Trong lòng Tần Tử Văn, Đường Cảnh Nghi khẽ cựa quậy, cái miệng nhỏ của cô lâu lâu lại chúm chím như đang nhai thứ gì đó bên trong, đầu hơi cúi Tần Tử Văn không khỏi buồn cười, đưa tay anh sờ sờ một bên má của cô, thấy da thịt có chút lạnh lẽo, kéo hộc tủ Tần Tử Văn lấy điều khiển tăng nhiệt độ lên, tiện tay lấy luôn chiếc chăn mỏng trong đó phủ ngang qua người Đường Cảnh Nghi.
Tần Tử Văn xoay đầu hôn lên má Đường Cảnh Nghi một cái sau đó lại tiếp tục đánh máy. Bấy giờ ở ngoài trời cũng bắt đầu tối đi, Tần Tử Văn cũng dần hoàn thành xong công việc, vừa vặn lúc anh gấp laptop lại Đường Cảnh Nghi cũng mơ màng thức giấc, há miệng cô ngáp dài một hơi, tay đưa lên dụi dụi mi mắt đánh tan đi lớp sương mờ được bao bọc bên ngoài.
Nhìn xung quanh một lượt, rồi nhìn ra ngoài qua bức tường lớn bằng kính, Đường Cảnh Nghi ôm chặt Tần Tử Văn:"Trời tối rồi, anh xong việc chưa? Em muốn về"
Tay xoa xoa gáy Đường Cảnh Nghi, Tần Tử Văn ân cần:"Anh xong rồi, em qua ăn súp cả của em đi rồi hẳn về"
Buông cổ Tần Tử Văn ra Đường Cảnh Nghi được anh đỡ lấy mà từ từ đứng xuống. Nắm tay anh, cô muốn anh đứng lên cùng mình, nhưng hai chân của Tần Tử Văn đã tê cứng, cơ bản anh chưa thể nào đứng lên liền được. Anh cố giẫm hai chân mình xuống sàn để lấy lại cảm giác, lúc này Đường Cảnh Nghi mới nhận ra chân của Tần Tử Văn đang tê, cô dừng động tác kéo tay thúc giục của mình lại xót xa nhìn anh:"Tử Văn, chân anh đau như thế sao không kêu em dậy hay bỏ em ở sofa?"
Mỉm cười, Tần Tử Văn kéo Đường Cảnh Nghi ngồi lên đùi mình lần nữa, cô liền la lên lập tức muốn đứng xuống nhưng lại bị anh khóa chặt, vuốt một bên mang tai cô anh dịu dàng:"Chỉ cần người đó là em mọi thứ đều xứng đáng"
Đầu hơi ngửa, Đường Cảnh Nghi vươn cánh tay mình lên chạm nhẹ vào khóe môi của Tần Tử Văn:"Dạo này miệng của anh cứ như kẹo mạch nha ấy"
"Không phải chỉ với mình em thôi sao?" Tần Tử Văn khóa chặt cánh tay của Đường Cảnh Nghi, cánh môi men theo cánh tay từ từ mà hôn xuống. Vội đẩy cái đầu của Tần Tử Văn ra, Đường Cảnh Nghi cau mày:"Tử Văn vai của em còn chưa lành"