Chiếc vòng bị mất của bà Hai được chính tay chú Lộc quản gia tìm thấy dưới đáy kệ sách trong phòng cậu mợ Ba. Lúc nhìn thấy chiếc vòng tay được chú Lộc đặt xuống bàn, cậu mợ Ba kinh ngạc đến mức mở tròn mắt nhìn chằm chằm vào chiếc vòng tay. Đến cả người bình thường không màn thế sự như bà Ba cũng không nhịn được mà hô lên một tiếng. Mà sự việc này cũng khiến cho trên dưới một nhà họ Nguyễn ngỡ ngàng đến bật ngửa. Vì nếu phát hiện ra chiếc vòng tay ở phòng nào đó của người làm thì còn có thể hiểu được, nhưng đằng này... cậu mợ Ba có thiếu thốn gì một chiếc vòng tay?
Ông chủ Thượng đau đầu đến nhăn mặt, ông chỉ chỉ vào chiếc vòng tay rồi xoay sang vợ chồng cậu mợ Ba, ông hỏi lớn:
- Như này là thế nào? Hai đứa có thể giải thích cho ba nghe một tiếng được không?
Cậu Ba bình thường rất ít khi xen vào chuyện trong nhà, nhưng chuyện lần này có liên quan đến vợ chồng cậu, cậu không thể không lên tiếng.
- Chiếc vòng tìm thấy trong phòng con... cũng không thể chứng minh được gì đâu ạ. Con không thiếu tiền, vợ con cũng không thiếu trang sức, cần gì phải làm cái trò này. Chuyện này, ba vẫn nên tra xét lại, tránh cho lại giống như cô giáo Nhiên... trách oan người vô tội.
Bà Hai là kiểu người suy nghĩ không sâu, không chu toàn, vậy nên khi vừa nghe tin chiếc vòng tay tìm được ở phòng vợ chồng Cao Vĩ, bà thoáng nổi cơn giận trong lòng. Lúc này lại nghe Cao Vĩ nói như thế, bà không giận cũng thành giận, lại có cảm giác như Cao Vĩ đang nói cạy khoé mình về vụ của Nhiên.
- Vĩ này, dì không có nói là con lấy nhưng việc tìm được chiếc vòng tay ở trong phòng vợ chồng con... con cũng nên giải thích một chút chứ con?
Cao Vĩ ngồi bên cạnh Tường Linh, anh ngã người ra ghế, cánh tay thon dài ôm lấy eo vợ mình. Giọng anh không trầm, chất giọng trung trung, biểu cảm cực kỳ bình tĩnh:
- Con biết giải thích cái gì đây hả dì? Chiếc vòng tìm thấy trong phòng của vợ chồng con nhưng vợ chồng con không lấy. Đã không biết đến sự tồn tại của nó thì con biết làm sao được lý do vì sao nó nằm trong phòng con. Nếu mà con biết được ai cố tình đem chiếc vòng này vào phòng của con, nhằm đổ oan cho con, thì con đã cho nó một trận rồi. Đâu có dư thời gian ở đây giải thích như thế này với dì.
Bà Hai vẫn chưa hài lòng, bà tiếp tục quay sang mợ Ba Linh, bà hỏi:
- Tường Linh, con nói một chút đi chứ?
Mợ Ba tâm lý không được quá bình tĩnh, sau một vài giây đắn đo, mợ mới lên tiếng trả lời:
- Con... vợ chồng con không có lấy chiếc vòng của dì. Còn vì sao chiếc vòng lại tìm thấy ở trong phòng con... theo con nghĩ là có người cố ý.
Ông chủ Thượng lại nói:
- Con nói tiếp...
Mợ Ba nghe cha chồng ra lệnh như thế, mợ suy nghĩ một lát, sau cùng là nghiêm túc phân tích:
- Con nghĩ thế này... thứ nhất người lấy chiếc vòng tay của dì Hai phải là người làm việc lâu năm trong nhà mình. Vì phòng của dì Hai, phòng của mẹ và phòng của mọi người, rất ít người làm có thể ra vào được. Thứ Hai, đây có thể là kế lồng trong kế, tức là có kẻ lấy cắp vòng tay thật của dì Hai rồi cố tình trả lại chiếc vòng tay giả để đánh lạc hướng hoặc là nhắm vào một người nào đó. Sau đó, kẻ này lại dùng vòng tay thật của dì để gài thêm một người nữa vào tròng. Con... đầu óc nông cạn cũng chỉ có thể nghĩ được nhiêu đó, không thể nghĩ được nhiều hơn.
Nhiên ngồi ở một góc, cô nghe hết những lời mà mợ Ba vừa nói, trong lòng gật gù thỏa mãn hết sức. Người gì mà vừa đẹp vừa thông minh, nói năng nhẹ nhàng mà thuyết phục dễ sợ. Cô không dám chắc sự thật có đúng như những gì mợ nói hay không nhưng những gì mà mợ Ba phân tích từ nãy đến giờ, quả thật rất logic. Nhiên thiết nghĩ, không nhiều thì ít thì trong lời phân tích này của mợ Ba cũng đúng được một số phần, cô tin là vậy...
Những gì mà mợ Ba phân tích quả thật rất có sức thuyết phục, mà những người sống trong biệt thự Nguyễn Cao này thì đều toàn là người đầu óc nhanh nhạy, rất hiếm người nào có đầu óc đơn giản kỳ lạ như bà Hai. Vậy nên chỉ cần nghe sơ qua là mọi người có thể đại khái hiểu được một vài ý, cũng không còn cảm thấy kinh ngạc như vừa rồi nữa.
Nhưng chẳng qua, sau khi hiểu ra được ý tứ của mợ Ba Linh, các vị ngồi đây lại bắt đầu có ánh mắt dè chừng nghi kị lẫn nhau. Vì nếu đúng như những gì mợ Ba Linh đã phân tích thì rất có thể một trong số những người đang ngồi ở đây là thủ phạm trong vụ việc lấy cắp chiếc vòng tay của bà Hai. Kể cả là bà Hai cũng không tránh khỏi được ánh mắt nghi ngờ, bao gồm cả Nhiên cũng vậy...
Ông Thượng sau một hồi suy xét vấn đề, không biết ông có suy nghĩ thế nào mà lại đưa ra quyết định nhanh chóng đến không thể ngờ.
- Được rồi, chuyện này tạm thời có thể dừng lại tại đây. Chiếc vòng tay của Ngọc Trà đã được tìm thấy, mặc dù nó nằm ở trong phòng của vợ chồng Cao Vĩ nhưng cũng không thể nói là do hai đứa tụi nó lấy. Biết đâu là do người làm nào đó trong nhà này cố tình phá hoại, khiến mọi người nghi kỵ lẫn nhau thì sao?
Dừng một vài giây, ông chủ Thượng nghiêm túc quét nhìn một vòng những người đang ngồi trong nhà, sau đó mới cao lãnh cất giọng:
- Trước tiên, tôi không muốn mọi người vì vấn đề này mà sinh nghi ngờ lẫn nhau, và tôi lại càng không muốn chuyện này được đồn thổi ra bên ngoài. Nếu tôi biết có người cố tình để lộ chuyện này cho người ngoài biết... vậy thì các người đừng trách tôi tại sao vô tình. Nghe rõ chưa?
Ba chữ "nghe rõ chưa" được nhấn mạnh từng chữ, đủ để thấy ông chủ Thượng đặt vấn đề thanh danh của nhà họ Nguyễn này lên cao như thế nào. Lại nhìn thấy mọi người không ai có ý định chống đối, ông lại tiếp tục nói:
- Điều kế tiếp, tôi sẽ giao chuyện điều tra này lại cho Thuý Liên, bà ấy là người có đủ khả năng phán đoán và đủ quyền quyết định các việc lớn nhỏ trong nhà... giao chuyện này lại cho bà ấy sẽ là cách tốt nhất.
Nói rồi, ông chủ Thượng lại quay sang bà Cả, ông ra lệnh:
- Tôi để cho bà thời gian một tuần, nếu hết một tuần mà bà vẫn không thể tìm ra thủ phạm... lúc đó bà cứ báo lại cho tôi, tôi sẽ để công an vào cuộc điều tra. Trong lúc bà điều tra, bà cũng nên nhắc đến việc mời công an vào cuộc với người dưới. Và vẫn như những gì từ trước đến giờ tôi hay nói với bà, nên dùng chữ "Tâm" để giải quyết. Nếu ai biết tội, chịu nhận tội thì nên cho họ một con đường lui... bà hiểu ý tôi chưa?
Bà Cả trước sau như một, biểu cảm trên mặt luôn đoan trang nhưng vẫn không kém phần uy quyền. Bà gật đầu, nhận lời xử lý vụ việc lần này:
- Em đã hiểu, anh yên tâm.
Ông chủ Thượng gật đầu hài lòng, ông từ trước đến giờ chưa từng nghi ngờ khả năng làm việc của bà Cả...
Dừng một vài giây, ông chủ Thượng lại nói:
- Mọi người trong nhà nên phối hợp với Thúy Liên, tôi không muốn để một kẻ gian manh xảo quyệt tiếp tục làm loạn ở cái nhà này. Và điều quan trọng tôi muốn nhắc lại lần nữa, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ai cố tình làm lộ chuyện chiếc vòng tay của Ngọc Trà ra bên ngoài... mọi người đã rõ hết chưa?
"Đã rõ thưa ba/ thưa anh/ thưa ông chủ".
Sau khi bàn giao chuyện giải quyết này lại cho bà Cả, ông chủ Thượng cũng không quên nhắc đến chuyện của Nhiên. Ông nhìn Nhiên đang ngồi trên ghế, suốt từ nãy đến giờ ông phát hiện ra cô chưa từng cục kịa người vì sợ động đến vết thương sau lưng. Về vết thương làm độc của cô, ông đã nghe chú Lộc kể tường tận từng chi tiết. Chú Lộc là người của lão gia, chú ấy chưa từng có sự thiên vị cho bất cứ ai trong nhà này, kể cả là ông. Vậy nên những gì chú Lộc kể, ông đều tin tưởng hoàn toàn 100 phần trăm. Và cũng vì sự tin tưởng kia mà ông mới sinh ra lòng thương cảm đối với Nhiên, đối với những gì mà cô bé này đã phải chịu đựng. Có thể là con trai ông nói đúng, là ông đã quá nuông chiều dung túng cho mẹ của Cao Phong mới dẫn đến tính tình ngang ngược của bà ấy hiện tại. Chưa gì đã vội định tội người khác, lại còn hành hung người ra nông nỗi này. Nếu lần này ông không làm căng thì bà ấy mãi mãi sẽ không biết được bốn chữ "Trời cao Đất dày" được viết như thế nào...
Ông chủ Thượng đột nhiên đổi giọng khi hỏi đến Nhiên.
- Cô giáo Nhiên, sức khỏe của cô đã đỡ hơn chưa?
Nhiên thoáng giật mình, cô không nghĩ là ông chủ Thượng lại quan tâm cô đến như vậy. Nhưng hiện tại cô đang là người bị thương, vậy nên cô cũng không gấp gáp, rất từ tốn trả lời:
- Dạ đã khỏe hơn ạ.
Ông chủ Thượng không dài dòng, trực tiếp vào vấn đề chính:
- Thật lòng xin lỗi cô, cô giáo Nhiên, là bà nhà tôi đã nóng vội khi hành xử như vậy với cô. Như thế này đi, để đền bù thiệt hại, tôi xin gửi cô một chút... xem như đây là quà xin lỗi của nhà chúng tôi.
Chưa kịp đợi Nhiên từ chối, ông chủ Thượng đã nhanh chóng nói thêm. Lời nói rõ ràng, rành mạch và dứt khoát:
- Tất nhiên sẽ không để cô giáo Nhiên cảm thấy uất ức khi bị trách oan, người nào gây ra lỗi với cô, tôi sẽ để người đó có trách nhiệm giải quyết hậu quả với cô...
Lúc này, ông chủ Thượng mới quay sang bà Hai, ông khẽ chau mày, giọng điệu quyết liệt:
- Ngọc Trà, chuyện này để cho em giải quyết, em gây ra lỗi thì phải biết sửa lỗi. Anh không cần biết em có phải là người chủ mưu trong vụ kim độc của cô giáo Nhiên hay không nhưng anh muốn em cho anh, cho cô giáo Nhiên và cho tất cả mọi người một câu trả lời rõ ràng và chính xác nhất. Là người của em, em phải có trách nhiệm trừng trị những kẻ không trung thực, cũng như bảo vệ những người toàn tâm với em. Nếu em không tìm ra được kẻ đứng đằng sau vụ việc kim độc này, vậy thì những người đang hầu cho em... cứ tống cổ hết cho công an điều tra. Và em, nếu em không có câu trả lời thích đáng, cũng như ngoan cố không chịu gửi lời xin lỗi chân thành đến cô giáo Nhiên... vậy em cứ xác định trong vòng một năm tới dọn đến từ đường mà quét dọn hương khói... được chứ?
Bà Hai trước là kinh ngạc, sau là tủi thân giận dỗi nhưng lại không dám phản kháng làm loạn một lời nào. Bởi vì bà biết quá rõ tính tình của chồng bà, nếu ông đã nói như vậy, tức là sẽ không tiếp tục bao che cho bà nữa. Bà mà cứ ngang ngược không nghe theo, vậy thì cứ xác định làm bạn với nhang khói đi là vừa. Ông chủ Thượng cưng chiều bà nhưng vẫn sẽ có giới hạn, và đây chính là giới hạn của ông.
Mặc dù uất ức trong lòng nhưng bà Hai lúc này lại ngoan ngoãn đến lạ thường, không dám chống đối một lời, cứ thế gật đầu chấp nhận:
- Em hiểu rõ, sau khi điều tra đám người kia, em sẽ đích thân đến xin lỗi cô giáo Nhiên đường hoàng...
Cậu Cả nhìn mẹ mình, anh biết là mẹ anh không phục nhưng bà chịu nhìn lại mình như vậy đã là tốt lắm rồi. Và điều quan trọng nhất, bà nói được sẽ làm được, chắc chắn sẽ đến xin lỗi Nhiên đàng hoàng.
Ông chủ Thượng tương đối hài lòng về biểu hiện này của bà Hai, cũng may là bà biết tiến biết lùi, chứ nếu bà ngang ngược thì chắc chắn hôm nay bà sẽ nhận lại kết quả đắng. Mọi thứ trước mắt coi như được sắp xếp ổn thỏa, tiếp theo là chờ kết quả, ông không tin là không lôi cổ được những kẻ cố tình làm loạn gia cương!
_______________________
Nằm trong phòng mãi lại sinh buồn chán, Nhiên chịu không được liền ỉ ôi vú Tư kêu gào muốn được ra ngoài vườn ngồi. Vú Tư chịu không được cái miệng mè nheo của Nhiên, bà đành dìu cô ra vườn, để cô ngồi hóng mát ăn nho dưỡng thương.
Về chuyện chiếc vòng tay, bà Cả đang khẩn trương điều tra. Suốt từ hôm qua đến giờ, cứ lần lượt theo ca, bà Cả đích thân tra khảo người làm trong nhà. Nghe mọi người kể lại, bà Cả nói chuyện rất tử tế, lịch sự, không chửi mắng cũng không dọa nạt, chỉ hỏi từng người vài câu rồi cho trở về. Cũng không ai biết bà Cả đã điều tra đến đâu, mọi người chỉ biết phối hợp và nghiêm chỉnh chờ đợi kết quả.
Còn vụ việc kim độc, bà Hai không biết đang dùng cách gì, chẳng qua là đã trôi qua một ngày mà vẫn chưa nghe thấy bà có động tĩnh gì. Đám người mụ Cúc, con Xinh vẫn bị giữ vào một phòng riêng, chưa thấy bà Hai cho gọi đến điều tra.
Mà thật ra Nhiên cũng không quá sức mong chờ vào sự điều tra của bà Hai, bởi cô biết kiểu gì bà cũng sẽ bao che cho người của mình. Đến thời điểm hiện tại, cô cũng chưa dám xác định là bà Hai không có liên quan đến vụ việc kim độc. Ai chứ bà Hai ghét cô là có cơ sở từ trước, mà đã có cơ sở hẳn hoi như vậy thì cũng không loại trừ được khả năng là do bà Hai cố tình. Cái gì chứ lòng dạ đàn bà là thứ không thể ngờ được, cũng không có cách nào đoán được rõ ràng.
Lúc cậu Cả bước ra đến sân, vừa vặn nhìn thấy Nhiên đang há miệng nhai một trái nho. Mặt cô đã hết sưng nhưng lúc này đi đứng nằm ngồi có chút khó khăn vì vết thương bắt đầu khô lại và kết vảy. Chắc có thể là do nằm một chỗ bí bách quá nên cô mới ra đây, càng nghĩ lại càng thấy đáng thương cho cô.
Cậu Cả bước đến chỗ Nhiên đang ngồi, nhìn thấy cậu đến, Nhiên liền nở nụ cười tươi rói, cô lên tiếng nói trước:
- Cậu định đi đâu ạ?
Cậu Cả gật đầu, giọng trầm ấm dễ nghe:
- Tôi đi thăm ông nội, em có muốn mua gì không, tôi mua giúp.
Nhiên lắc lắc đầu:
- Dạ không. Nhưng mà cậu đi có về sớm không ạ?
Cậu Cả cười cười:
- Lại làm sao?
Nhiên chớp chớp mắt nhìn cậu, giọng cô lí nhí:
- Ngắm sao đó, cậu hứa với em mà giờ quên rồi hả?
Cậu Cả nhớ ra là mình có hứa ngắm sao với cô nhưng muốn ngắm sao ở đây thì...
- Ở đây không ngắm được sao, cũng không có dụng cụ. Đợi em khỏe lại, em đến nhà tôi, được không?
Nhiên có chút thất vọng, cô xỉn mặt:
- Vậy là phải đợi tiếp...
Thấy Nhiên giở bộ mặt rầu rĩ, Phong không nhịn được mà đưa tay xoa xoa tóc cô, anh dịu giọng an ủi cô:
- Em cố gắng một chút là được mà, cũng sắp khỏe lại rồi.
Cô ngước mắt lên nhìn anh, vòi vĩnh:
- Bây giờ đi luôn không được ạ?
Phong lắc đầu không đồng ý:
- Không được, sẽ động vết thương, rất lâu lành.
Biết là chiêu vòi vĩnh không thể thành công, Nhiên cũng không ương ngạnh, cô lại nói:
- Nhưng mà cậu Cả... cậu đi nhớ về sớm nha!
Phong chịu thua trước sự nũng nịu của cô, anh thoáng nổi hứng, muốn trêu chọc cô một chút. Anh cúi người nhìn vào mắt cô, môi hơi nhếch, anh khẽ hỏi:
- Thế nào? Nhớ tôi?
Da mặt Nhiên dù có dày đến đâu cũng không thể nào chống lại được sự dụ hoặc này của cậu Cả. Tim cô đột nhiên đập nhanh hơn bình thường, mắt cô chớp chớp, môi khẽ giật, giọng cô lí nhí:
- Em... cái đó...
Phong lại hỏi:
- Cái đó là cái gì? Em muốn cái gì? Cái đó... của tôi?
Nhiên mở tròn mắt nhìn anh, mặt cô thoáng chốc đỏ bừng, ngượng ngùng đến không nói được nên lời. Ơ kìa... cái người này, ai mà cần cái đó của cậu đâu...
Thấy Nhiên sắp biến gương mặt mình thành quả gấc, Phong thích thú đến cười lớn. Cuối cùng cũng xót cho cô trẻ người non dạ, anh không chọc ghẹo cô nữa. Tay lại khẽ xoa xoa tóc cô, anh nói:
- Ngồi một lát thôi rồi về phòng, đừng ngồi lâu quá. Tôi sẽ về sớm, về sẽ tới xem em thế nào, rõ chưa?
Nhiên ngẩn người trước sự dịu dàng của cậu Cả, cô nhất thời quên mất phải trả lời câu hỏi của cậu. Phong thấy cô không trả lời, anh không gấp, kiên nhẫn hỏi lại:
- Hiểu chưa nào? Nhóc con?
Nhiên lúc này mới tỉnh táo trở lại, cô gấp rút gật gật đầu, giọng khản đặc vì ngượng ngùng.
- Ơ... đã hiểu... đã hiểu ạ.
Phong cực kỳ hài lòng, anh không keo kiệt mà khen ngợi cô một câu:
- Giỏi lắm!
Mãi đến khi cậu Cả đã đi khuất mà Nhiên vẫn cứ ngẩn ngơ ngồi nhìn theo cậu, trong lòng lại như có cái gì đó vừa nhú lên, như là một mầm non nhỏ vậy. Có lẽ là cô cũng chưa phát hiện ra được, rằng cô không thể nào kháng cự trước sự dịu dàng của cậu... thật sự không thể!
_________________________
Trời chạng vạng ngả về tối, Mặt Trời dần khuất dạng, nhường chỗ lại cho những ánh nắng vàng rực cuối ngày. Nhiên không thích khung giờ này nhất trong ngày, vậy nên cô chưa bao giờ ngắm hoàng hôn buông xuống. Sau khi ăn hết một chén cơm nhỏ, Nhiên rảnh rỗi nằm sấp ra giường, xem chán chê phim tình cảm rồi lại lướt mạng xã hội, đọc tin tức.
Vừa đọc tin tức vừa ngáp, ngay lúc mí mắt chuẩn bị sụp xuống thì Nhiên lại có cảm giác hơi lạnh ở đâu xộc đến. Cô liền khẽ xoay đầu nhìn lên, vừa hay nhìn thấy nụ cười đẹp trai của ma Tú treo trên mặt.
Cũng đã lâu rồi chưa nhìn thấy ma Tú, vậy nên lúc này Nhiên có chút mừng rỡ, lại quên mất là mình đang bị thương. Vì ngồi bật dậy quá đột ngột nên vết thương sau lưng cô bị chạm, cô lúc này nhăn nhó đau đến mức chảy đầy mồ hôi, phải xuýt xoa đến mấy hơi một lượt.
Ma Tú thật lòng không biết Nhiên bị thương, anh có việc rời khỏi biệt thự Nguyễn Cao, vừa xong việc đã gấp gáp bay về tìm Nhiên, cũng chưa kịp nhìn xem trong biệt thự có gì xảy ra hay không. Bây giờ lại thấy Nhiên đau đớn nhăn nhó như vậy, ma Tú vừa kinh ngạc vừa lo lắng, anh gấp gáp hỏi:
- Nhiên Nhiên... cô sao vậy?
Nhiên xua xua tay, cô cười gượng, trả lời:
- Không sao, không sao... hơi đau lưng thôi. À mà này, có chuyện gì hả, tôi thấy anh có vẻ gấp lắm.
Ma Tú không phải là người, vậy nên có nhiều việc không cần con người phải nói thì anh cũng sẽ được biết. Nhưng lúc này anh còn có việc phải báo, những chuyện khác lát nữa anh sẽ tìm hiểu sau.
- Đúng là có chuyện quan trọng, được rồi, tôi đã điều tra được chủ nhân của mặt dây chuyền kia...
Nhiên mừng rỡ, cô cố nén cơn đau, vội vàng hỏi nhanh:
- Là ai? Người đó là ai?
Ma Tú đột nhiên có chút kỳ lạ, giọng anh ta trầm cực trầm, lại cực kỳ nghiêm túc:
- Mặt dây chuyền kia là của một người phụ nữ, cô ta tên Nga...
Nhiên thoáng lấy làm khó hiểu:
- Là một người phụ nữ tên Nga... nhưng mà cô ta là ai?
Tròng đen trong mắt ma Tú sâu hút, giọng anh ta vô cùng nặng nề:
- Theo tôi được biết, người phụ nữ tên Nga là vợ nhỏ của ông chủ biệt thự. Cái chết của người phụ nữ này... đến nay vẫn là một ẩn số!