuyện xảy ra ban nãy cậu đã chứng kiến rồi mà."
Thích Nghi câm nín.
Thiên Nhiên lúc nào cũng hiền lành như vậy, chuyện gì cũng nghĩ cho người khác trước tiên. Nhưng người như cô ấy, cho dù bị người khác tóm được điểm yếu cũng ngờ nghệch không hay không biết!
Mặc dù cô chưa nói hết lời, nhưng Long Vu Hành lại từ từ ngẩng đầu, trong đôi mắt chứa nhiều điều phức tạp dường như đang suy ngẫm.
*
Một tình huống khác, Đông Phương Tín và Sở Hoài đang sóng vai đi lên núi.
"Cậu kêu tôi đi cùng là vì có lời muốn nói đúng không?" Đi được một đoạn, Đông Phương Tín lên tiếng trước: "Nói đi!"
"Không phải cậu nghi ngờ Thích Nghi biết võ phòng thân hay sao?" Sở Hoài từ tốn nói.
"Đúng thế." Đông Phương Tín kể sơ lược chuyện anh đấu tay đôi với Bất Hối cho anh ta nghe, sau cùng tóm lại một câu: "Tôi có thể chắc chắn người hôm đó giúp tôi chính là Thích Nghi."
"Nếu tôi không bị hoa mắt, thì lúc bọn sát thủ tiến lại gần, Thích Nghi đã nhặt một ít đá sỏi, định tấn công những kẻ đang áp sát cậu đấy." Sở Hoài nói: "Nếu Long Vu Hành không kịp thời ra tay, có lẽ người cứu cậu sẽ là cô ấy."
"Ồ?" Đông Phương Tín nhíu mày thật chặt, anh dừng bước, nhìn anh ta chằm chằm: "Thật vậy ư?"
Sở Hoài gật đầu.
Trong ánh mắt tối tăm của Đông Phương Tín lại có tia sáng nhấp nháy.
"Cậu định làm thế nào?" Sở Hoài nhìn anh, nói với vẻ lo lắng: "Tôi luôn cảm thấy nguồn gốc của Thích Nghi không đơn giản. Thân phận của cô ấy, lẽ nào chỉ là thiên kim nhà họ Trần thôi sao?"
"Tạm thời tôi chưa có dự tính." d.ie~qqstareditndanl-eq,uy’;d.o.n
Đông Phương Tín khẽ chau mày, ánh mắt mơ màng nhìn về phía trước, giống như đang cân nhắc điều gì đó: "Nhưng tôi đã bảo Lý Tốc sai người đến Rome điều tra gốc rễ của cô ấy rồi. Đến lúc đó, sự thực về cô ấy sẽ được đưa ra ánh sáng."
"Thân phận là câu đố của một người, không dễ tìm ra lời giải thế đâu." Sở Hoài vỗ vai anh: "Đông Phương, cậu coi mà làm!"
Đông Phương Tín đặt tay lên mu bàn tay anh ta, nói với giọng không chắc chắn: "Tôi biết rồi."
一一一一一一
Không khí trong khoang trực thăng rất kì lạ.
Trừ Lý Tốc đang ngồi ở ghế lái, những người còn lại trừng mắt nhìn nhau, không ai nói tiếng nào.
Thiên Nhiên thấy tình hình như vậy bèn nhíu mày, gương mặt trắng bệch càng khó coi hơn. Ngón tay cô ấy bấu chặt đầu gối, mắt nhắm hờ định chợp mắt một tí để giảm bớt cảm giác khó chịu trong người.
Nhưng cảm giác đè ép trước ngực khiến Thiên Nhiên hít thở khó khăn, cô bấm vào lòng bàn tay, trên trán rịn ra từng giọt mồ hôi to như hạt đậu, từng giọt từng giọt rơi xuống chiếc thảm dưới chân.
Thích Nghi ngồi bên cạnh cô ấy nên phát hiện sớm nhất, cô cau mày, vội ôm lấy vai Thiên Nhiên: "Cậu không khoẻ sao không bảo tớ?"
"Tớ không sao." Thiên Nhiên áp tay trước ngực, cố gắng hít thở.
"Thế này mà còn nói không sao?" Thích Nghi nhanh chóng giúp cô ấy cởi chiếc cúc áo trên cùng, sau đó liếc nhìn mấy người đàn ông: "Mau giúp cậu ấy nằm xuống 一一"
"Thích Nghi, tớ không sao mà." Thiên Nhiên nắm chặt tay cô, sau đó lắc đầu: "Chỉ là ban nãy bị kinh sợ nên thấy có chút không thoải mái thôi."
Trông thấy đôi mắt đầy khẩn khoản của cô ấy, Thích Nghi mềm lòng. Cô cắn răng rồi gật đầu: "Được, vậy cậu dựa vào người tớ, nhắm mắt nghỉ ngơi một lát nhé."
"Ừm." Thiên Nhiên gật đầu, nhìn mấy người đàn ông với vẻ ngượng ngùng: "Tôi không sao cả, các anh đừng lo."
Cô ấy nói xong liền ép mình nhắm mắt, không nhìn biểu cảm của những người đó.
Cô sợ sẽ phát hiện thứ gì đó từ ánh mắt của họ.
Các anh đều không nói tiếng nào, Đông Phương Tín và Sở Hoài thoáng nhìn Long Vu Hành, vẻ mặt anh ta lạnh lùng, chỉ nhìn chằm chằm Thiên Nhiên bằng ánh mắt âu lo chứ không nói gì.
一一一一一一
Ôn Thành, biệt thự Phượng Hoàng.
Sau khi trực thăng đáp xuống, Thích Nghi không kịp nói cảm ơn đã hối hả đỡ Thiên Nhiên vào trong.
Nhìn bóng dáng các cô đi vào toà chính của ngôi biệt thự, Đông Phương Tín mới nói với Long Vu Hành: "Cậu thực sự cho rằng không cần thiết phải điều tra chuyện cũ của Lam Thiên Nhiên ư?"
Long Vu Hành chỉ lườm anh không nói.
Sở Hoài đứng bên cạnh liên tục lắc đầu.
*
Vừa bước vào phòng, đôi chân Thiên Nhiên mềm nhũn, trong lúc nhất thời không đứng vững đã ngã sang một bên.d.ie~qqstareditndanl-eq,uy’;d.o.n
"George!" Thích Nghi hét một tiếng về phía tầng một.
Bóng dáng chàng thiếu niên nhanh chóng xuất hiện, cậu vốn đang vui mừng vì nhìn thấy các cô, nhưng khi phát hiện vẻ mặt ngưng trọng của Thích Nghi cùng với sắc mặt trắng bệch của Thiên Nhiên, cậu ta nhíu mày rồi chạy như bay xuống: "Chị, Nara sao thế?"
"Lập tức chuẩn bị xe, chúng ta phải đưa cậu ấy đến bệnh viện." Thích Nghi nói.
George đáp một tiếng, đang muốn ra cửa thì cánh tay bị Thiên Nhiên kéo lại. Cô ấy nói một cách khó nhọc: "Đợi họ đi trước đã!"
Thích Nghi nghe xong liền nổi giận đùng đùng: "Thiên Nhiên, cậu không cần cái mạng này nữa đúng không?"
"Đợi họ đi trước!" Thiên Nhiên hiếm khi kiên quyết như vậy: "Thích Nghi, cậu nghe tớ lần này nhé!"