Ngã Vào Tình Yêu

Chương 13: Họp báo, gả cho anh được không?




Dương Lỗi nhìn về phía cô thở dài, anh biết chuyện này đối với cô cũng là không có nhiều điều có lợi nhưng đối với anh anh lại càng muốn bảo vệ gia đình nhỏ này trọn vẹn hơn.

- Anh không cần, chuyện anh có con là sự thật, sao phải giúp, đính chính nó không phải con anh sao?

- Vậy bên phía công ty anh nói sẽ giải quyết như nào không?

- Anh chưa thấy biết, bởi

Lời nói của Dương Lỗi có chút ngập ngừng, anh không muốn nói bởi thực chất, bên phía công ty muốn anh công khai cô và hai đứa nhỏ. Chuyện anh công khai hai đứa nhỏ là chuyện dễ, còn chuyện về cô thì lại thật khó, cho là hiện tại cô không để tâm đến vấn đề Lâm Duy hay Lâm Mặc nữa, mặc dù chỉ là tên gọi cô vẫn là con gái nhà họ Lâm, những đằng sau kéo theo lại là cả một mớ hỗn độn.

Điều này anh không muốn nói vì nếu nói ra, đối với cô là bất lợi quá lớn. Nếu anh nói người anh đính hôn cùng là Lâm Duy, vậy người chết kia chắc chắn là Lâm Mặc, vậy nếu Lâm Mặc chết rồi thì đồng nghĩa với việc cổ phần nhà họ Lâm sẽ gặp rắc rối. Còn nếu anh công khai cô là Lâm Mặc, vậy năm đó Lâm Duy cùng anh diễn chung bộ phim đó, khác nào loạn luân anh rể em vợ cơ chứ. Điều này đối với cô anh lại càng không nhẫn tâm.

Nhìn thấy thái độ ấp úng của anh, cô mỉm cười, cô biết anh suy nghĩ gì, cũng biết bên quản lý của anh chắc chắn đã đưa ra đề nghị công khai chuyện anh đính hôn cùng ai, chỉ có điều, anh không biết cô đã hoàn thiện tất cả hồ sơ về Lâm Mặc, cô hiện tại chỉ là Lâm Duy mà thôi.

Chẳng qua đối với cô quả thật chẳng còn quan tâm đến người khác gọi cô là Lâm Mặc hay Lâm Duy nữa rồi, cô đã sống trong mới rối ren, mười năm, gần mười năm, hơn mười năm, cụ thể cô cũng chẳng còn có thể nhớ nổi nữa. Cô chỉ cần biết đến hiện tại vậy là được rồi.

- Thật sự không cần em giúp sao? Em có thể cùng anh mở họp báo, công khai thân phận vị hôn thê của anh, ầy già chuyện này ba mẹ Dương mà biết chắc chắn sẽ vui lắm, nhưng mà anh không cần vậy cũng tốt, em có thể đi làm mà không bị đám nhà báo gây phiền.

Bàn tay đang rửa bát của Dương Lỗi bất chợt ngừng lại. Cô nói như vậy là đang muốn công khai ra ánh sáng, anh bật cười thật hạnh phúc nhìn về phía cô định tiến đến thì lại thấy cô quay đi rồi nói vọng lại.

- Tốt nhất anh nên rửa bát xong đi, em còn xem xét thái độ anh nữa đấy.

Dương Lỗi lại tiếp tục rửa bát, nhưng mà thái độ của anh thì vui vẻ đến kì lạ.

- Vợ à, anh xong rồi, anh rửa bát xong rồi. Tắm cho con và dỗ con ngủ rồi, dọn dẹp sạch đồ chơi của con rồi. Vợ à, em còn việc gì cần anh nữa không?

- Hình như hôm nay em ngồi máy tính hơi nhiều!

- Để anh bóp vai cho em..

- A Lỗi, anh nghĩ kỹ chưa, nếu công khai em ra ngoài ánh sáng, anh sẽ mang danh một trạng vương đấy.

- Anh không sao, anh là yêu em, là yêu con, chứ không yêu tiền bạc gì của nhà họ Lâm hết, anh và em đính hôn khi nhà họ Lâm đang gặp vấn đề khó khăn, không hề giống như bậy giờ, ai dám nói anh là trạng vương được chứ.

- Vậy, nếu họ chê em già hơn anh.

- Em mà già sao em còn rất trẻ, ai dám chê em già chắc chắn miệng còn mang mùi sữa.

- Được, vậy anh.. nói với quản lý bên phía công ty anh đi, chúng ta mở họp báo.

Ánh mắt hai người nhìn nhau, là sự tin tưởng, đối với cả anh và cả cô nữa, đồng ý chấp nhận ra ánh sáng là vì bản thân người kia, là vì, tin tưởng chứng mình với nhau bằng sự có mặt của đối phương trong cuộc đời mỗi người.

Cuộc sống mặc dù ngắn ngủi, cô không thể nao điều khiển được tất cả mọi thứ theo đúng quỹ đạo của nó, chỉ có thể nói rằng, với bản thân cô, cô không ngần ngại bị chỉ trích, không ngần ngại bị công khai, danh tiếng không tốt cô chưa bao giờ để tâm đến. Cô sống là chính mình, vì chính mình cũng là vì những người mà cô yêu thương nhất. Chuyện của hai người vốn dĩ mỏng manh, nếu không làm cho nó keo sơn gắn chặt, có lẽ hai đứa trẻ sẽ mãi núp trong bóng tối trần đầy sự lo sợ.

Cô sống gần nửa đời đã là ích kỉ rồi, hiện tại cô cũng muốn cho bản thân mình chính là mình, không còn cần phải núp dưới bóng của chị gái. Đồng ý cùng anh ra ánh sáng cũng có nghĩa với việc cô chính thức được trở về với bản thân mình, chính là mình.

Vài ngày sau đó, phía bên công ty quản lý của Dương Lỗi tất bật chuẩn bị buổi họp báo vào chín giờ sáng, nhưng khi gần đến thời gian diễn ra họp báo vẫn chưa thấy bóng dáng cô đâu mọi người bắt đầu lo lắng nhìn sang phía Dương Lỗi đang ngồi đợi với ánh mắt xa xăm, lâu lâu lại nhìn qua cánh cửa.

Khi họp báo bắt đầu, anh cũng không thể bỏ lại tất cả để quay đầu, chỉ đành một mình đến ứng phó chào hỏi các phóng viên của buổi họp báo trước mong có thể kéo dài thời gian. Tầm mười phút sau thì cả căn phòng bị thu hút bởi cánh cửa được mở ra thêm lần nữa. Cô đã đến, anh thực sự chỉ muốn chạy thật nhanh đến ôm cô vào lòng. Nhưng khi cô nhìn xuống hai cục cưng nhỏ bên cạnh cô, anh còn không khỏi bàng hoàng hơn, bởi đây là muốn nói với cả thế giới, gia đình của anh hạnh phúc như nào. Lúc này anh mới nở nụ cười chạy đến giúp cô bế Niệm Niệm rồi cùng cầm tay cô đi đến chính thức giới thiệu cùng với mọi người.

- Xin chào mọi người, đây là vụ hôn thê của tôi.

- Xin chào mọi người, tôi là Lâm Duy của Truyền Thông Lâm Thị.

Lâm Duy của truyền thông Lâm Thị, vậy không phải là người ba năm trước đã cùng Dương Lỗi tham gia diễn chung một bộ phim rồi sao? Thì ra là như vậy, hóa ra là phim giả tình thật.

- Cô Lâm, xin phép được hỏi cô, hiện tại có nhiều tin đồn về việc hai người chia tay xong tái hợp, có phải có chuyện này không ạ?.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bán Yêu Và Bán Sơn
2. Thiên Hướng Người Mù, Liếc Mắt Đưa Tình
3. Ngã Vào Tình Yêu
4. Tùy Tùng
=====================================

- Phải. Anh ấy vừa hôn tôi xong qua bộ phim khác lại hôn được người khác, mà lại còn quá chi là tình cảm bởi vậy nên tôi ghen nên đã chia tay đó.

Ai nghe được câu nói này đều hiểu được nửa đùa nửa thật trong lời nói, cả căn phòng cũng phải ngập tràn tiếng cười của mọi người, nhưng cũng hiểu được thêm một điều, cô ấy không phải người trong làng giải trí nhưng với trình độ và EQ như vậy, chắc chắn phóng viên bọn họ nếu hỏi không đúng mục tiêu, mũi lao sẽ được cô hướng về phía họ.

- Vậy cô Lâm, chuyện cô mang thai Dương Lỗi là người không biết trước sao?

- Đúng vậy, khi tôi biết mình mang thai liền có một suy nghĩ, anh hôn người khác vậy em mang con anh đi cho người khác, vậy chúng ta huề nhau, nên tôi tự dời đi, anh ấy cũng không hề biết cho đến khi lễ tốt nghiệp của anh ấy tôi mới quay về.

- Vậy cô Lâm, trên thực tế, nhiều người nói cô nhiều tuổi hơn Dương Lỗi, vậy cô có sợ bị chê già không ạ?

- Tôi nên trả lời câu này theo quan điểm của phụ nữ hay đàn ông đây, tôi không sợ người khác chê tôi già, vì giờ các cháu học sinh cấp ba cũng đã gọi tôi là dì rồi, còn nếu nam nhân chê tôi già, chắc chắc sẽ miệng còn mùi sữa.

Câu nói khiến cả Giám đốc của Dương Lỗi cũng phải cười, đúng vậy, nhìn khuôn mặt cô mặc dù lớn hơn anh sáu tuổi nhưng ai có thể nói cô già chứ, mặc dù qua một lần sinh nở, nhưng khuôn mặt của cô cùng lắm có đoán cũng chỉ chừa ngoài hai mươi là cùng.

Tất cả mọi người đều cười, đến cả Dương Lỗi cũng vậy, anh còn phải vả mặt mình vì miệng còn mùi sữa chứ nói gì đến những người khác, nhưng quả thật đối với anh cô không hề già, cô có danh tiếng, triển vọng công việc, lại làm nhà kinh doanh tài ba như vậy, anh phải có phúc phận lắm chứ, đâu thể nói là cô bám lấy anh được.

Lúc này anh không thể để cô bị dồn vào thế bí được, anh cũng là đàn ông, anh đã đến lúc bảo vệ cô, bảo vệ người phụ nữ của mình, bảo vệ gia đình mình rồi.

- Các bạn, tôi có thể nhờ vả mọi người một việc được không ạ. Những việc sắp tới tôi sẽ làm, mong rằng mọi người sẽ làm chứng cho tôi, quay lại lưu giữ giúp tôi khoảnh khắc này ạ.

Lúc này Dương Lỗi nhìn về phía cô, nở một nụ cười nhẹ nhàng rồi quỳ một bên gối xuống. Anh lấy trong túi áo ngực ra một chiếc nhẫn kim cương. Nói với cô rằng:

- Anh cảm thấy mình rất tồi tệ vì thời gian qua đã không tốt với em, nên anh muốn giành quãng đời còn lại của mình để bù đắp lại cho em, anh biết anh làm điều này có hơi bất ngờ, nhưng bên công ty nói nếu anh không lấy được vợ thì tạm thời anh nghĩ không lương, anh phải nuôi em mà, đồng ý gả cho anh được không?

Ồ, cái này không có trong thỏa thuận trước, anh là muốn làm cô bất ngờ, hay là muốn lơi dụng sức mạnh đám đông đây. Làm vợ anh đương nhiên cô muốn, cô đã đồng ý công khai làm sao có thể không muốn làm vợ anh chứ. Nhưng cô không ngờ điều hạnh phúc này lại đến nhanh đến vậy, cô biết rằng anh làm điều này là vì cô cũng như vì hai đứa trẻ, nhưng cô biết anh là quyết tâm, bốn năm nay với anh đều chưa hề thay đổi.

Tai cô như ù đi, bởi những tràng vỗ tay của đám đông bên cạnh, miệng cũng nở nụ cười, đôi mắt cũng trực khóc, bởi đây là niềm hạnh phúc vỡ òa. Cô nghe rõ những âm thanh của moi người bên cạnh, họ đều nói cô đồng ý đi cùng những lời chúc mừng, hai đứa bé cũng cười vui vẻ nói mẹ đồng ý với ba đi, con cũng muốn cả ba lẫn mẹ. Cô chỉ có thể nghẹn nghào gật đầu thay cho câu em đồng ý.

Vậy là hai người từ người lạ thành người quen, dời đi rồi lại quay lại, vẫn là duyên số đãn định chỉ thuộc về nhau. Cùng nhau sống đến một cuộc sống, viên mãn đến sau cùng.