"Tình yêu của anh là một thứ gì đó rất xa vời tôi mãi cũng không thể với tới được và cũng không muốn với tới nữa"
Nhìn vào thái độ dứt khoát, ánh mắt kiên định của Đường Cảnh Nghi, trái tim tràn đầy hi vọng của Tần Tử Văn chùn xuống, ánh mắt vô hồn thất thần đến tội nghiệp. Anh cố gượng cười.
"Anh hiểu rồi"
"Em ngủ đi"
Nói rồi Tần Tử Văn đứng lên, một mạch đi thẳng vào nhà vệ sinh, cánh cửa nhà vệ sinh vừa đóng lại, bàn tay Tần Tử Văn đã xiết chặt thành nấm đấm, một lực tác động mạnh vào chiếc gương trên tường, chiếc gương lún xuống một hõm sâu, vỡ ra, vô tình mãnh vỡ của chiếc gương lại đâm thẳng vào mu bàn tay của Tần Tử Văn, khoét vào da thịt anh đến rỉ máu.
Đôi mắt đỏ ngầu, anh trượt dọc xuống sàn, một dòng nước lạnh, lạnh lẽo đến buốt giá từ vòi sen thi nhau chảy xuống tưới thẳng lên cơ thể của Tần Tử Văn.
Đường Cảnh Nghi vậy từ chối anh rồi!
Cô có biết anh phải đấu tranh bao lâu mới có thể đưa ra quyết định này hay không chứ? Ấy vậy mà chỉ mấy lời nói của cô thôi đã đạp tan sự cố gắng của anh?
Tần Tử Văn ngồi đó cười như một thằng ngốc.
Máu tươi, nước mắt mặn đắng, hòa vào dòng nước trong vắt lạnh lẽo kia mà hóa thành nổi đau.
Cả cơ thể của Tần Tử Văn ngấm nước đến đỏ ửng vì lạnh, nhìn anh lúc này thật tàn tạ, tàn tạ đến thê lương.
Đường Cảnh Nghi ở bên ngoài nghe thấy tiếng nước cứ chảy róc rách ở bên trong nhà vệ sinh mà lòng không khỏi lo lắng. Cánh cửa nhà vệ sinh đã khóa chặt hơn một tiếng rồi nhưng Tần Tử Văn vẫn còn ở trong đó không chịu ra.
Đứng trước nhà vệ sinh lòng nôn nao muốn gõ cửa, nhưng rồi lại không dám. Đường Cảnh Nghi đi qua đi lại, hai bàn tay đan chặt vào nhau, sợ rằng Tần Tử Văn làm điều gì đó dại dột.
"Cạch"
Giật mình xoay lưng, Đường Cảnh Nghi thấy Tần Tử Văn cả người ướt đẫm, máu ở mu bàn tay còn tí tách chảy xuống sàn nhà, vội chụp lấy bàn tay anh, nhưng lại bị Tần tử Văn cự tiệt né tránh, trong đôi mắt không thể giấu đi được nỗi buồn xé lòng, từng từ nói ra có chút khó khăn:"Anh về biệt thự trước"
Tần Tử Văn cầm lấy chìa khóa xe trên bàn bước vội ra khỏi phòng. Nhìn anh như thế, Đường Cảnh Nghi cũng không thể nào bỏ mặt anh mà làm ngơ như mình không thấy gì được, bộ dạng lúc này của anh nếu để anh tự lái xe chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Đường Cảnh Nghi chưa kịp mang dép đã đuổi theo sau Tần Tử Văn, ở trước sân nhà cô nắm lấy được cổ tay anh:"Tử Văn, ngày mai rồi hẳn về. Tâm trạng anh không được ổn định lái xe rất nguy hiểm, tay anh...." Đường Cảnh Nghi nhìn vào bàn tay Tần Tử Văn ánh mắt cố níu kéo.
Gỡ từng đầu ngón tay của Đường Cảnh Nghi ra khỏi cổ ta mình, Tần Tử Văn nhìn cô, cười nhạt:"Anh không sao. Nhỡ anh có chuyện gì đó không may xảy ra không phải em sẽ được tự do sao? Không cần phải thương hại anh như thế"
Tần Tử Văn nói rồi liền đi thẳng về phía chiếc xe, cánh cửa xe đã mở Tần Tử Văn ngồi vào bên trong khởi động.
Đường Cảnh Nghi còn đang sửng người trước ý tứ trong lời nói của Tần Tử Văn thì nghe thấy tiếng động cơ xe mà hoàn hồn, không kịp suy nghĩ, nhanh như chớp cô mở cửa xe trèo vào bên trong ngăn cản.
Tần Tử Văn cau mày:"Em xuống xe nhanh lên đi"
"Tần Tử Văn anh điên à?"
"Anh không thấy bản thân mình rất nực cười sao?"
"Anh từ chối, anh khinh rẻ tình cảm của tôi bao nhiêu lần anh đã từng nghĩ qua chưa?"
"Bây giờ tôi chỉ mới nói mấy câu anh đã không chịu được, đến ngay cả bản thân mình, anh cũng không thương tiếc mà tự đày đọa. Con người anh ích kỉ đến thế sao?"
Cảm xúc bị bấn loạn, Tần Tử Văn không thể khống chế được bản thân, cả người run rẫy, hơi nóng bừng bừng tỏa ra, hai mắt đỏ ngầu mà hét lớn.
"Phải, tôi ích kỉ, tôi chỉ biết nghĩ cho bản thân mình thôi. Vừa lòng em chưa?"
"Tôi không cần sự thương hại của em. Xuống xe nhanh lên"
"Nhanh"
Đường Cảnh Nghi một mực vẫn một mực ngồi lì ở trên xe không chịu xuống, cô biết Tần Tử Văn đang mất kiểm soát, nếu đến cô thật sự cũng bỏ anh đi ngay lúc này, để anh một mình lái xe chắc chắn sẽ không tránh khỏi những việc không hay.
Nhưng vô tình sự bướng bĩnh, ương ngạnh của Đường Cảnh Nghi trong giờ phút này lại khiến cho Tần Tử Văn hết sức tức giận, anh như hóa quỷ dữ, cơn giận bùng tỏa mắt như dao gâm anh ghì chặt lên người cô:"Không phải em muốn ly hôn lắm sao? Được...Tôi đồng ý là được chứ gì?"
"Còn bây giờ, ngay lập tức, tôi yêu cầu em xuống khỏi xe cho tôi"
Vậy là anh đồng ý ly hôn thật rồi sao? Lòng Đường Cảnh Nghi trong thoáng chóc không giấu nổi sự vui mừng mà cười ra mặt, nụ cười của cô vô tình lại trở thành liều thuốc kích thích dữ dội cho tâm trí của Tần Tử Văn.
Anh hung hăng mở cửa xe bước xuống, vòng qua phía Đường Cảnh Nghi lôi cô ra, hất mạnh khỏi xe:"Đừng bao giờ để tôi nhìn thấy nụ cười này của em thêm lần nào nữa. Tôi ghét nụ cười của em"
Tần Tử Văn vòng lại lên xe, khóa chặt các cánh cửa, một mình lái xe phóng nhanh ra khỏi Đường gia, rất nhanh chóng đã hòa vào dòng xe trên đường cao tốc.