Thích Nghi nhìn về phía người kia.
Nói chuyện là một cô gái, rất trẻ tuổi, gương mặt xinh xắn, tóc ngắn gọngàng, quần áo đơn giản, mặc dù vóc người rất là nhỏ gầy, nhưng lại cómột đôi mắt hạnh to tròn, thoạt nhìn rất có vài phần tư vị hiên ngangmạnh mẽ.
“Mày ngậm máu phun người!” Người phụ nữ chỉ vào chóp mũi cô gái kia mà mắng: “Đồ đê tiện, tao thấy mày là cùng một loại ngườivới bọn họ!”
“Người đàn bà chanh chua! Em gái bà mới ti tiện!” Cô gái cũng không chịu thua, nhanh chóng phản kích lại.
“Mày. . .” Người phụ nữ giận đến mặt mày xám ngoét, đang muốn mở miệng mắng lần nữa.
“Được rồi.” Thích Nghi trầm giọng quát, mắt lạnh liếc người phụ nữ kia: “Muốn bao nhiêu, nói đi!”
Nếu như dùng tiền có thể giải quyết được vấn đề, vậy thì không thành vấn đề gì.
Người phụ nữ có hơi sững sờ, ánh mắt nhìn chằm chằm Thích Nghi, nhất thời im lặng.
“Này, tôi nói có phải cô có tiền mà không có chỗ tiêu đúng không? Bà ta rõràng là tập đoàn lừa gạt, cô còn ngốc đến mức lấy tiền để đuổi bà tađi?” Cô gái không vui nhìn Thích Nghi: “Như vậy không phải mục đích củabà ta đạt được rồi sao?”
“Hình như đây là chuyện của tôi.” Cũngkhông phải là Thích Nghi không biết phân biệt, mà là nếu còn ầm ĩ nhưvậy, chỉ sợ sẽ đưa cảnh sát tới. Đến lúc đó, chuyện Thiên Nhiên bị tainạn xe cộ sẽ bị lộ ra ánh sáng. Vả lại, hai người bọn họ ở chỗ này biểudiễn tiết mục người đàn bà chanh chua chửi đổng, nhất định sẽ bị phóngviên bịa chuyện viết linh tinh, đến lúc đó chỉ sợ Thiên Nhiên cũng dínhdáng tới, vậy thì phiền toái.
“Cô thật là không phân biệt tốt xấu!” Cô gái tức giận trừng Thích Nghi một cái, vẻ mặt khó chịu.
“Không ra giá thì lập tức cút cho tôi!” Thích Nghi không ý tới cô gái, chỉ thờ ơ nhìn người phụ nữ.
Người phụ nữ vừa muốn nói chuyện, lại nghe cô gái cười lạnh: “Mọi người xem,chỗ này của tôi có chứng cớ chứng minh bà ta là tập đoàn lừa gạt.”
Mọi người cùng nhau nhìn về phía cô.
Cô lấy ra một cái điện thoại di động, ở trên màn hình bấm bấm vài cái, phát ra một đoạn video.
Tiết mục trên màn hình, giống y hệt cảnh tượng người phụ nữ mới vừa rồi bị tài xế đụng phải.
“Oa, thì ra bà ta là tên lừa gạt. . . . . .”
“Mau báo cảnh ——”
“Ơ, người đâu?”
Mọi người tìm kiếm khắp nơi, nhưng đâu còn thấy bóng dáng người phụ nữ kia? Không biết từ lúc nào người phụ nữ kia đã biến mất.
Một đám người buồn bực, mắt thấy không thể chơi đùa được, liền rối rít giải tán.
Tài xế thở phào một cái, liên tục khom người với cô gái gan dạ kia: “Tiểu thư, cám ơn cô đã ra mặt thay tôi.”
“Anh mới là tiểu thư!” Cô gái không chịu nổi bộ dáng này của anh ta, chu cái miệng nhỏ nhắn, đưa tay cầm lên thẻ công tác chứng minh trước ngực:“Nhìn rõ ràng một chút, tôi không phải tiểu thư, mà là phóng viên! Tôicó tên, tên là Phong Chi Sơ.”
Tài xế thật thà cười một tiếng: “Cám ơn Phong tiểu thư.”
Phong Chi Sơ hừ một tiếng, liếc nhìn Thích Nghi, trong mắt mang theo một chút khinh thường: “Có tiền rất giỏi sao?”
Thích Nghi không để ý tới cô ấy, chỉ xoay người kéo cửa chuẩn bị lên xe.
Phong Chi Sơ nhướng mày, đang muốn cản cô, lại thấy Lam Thiên Nhiên đang ngồi trong buồng xe, khẽ sửng sốt.
“Tài xế, lái xe.” Thích Nghi vừa nói ra, cả người đã ngồi xuống, đóng cửa xe lại.
Tài xế nhìn Phong Chi Sơ khom người một lần nữa, mới ngồi lên ghế lái, vẫnkhông quên quay cửa kính xe xuống đưa danh thiếp cho Phong Chi Sơ:“Phong tiểu thư, đây là danh thiếp của tôi, chút nữa tôi mời cô ăn cơm.”
Phong Chi Sơ nhận lấy, ánh mắt lại chăm chú nhìn Thiên Nhiên.
Hành động của cô Thiên Nhiên nhìn thấy rất rõ, lúc này hướng cô cười nhạt một tiếng.
Cảm giác nhạy cảm của phóng viên làm cho Phong Chi Sơ ngay lúc cô ấy quaylại mỉm cười, liền giơ điện thoại di động lên ấn xuống nút chụp ảnh.
Xe gào thét đi.
Nhìn ảnh chụp trên điện thoại di động, mặt mày Phong Chi Sơ trầm xuống, trong đáy mắt song gợn lăn tăn.
——— ——————
Trên xe, Thiên Nhiên ngồi bên cạnh đưa mắt nhìn Thích Nghi.
Thích Nghi cười nhạt: “Muốn hỏi mình cái gì?”
“Cậu biết rõ còn hỏi.” Thiên Nhiên oán trách trừng mắt nhìn cô.
Đôi lông mày của Thích Nghi nhíu lại, âm thanh ôn lạnh như nước: “ThiênNhiên, cậu cũng đã nhìn ra, bọn họ là thông đồng với nhau.”