Ngã Rẽ Tình Yêu

Chương 9: Gục Ngã




Tin tức thánh nữ Soralia tức phu nhân đại công tước đã không may mắc bệnh và qua đời đã lan truyền nhanh chóng khiến ai nấy đều đau lòng và thương tiếc, họ đều biết rằng vì dùng chính sức mạnh thanh tẩy của mình trị bệnh cho rất nhiều người liên tục nhiều ngày đêm không ngừng nghỉ nên người mới mất sức mà mắc bệnh. Mặc dù sự nỗ lực không màng thân mình ấy cứu được rất nhiều người, vực lại hạnh phúc cho rất nhiều mái ấm nhưng quả thực sức lây lan của dịch bệnh quá khủng khiếp, một mình thánh nữ và vài người trong thần điện cũng không kịp trở tay.

Song họ cũng chỉ là những con người nhỏ bé, đứng trước vận mệnh và cái chết đã định họ cũng chỉ có thể cố gắng trong bất lực, dù rằng trong những giây phút cuối của cuộc đời, dù rằng sinh lực đã cạn kiệt, dù rằng biết trước bản thân không đủ khả năng kiểm soát cục diện nhưng, sau tất cả họ cũng đều đã chiến đấu hết mình vì mọi người, vì con dân, vì chính đức tin và cũng vì đế quốc này.

Đó chính là sự kiêu hãnh cuối cùng mà họ có.

Những nhịp đập mạnh mẽ vượt qua cửa tử hay những nhịp thở đang hiện hữu như màn sương ban sớm như cũng chẳng còn tồn tại đều đem lòng biết ơn, cầu nguyện cho những linh hồn chiến binh với đức tin mạnh mẽ sẽ được yên nghỉ thanh thản nhất.

Chỉ là một kiếp người này quá ngắn mong rằng trên cao kia họ sẽ có một cuộc sống viên mãn nhất xứng đáng với những gì họ đã phải hi sinh.

3 tháng sau đó, đại công tước Ambershan đã chinh chiến thắng lợi bình an trở về mang theo nguồn gốc mầm mốc dịch bệnh cùng với đó là loại cây có thể chế tạo ra thuốc trị bệnh.

Điều này như một tia sáng đã vụt tắt từ lâu nay đã được thắp sáng và còn bùn cháy mạnh mẽ hơn nữa, không thể chần chừ lâu nữa các nhà y học giỏi nhất đế quốc cùng các linh mục trong thần điện họp mặt nhanh chóng chế tạo ra thuốc trị bệnh giúp đánh tan hoàn toàn dịch bệnh quái ác, biến nó thành bệnh cúm thông thường ai ai cũng có thể khinh bỉ, giúp đế quốc một lần nữa hồi sinh tươi đẹp trở lại.

Ambershan sau khi báo cáo xong tình hình với hoàng đế, ông đem theo lòng thương nhớ vợ con tức tốc trở về phủ.

Những ngày tháng sinh tử trên chiến trường không hôm nào ông không tự nhủ với lòng rằng phải nhanh chóng quay về, lo lắng người nhà cũng đang phải đối mặt với dịch bệnh, lo lắng Soralia nàng sẽ kiệt sức vì phải tự mình gồng gánh mọi việc, lo lắng Ellie nhỏ bé sẽ sợ hãi và cô đơn biết bao. Đồng thời Ambershan cũng rất nhớ, nhớ những tiếng cười nói của vợ con, khao khát những cái ôm tình cảm mà họ giành cho ông, mong mỏi những bữa ăn ấm cúng của cả ba người.

Ông đã ấp ủ ngọn lửa nhớ thương mãnh liệt cho dù có là bão tuyết cũng không thể dập tắt đó bước qua cánh cổng lớn của phủ công tước.

Ấy thế mà lạ thay người vợ yêu dấu lại không thấy đâu, tiếng háo hức mừng cha về của cô con gái đáng yêu cũng không xuất hiện, cái sự náo nhiệt thường ngày cũng bị thay thế bởi không khí yên tĩnh, ngột ngạt buồn tẻ một cách lạ thường khiến Ambershan hoang mang tột cùng.

Đột nhiên cảm giác bất an xuất hiện lan khắp cơ thể, một ý nghĩ điên rồ nẩy ra trong tâm trí, Ambershan với tâm thế hỗn loạn điên cuồng cưỡi chạy phi nhanh đến thần điện.



Khi đến nơi thứ đập vào mắt ông đầu tiên không gì khác chính là bức tượng thạch cao điêu khắc Soralia cùng một số người khác, bên dưới còn có nến và rất nhiều bó hoa, vòng hoa.

Lúc này sự lo lắng đã cao đến mức tim ông như đập càng nhanh hơn, mồ hơi đẫm lưng và trán, đôi chân rung rẩy từng bước từng bước tiến vào bên trong của thần điện, không ngừng lẩm bẩm.

“ Chuyện này là sao đây? ”.

“ Chuyện này không thể nào là sự thật…”.

“ Chắc chắn nàng ấy đang ở bên trong đợi ta đến…chắc chắn là như vậy…”.

Khoảnh khắc cánh cửa cuối cùng của thần điện mở ra, một ánh sáng chói lóa làm mờ tầm mắt của Ambershan, ông đã nhìn thấy người vợ xinh đẹp hiền hậu của mình cùng cô con gái bé bỏng mà ông hết lòng yêu thường đang tỏa sáng đứng trước mắt, mỉm cười và gọi tên ông.

Họ chạy tới và ôm chầm lấy nhau thỏa cái nỗi nhớ bấy lâu. Sau đó ba người họ cùng nhau ngồi trong hoa viên ngắm lá vàng rơi, hoa nở đua sắc, Soralia còn ghé vào tai ông thủ thỉ.

“ Mọi chuyện đã qua rồi, em đã rất hạnh phúc…”.

Nhưng khi mở mắt ra, sự thật tàn khốc như một gáo nước đổ thẳng vào trái tim đang bùng lửa của Ambershan khiến nó yếu dần và rồi vụt tắt.

Không còn những nụ cười, không còn những đóa hoa tươi thắm và lá vàng rụng, thay vào đó là Soralia, phu nhân của ông đang nằm nhắm mắt yên lặng.

Nàng mặc chiếc váy liền thân dài màu trắng đơn điệu nhưng lại rất thanh thoát ôm trọn cơ thể gầy guộc yếu đuối, hai bàn tay nhăn nheo đặt chồng lên nhau ngay ngắn trước bụng, trên trán còn đang đeo vòng hoa sặc sỡ sắc màu, bờ môi khô khốc nhạt nhào vẫn hiện hữu nụ cười duyên, xung quanh là những bông hoa hồng và hoa cúc trắng.

Soralia được đặt nằm ở vị trí trung tâm, hai bên cạnh là những chàng trai cô gái khác cũng y chang vậy, cũng chiếc váy liền thân màu trắng với cơ thể nhăn nheo chỉ còn da bọc xương.



Ambershan lúc này như chết lặng, sắc mặt tối sầm lại cắt không còn một giọt máu, đôi mắt trợn to để lộ con ngươi đang bé lại vì bang hoàng, nhịp đập như vừa hẫng đi một nhịp, đôi chân run lẩy bẩy không thể bước đi như mất sức, cuối cùng ngã khụy xuống đất.

Mọi người xung quanh thấy vậy liền chạy đến không ngừng gọi “ Ngài công tước…”, “ Ngài công tước William…”, không ngừng trấn an ông. Nhưng hiện tại trong đầu ông trỗng rỗng không thể nghĩ được bất cứ điều gì, bên tai chỉ còn là tiếng ù ing ỏi không thể lọt tai bất kì lời nói nào của những người xung quanh mặc dù họ đã vây kín ông.

“ Tí tách…”.

Ơ..?

“ Nước mắt…? ”.

Đúng vậy ông đã khóc.

Ambershan chầm chầm đưa tay lên mặt, những giọt nước mắt bất giác đã tuôn rơi tự bao giờ, từng giọt từng giọt nước tựa như vô hại những lại không khác gì nhưng vết giao đâm thẳng vào con tim ông, trong phút trốc dòng nước ấy đã đẩy ông xuống vực sâu tăm tối không đáy.

Một chiến binh hùng mạnh như một tên ác ma tạo phong ba càn quét kẻ địch.

Một người với cơ thể vạm vỡ, nghiêm khắc trầm tĩnh, ánh mắt nẩy lửa kiên định nay cũng đã gục ngã vì bông hồng ông yêu nhất nay chẳng còn ở bên.

" Không biết rằng khi ấy em có thấy cô đơn không? Vì ta không thể trở về sớm hơn..."

" Ta đúng là một người chồng tệ hại! Đáng lẽ ra ta nên trở về sớm hơn thì em sẽ không rời xa ta như bây giờ...."

Có lẽ việc mà cả hai lưu luyến nhất chính là không được gặp mặt nhau lần cuối.