Ngã Rẽ Tình Yêu

Chương 47: Người Bạn Của Cậu




Xong xuôi mọi việc, đợi tới khi Camlipha và mọi người đi ngủ cô mới kể lại toàn bộ mọi việc xảy ra hôm nay, hai người lại tiếp tục thảo luận xuyên màn đêm.

Không gian yên bình cùng ánh trăng sáng rọi thanh thuần, kết hợp bản hợp tấu vui nhộn của tiếng lá cây đong đưa xào xạc, tiếng gió vi vút tinh nghịch, tiếc ếch nhái ngân nga gọi đàn, tiếng dế kêu ríu rít kiếm bạn đời và cùng với đó là âm điệu thì thầm của đôi bạn trẻ đang ngồi sát cạnh nhau. Tạo ra không khí thơ mộng trái ngược hoàn toàn với hoàn cảnh của họ hiện tại.

Cảm nhận được cơ thể Ellie đang run nhẹ lên vì lạnh, càng về đêm căn hầm ẩm thấp này chẳng khác gì một nhà kho đông lại là bao. Cậu không nhịn nổi khi thấy cô cứ thu mình lại để cản bớt cái lạnh. Trong đầu tràn ngập suy nghĩ rối bời, khao khát muốn ôm trọn cô trong vòng tay. Lấy nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm cơ thể nhỏ bé của cô, nhưng cậu không thể làm vậy, chỉ biết ngại ngùng giấu hết tâm tư vào trong.

Chẳng biết từ khi nào sâu trong thâm tâm cậu đã bắt đầu để ý tới cô nàng quý tộc Ellie này, cảm thấy rõ rệt sự khác biệt giữa Ellie và đám quý tộc kia. Cô không những không kiêu căng ngạo mạn mà còn rất thân thiện hòa đồng, là một cô gái đơn thuần không phân biệt giai cấp, không tư đồ bất chính mà theo đuổi tư tưởng chính nghĩa.

Cậu biết cô không chỉ quan tâm một mình cậu, sự quan tâm tử tế của cô là dành cho tất cả mọi người, nhưng chẳng hiểu sao cậu lại cảm thấy thật hạnh phúc. Thậm chí nhiều lúc cảm thấy khó chịu trong lòng khi thấy Ellie quan tâm người khác, muốn tâm điểm sự chú ý của cô chỉ có một mình cậu. Cậu không thể hiểu cảm giác này là gì mà cứ xoáy cuộn mãi như sóng biển dâng trào trong trái tim héo mòn này.

Bồi hồi, xao xuyến, nóng lòng muốn chiếm làm của riêng?

Bất chợt cậu không kìm nén được cảm xúc và buột miệng hỏi cô một câu mà đến cậu cũng thấy khó hiểu, tại sao mình lại hỏi cái câu vô lí đó.

" Tôi có phải là người bạn duy nhất của cậu không? "

" Sao cơ? "

Cảm thấy quá quê độ, cậu lúng túng quay mặt đi. Người như cô thì thiếu gì bạn bè, thậm chí bạn bè của cô còn là những người vừa có tiền vừa có học thức, không giống với một kẻ tay chân lấm lem bùn đất như cậu.

" Hmm, cậu không phải người bạn duy nhất "

Nói đoạn cô dừng lại, quay sang nhìn cậu vẻ tươi cười khiến Kaishan càng thêm ngại ngùng.

" Vậy sao? "

" Phải, nhưng cậu là người bạn thứ hai của tôi đấy "

Sao cơ? Kaishan sững người trước câu trả lời của cô, một thông tin vô lý khó mà chấp nhận. Không ngờ cậu lại là người bạn thứ hai của cô mà không phải người bạn thứ một chục hay một trăm à? Người có quyền lực ít bạn đến vậy sao? Thế giới thượng lưu đúng thật khó hiểu, phải thôi người như cậu làm sao hiểu được.

" Tôi nói thật đấy "

Ellie cảm thấy cậu không tin bèn xác nhận lại một lần nữa, nhưng Kaishan là vẫn không thể không hết bất ngờ. Rồi sự khó tin đó dần chuyển sang thích thú, cậu chẳng hiểu sao bản thân lại vui mừng như vậy, khi trong số bạn bè ít ỏi của cô cậu là người thứ hai cô quen biết.

Ngay sau đó phá tan niềm vui của cậu là sự tò mò, không biết người bạn đầu tiên của cô là ai nhỉ, lần này chắc hẳn là một người có quyền thế như cô rồi.

" Vậy người bạn đầu tiên của cậu là ai? "

Ellie sững người, Kaishan cũng nhận ra sự biến đổi trạng thái của cô, tưởng bản thân đã hỏi câu không nên hỏi bèn bối rối, định kiếm cớ chuyển chủ đề. Nhưng bất ngờ Ellie đã lên tiếng, cô không nhìn Kaishan mà hướng ánh mắt lên ô cửa sổ nhỏ bé trên cao, nhìn ra bầu trời đầy sao bên ngoài.

" Cậu ấy là một người rất đặc biệt "

" Đặc biệt thế nào? "

" Cậu ấy tên Richard, là nhị hoàng tử của đế quốc. Có vẻ ai cũng nghĩ rằng người thuộc hoàng thất sẽ rất sung sướng nhưng cậu ấy lại là ngoại lệ. "

Nói đoạn Ellie giơ bàn tay ra ngước mặt, đôi mắt nhắm lại và cong nên như thể hiện cô đang cười. Dường như cô đang tưởng tượng ra cậu bạn đó ở ngay trước mặt.

" Cậu ấy có mái tóc đen tuyền làm nổi bật làn da trắng trẻo cùng gương mặt thanh tú, ảm đạm, tính cách cũng trầm lặng. Đôi mắt vàng tuyệt đẹp nhưng lại chứa tran bao nỗi u sầu bất tận, tôi không thể nhìn ra được niềm hạnh phúc nào sâu bên trong đôi mắt ấy. "

" Cậu biết không, nhưng khi cậu ấy thật sự tìm ra được niềm vui đôi mắt tối ngòm đó lại phát sáng như một viên châu báu ngàn năm, lấp lánh và đẹp đẽ, đó là thứ đã cuốn hút lấy tôi. Có lẽ vì tôi và cậu ấy có điểm chung nào đó chăng, và cũng có thể khi đó tôi là chỗ dựa duy nhất mà Richard có…"

Trong khi Ellie nhìn lên bầu trời sao mải miết kể chuyện, có lẽ cô sẽ không thể biết rằng, biểu cảm của cô khi nhắc đến Richard lại sinh động tới vậy. Đôi môi không giấu nổi nụ cười, trong lời nói đầy tính hoài niềm, ánh mắt rạng ngời với vẻ mong chờ nhung nhớ.

Những điều ấy Kaishan có thể nhận thấy rõ ràng, cậu cứ mãi lặng lẽ ngắm nhìn cô như thế, không hiểu sao lại cảm thấy có chút mất mát khi Ellie nhắc tới một người con trai khác cậu không hề quen biết, khi nhắc tới cậu biểu cảm của cô có như vậy không?

" Có vẻ như Richard cũng là một con người bất hạnh nhỉ? "

" Sao cơ " - Mải miết suy nghĩ mà không để ý tới câu chuyện của Ellie, cậu giật mình trước câu hỏi bất ngờ đến từ cô.

" Cậu sao thế? " - Ellie nhận thấy cậu đang mất tập trung, nghĩ rằng cậu đã buồn ngủ.

" Không có gì, tôi mệt rồi nên đi ngủ trước đây "

Nói rồi cậu xua tay đuổi Ellie đi rồi nằm phịch xuống, Ellie có chút luyến tiếc nhưng cũng đành rời đi. Cô đến bên cạnh Camliph đang thở đều say giấc nồng, ôm cô bé và dần chìm vào giấc ngủ.

Một đêm dài đằng đẵng cứ như thế trôi qua.