Ngã Vào Tình Yêu

Chương 5: Di chứng sau tai nạn




Sau khi mọi người họp xong và dời đi, Lâm Duy vẫn còn đang mệt mỏi. Cơn chóng mặt của cô khiến cô không dám đứng lên đi lại, mặc dù biết mọi người đã dời đi nhưng cô chẳng thể làm gì. Dương Lỗi thấy cô như vậy nhẹ nhàng đến gần và nói:

- Tôi không biết chị không khỏe, nếu không tôi cũng sẽ không vác chị lên như vậy, chỉ là muốn trêu chọc chị một chút.

- Tôi ghi thù cậu rồi.

- Vậy sao chị đến để kiểm tra nhưng lại đi vào casting vai diễn.

- Tôi nghe thấy mấy người phụ nữ ngoài kia khen cậu, nói cái gì mà muốn ôm hôn vài lần cũng được, cho vợ chưa cưới của anh ta ghen bằng chết. Xong lại còn có cô ta muốn giữ giỏi thì đến mà diễn chung đi.

- Vậy nên chị ghen sao?

- Tôi mà lại phải ghen sao? Tôi còn hơn cậu sáu tuổi, đối với khuôn mặt non nớt của cậu. Tôi còn sợ mình giống như gà mẹ chăm con.

- Chị chê tôi trẻ con sao?

- Là tôi nói tôi già.

- Nhưng tôi thực sự thích chị, từ lần đầu tiên gặp chị ở sân bay.

- Nhưng tôi không thích cậu.

Dương Lỗi nhìn Lâm Duy, nhẹ nhàng bế cô lên, cô chỉ có thể nhìn anh bằng ánh mắt cau có. Hờn dỗi nếu không phải cô không khỏe, nhất định sẽ đánh lại anh không chịu để yên như này. Huống hồ hiện tại cô lại còn bị anh ôm ấp trong tay, cảm giác như hàng nghìn con mắt đang nhìn về phía mình, cô chỉ biết khóc ròng, xấu hổ. Nhưng cô lại dúi đầu cúi mặt vào trong phía vai anh. Nhẹ nhàng mìm cười và cảm nhận bờ vai vừng chắc, lại có thêm sự ấm áp và mùi xạ hương nhè nhẹ, lúc này bước của anh cũng dường như chậm lại. Thiếu Triết cũng nhẹ nhàng nhắc nhở chuyện anh cùng cô ấy xuất hiện trước khi quay sẽ không tốt. Anh chỉ cười nói, vài ngày nữa tất cả mọi người đều biết quan hệ của hai người họ, quá chú tâm làm gì. Sau đó trực tiếp báo trợ lý không cần theo anh nữa, mà trực tiếp ôm cô lên xe của Thiếu Triết báo anh tìm một nhà hàng nào không gian kín đáo dùng cơm trưa.

Sau khi ép được Lâm Duy ăn gần một nửa của chén cơm nhỏ, anh cũng không còn ép buộc cô nữa, mà nhanh chóng dùng bữa để cùng cô trở về nhà.

Chỉ có mình Lâm Duy tức tối, bởi Dương Lỗi dường như hôm nay mặt quá dày. Cậu ta ăn xong chưa đủ, nhất định nói đưa cô về nghỉ ngơi, nếu cô không chịu về anh sẽ trực tiếp gọi đến nhà họ Lâm, vậy mà khi cô trở về, anh lại tiếp tục ngồi chờ cô đợi cô nằm nghỉ mới chịu ra phòng khách.

Dương Lỗi đi xem xung quanh một lượt quanh nhà của Lâm Duy, khi đi được một vòng quay lại đã thấy người phụ nữ nằm trên giường kia thở đều, vậy là đã chìm sâu vào giấc ngủ. Bảo sao cô ấy lại có thể gầy đến vậy.

Anh cầm chiếc chìa khóa nhà của cô rồi nhanh chóng dời khỏi, tầm nửa tiếng sau anh quay lại với đủ các túi đồ trên tay, anh mua thật nhiều đồ ăn để vào trong tủ lạnh, mà bản thân anh không biết rằng nơi này chỉ là nơi cô trốn lão Lâm những lúc sức khỏe không tốt. Thiếu Triết là người duy nhất biết nơi này, hiện tại có thêm Dương Lỗi nữa. Nhưng anh lại thực tâm muốn cô ở lại nơi này, bởi anh cũng muốn ở lại nơi đây cùng cô. Sau khi sắp xếp gọn gàng đồ ăn vào tủ lạnh, kiểm tra xung quanh thấy nơi này cũng đầy đủ tiện nghi, anh liền mỉm cười, tối nay anh nhất đính sẽ nấu cho cô một bữa cơm gia đình ngon nhất.

Sau một hồi bận rộn, anh vừa lau khô tay vừa tiếng vào phía phòng ngủ. Nhưng cô gái kia dường như đang không thoải mái, đang khó chịu, hơn nữa mồ hôi trên trán đã trải lên lấm tấm, khuôn mặt nhăn nhó của một cơn đau. Dương Lỗi thấy vậy liền tiến nhanh về phía Lâm Duy, nhẹ nhàng dùng một chiếc khăn nhỏ phía đầu giường lau bớt mồ hôi trên trán và cổ của cô. Cô không hề sốt, không hề nóng nhưng lại toát mồ hôi, miệng lại lẩm bẩm thật đau.

Dương Lỗi nhẹ nhàng gọi tên Lâm Duy, gọi cô dậy hỏi cô đau ở nơi đâu, nhưng cô đang ở trong cơn mê man, tay cô sờ soạng bắt được bàn tay anh, nhưng khi anh cảm nhận được là cơn đau do tay cô bấu xuống. Dương Lỗi thấy cô không ngắt được cơn mê sảng, bèn lật chăn dậy nhẹ nhàng xoa về phía lưng của cô. Dần dần xoa xuống phía thắt thưng cô lại không thấy cô không còn kêu đau nữa, nhưng dường như anh lại cảm nhận được điều gì không đúng dưới lớp áo của cô. Hơn nữa, bộ quần áo công sở mà cô mặc sớm đã ướt bởi mồ hôi rồi. Anh nhìn cô xong, cuối cùng vẫn phải thở dài xoa lưng cho cô một hồi sau khi cô lại nhẹ nhàng thở đều anh liền đứng dậy về phía tủ quần áo của cô, tìm cho cô một bộ đồ ngủ.

Anh nhìn từng ngăn tủ một, quần áo được cô phân chia theo từng gam màu của bảng màu sắc, một ngăn riêng biệt của quần áo công sở, nhưng điều khiến anh thích thú lại là những bộ đồ ngủ của anh. Nhưng bộ quần áo nhỏ nhắn, màu sắc nhẹ nhàng, kèm theo những hình hoạt hình ngộ nghĩnh đáng yêu, để nói ra giống quần áo của mấy em nhỏ học sinh trung học thì đúng hơn. Điều đó lại càng làm anh muốn ở bên cạnh, bởi anh muốn được bảo vệ, được quan tâm, được chăm sóc cô. Bởi tất cả với anh đều là nguyện ý.

Mang bộ quần áo ngủ đến cho cô. Anh biết sau khi tỉnh dậy cô chắc chắn sẽ la lớn, có thể sẽ xông lên đánh anh, nhưng đối mặt với sức khỏe cô, anh chấp nhận. Bèn ngồi xuống nhẹ nhàng thay bộ đồ mới giúp cô. Lúc này anh mới tận mắt nhìn được vết sẹo dài trên lưng cô. Hóa ra, nơi đó là nơi cô chịu đựng những cơn đau. Vết thương này, bản thân anh nhìn cũng đã thấy đau, huống hồ nói chi đến chuyện một cái gái nhỏ, anh không biết sảy ra chuyện gì khiến cho cô phải chịu đựng cơn đau này, nhưng anh quả thật mong muốn ở bên cạnh, chăm sóc nhất là những lúc cô phải chịu đau đớn như khi nãy kia. Anh lại càng không kiềm lòng nổi.

Vừa ôm cô trong tay, anh vừa nhẹ nhàng xoa lưng cho cô, đuôi mày cô cũng giãn ra dường như có điểm tựa, chân cô cũng vì thế mà nhẹ nhàng gác qua chân anh, nghiễm nhiên coi anh như một chiếc gối ôm để chân tay tự do thoải mái. Nhưng lại vô tình đánh thức bản năng của đàn ông trong anh lúc này, huống hồ lại là một người thanh niên đến tuổi trưởng thành. Cuối cùng chỉ đành cắn răng chịu đứng, cố gắng dời khỏi phòng ngủ của cô.

Khi anh dời đi, nụ cười trên môi cô gái bỗng nhiên nở rộ. Cô mới tỉnh lại từ lúc cố tình dùng tay chân ôm vòng lấy người anh, dọa cho anh một vố phải dời khỏi nơi này. Cô làm sao lại không biết đến mấy cái phản ứng sinh học kia của anh chứ. Cứ cho là cô ở nước ngoài nhiều năm, cũng có yêu đương hẹn hò, cuộc sống bên đấy không gò bó, khiến cho cô không hề câu nệ, nhưng anh thì lại khác. Cô vốn chỉ muốn đùa giỡn trêu chọc anh giống như một đứa trẻ, nhưng lại bất giác nhớ về cái ôm của anh rồi.

Bỏ qua suy nghĩ của mình lăn lộn ngủ tiếp, đã ở nhà rồi mất công ngủ nguyên ngày, ngủ thâu đêm cũng được. Nhưng khi cô đang mơ màng thật lâu lại thấy có người gọi cô dậy. Cô hờn dỗi phụng phịu cũng chỉ thấy anh đang cố gắng gọi cô dậy, dùng một chiếc dây thun bốc tóc của cô, giúp cô buộc tóc, sau đo kéo chân cô đến bên cành giường, giúp cô đi dép vào chân sau đó nhanh chóng đẩy cô ra ngoài rửa chân tay, mặt mũi rồi đẩy cô đến bàn ăn để ăn cơm tối.

Nhìn mâm cơm được đặt ngay ngắn trên bàn ăn giống như một ngôi nhà nhà, có chồng có vợ hoặc là giống hệt một cặp đôi ngọt ngào đang yêu đương sâu đậm. Nhưng cô lại nghĩ đến chuyện, đây chỉ là ước mơ của mình cô. Cứ cho anh đã nói anh thực sự thích cô, nhưng cô cũng lo lắng, bởi đối với cô, anh làm sao hiểu được, cô hiện tại là tổng tài lạnh lẽo, còn anh, còn quá ít tuổi để trưởng thành bên cô.