Ngã Rẽ Tình Yêu

Chương 45: Sự Tình Được Sáng Tỏ




" Rốt cuộc cô là ai? Tại sao lại giúp đỡ tôi? "

Đối mặt với câu hỏi và dáng vẻ đề phòng của Ellie, nét cô người hầu thoáng thất vọng, nhưng rồi lại nhanh chóng ổn định lại trạng thái ban đầu.

Đợi hồi lâu chỉ thấy cô hầu lặng im nhìn mình không lên tiếng, Ellie lại càng thêm nghi ngờ muốn tiếp tục hỏi dồn, nhưng chưa kịp mở lời đã phải tỏ ra khó hiểu trước câu nói không đầu không đuôi của cô hầu.

" Đã lẽ đã quá lâu rồi, thời gian quả thật là một cái gì đó đáng sợ "

Sau câu nói đó cô hầu lại đưa Ellie từ khó hiểu này đến bất ngờ khác. Chỉ thấy cô ấy đứng vơi tư thế nghiêm trỉnh, hai tay chắp lại để trước bụng rồi khom lưng cúi người 90 độ tỏ lòng thành kính, giọng nói phát ra âm điệu như một nốt nhạc trầm của một bản hòa ca trang trọng, không có chút sơ hở nào cho thấy cô ấy đang đùa giỡn hay nói dối.

" Kính chào công nương Ellie William, tôi là cựu hầu nữ từng phục vụ cho phu nhân công tước, thật rất xin lỗi vì đã không nói sớm khiến tiểu thư bị dọa sợ "

Từng câu từng chữ thốt ra một một rõ rệt nhưng lại hoàn toàn khiến Ellie bất động, cô như bị kéo vào một không gian tĩnh lặng chỉ có hai người, rồi bớt chợt một tia sét vang lên chói lóa cả ngoại cảnh xung khiến cô hoang mang tột độ. Không thể ngờ một người hầu cũ đã từng làm việc cho nhà William, nay lại làm việc dưới trướng một tên lòng lang dạ sói, xác suất kì diệu này là gì đây? Phải chăng cha là người cử cô gái này tới giải cứu cô, hay chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên mà ông trời ban tặng, hay tồi tệ hơn cô chẳng khác gì một trò giải trí tiêu khiển cho lão Yolluxe nên mới tạo ra sự gặp mặt này? Thoát khỏi những dòng suy nghĩ ngổn ngang, cô đem theo niềm nghi hoặc bất tận, giữ nguyên thái độ cảnh giác với cô người hầu đang mỉm cười trước mặt.

" Làm sao để tôi có thể tin những lời cô nói? "

Đã sớm nhận ra sự kiêng dè ngờ vực của Ellie, cô hầu nữ như đã sớm có chuẩn bị. Cô ấy đề nghị cùng nhau ra chỗ kín đáo hơn để trao đổi, nếu bị phát hiện chắc chắn sẽ có chuyện. Ellie mặc dù không muốn ở riêng với một khả nghi tự nhận là người quen này, nhưng vì cô gái đó nói hợp lí nên cô chỉ biết miễn cưỡng nghe theo. Nhưng trước tiên phải làm cho xong công việc còn chất đống này đã, nếu không người gặp rắc rối sẽ chỉ có mình cô chứ không phải hai người.

Sau khi cẩn thận quan sát xung quanh rồi nhanh chóng giúp Ellie làm xong công việc, hai người cùng nhau đi đến kho chứa đồ giả bộ cất đồ. Lúc này hai người mới có không gian riêng để làm rõ mọi việc, Ellie lặp lại câu hỏi khi nãy.

" Rồi, giờ làm thế nào để tôi có thể tin những lời cô nói? "

Cô người hầu thở dài, nhìn Ellie với đôi mắt hướng xuống buồn bã, hiểu được ai rơi vào hoàn cảnh này cũng sẽ phản ứng giống như tiểu thư thôi, ngày đầu tới đây cô cũng đã như vậy. Sau đó mới bắt đầu kể ra đầu đuôi câu chuyện.

" Thực ra tôi là Riri, người theo hầu phu nhân từ khi ngài ấy kết hôn với ngài công tước, ban đầu tôi không có tên mà chỉ được gọi là " số 200 " vì tôi là người hầu thứ 200 trong dinh thự, cái tên này là do chính phu nhân đặt cho tôi. Khi tiểu thư chào đời tôi cũng đã có một khoảng thời gian ngắn ngủi được phu nhân giao phó công việc chăm sóc tiểu thư, nhưng có lẽ vì lúc ấy người quá nhỏ nên không thể nhớ được gì…"

Nói đoạn cô người hầu bỗng dừng lại, nét mặt buồn nay lại buồn hơn nữa, hai bàn tay đang nắm chặt dần thả lỏng, những ngón tay cũng vô thức động đậy liên tục chà xát vào nhau. Ellie im lặng lắng nghe âm điệu của giọng nói, rồi thầm quan sát nét mặt và cử chỉ của cô hầu, cô mới thả lòng đôi chút vì trên người Riri không có gì là diễn hay giả dối.

" Sau khi phu nhân mất, công tước đã cho phép chúng tôi ( những người theo hầu Soralia) trở về quê nhà cùng số tiền lớn, nhưng cha mẹ tôi đã mất từ lâu, trong nhờ chỉ còn lại em gái, nhưng em ấy lại đi làm nơi xa nhiều năm không liên lạc. Nên tôi quyết định đi tìm em ấy, thật không may trên đường đi tôi đã gặp phải đám cướp, tôi đã chạy trốn rất lâu và kiệt sức đổ gục trước cổng lớn của nơi này. Sau khi tỉnh dậy tôi đã vô cùng ngờ ngàng khi thấy em gái đang ngồi bên cạnh. "

Riri lại ngưng lại giữ chừng, thở dài một hơi rầu rĩ rồi nhưng vào mắt Ellie kể tiếp câu chuyện còn dang dở.

" Thì ra em ấy vì lo sợ trở thành gánh nặng của tôi nên mới lén lút nhờ bạn bè giới thiệu công việc, chẳng ngờ sau khi phát hiện ra nơi này làm ăn phạm pháp em ấy đã muốn bỏ việc nhưng lại không thể còn bị dọa thủ tiêu. Sau khi biết rõ sự tình tôi cùng em gái đến thương lượng với tên cầm đầu và hắn đã đồng ý thả chúng tôi đi với điều kiện phải trả một số tiền lớn chuộc người, chính vì thế tôi đã ở lại cùng em gái làm việc kiếm đủ số tiền. Không ngờ lại gặp tiểu thư ở đây, nên tôi không ngần ngại muốn giúp đỡ người. "

Câu chuyện kết thúc, mọi nghi vấn trong đầu Ellie ban nãy mới tuôn ra không ngừng giờ đã lần lượt biến mất sạch sẽ, cô thầm tự trách bản thân đã suy diễn quá nhiều. Có lẽ phải tồn tại trong một nơi tồi tệ khiến bản năng tự vệ của cô đã bộc phát và phát triển thái quá.