Ngã Rẽ Hôn Nhân

Chương 27: Hết thuốc chữa




"Cút"

Đôi mắt đỏ ngầu, gân xanh phủ quanh trán, Tần Tử Văn hét lên đầy giận dữ, một lực ném mạnh chiếc điện thoại xuống sàn nhà vỡ tan.

Đường Cảnh Nghi giật mình đầy hoảng hốt, chân lùi về phía sau mấy bước, lại bị Tần Tử Văn ghì mạnh kéo gần khoảng cách, cánh tay anh dùng lực như muốn bóp nát cổ tay cô vậy.

"Em với nó giờ này còn định đi đâu?"

"Đi khách sạn sao?"

"Hơn một tháng nay, em với nó ở sau lưng tôi làm bao nhiêu chuyện rồi, hả?"

"Bốp"

Uất ức, không thể kiềm chế được nữa, Đường Cảnh Nghi vung tay dùng hết sức lực, tát mạnh vào bên má Tần Tử Văn một cái rõ kêu.

Có hơi choáng, Tần Tử Văn ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn thẳng Đường Cảnh Nghi, vung tay bóp lấy cằm cô đay nghiến:"Em vì nó mà dám tát tôi sao? Em chán sống rồi phải không?"

Lòng căm căm lửa hận, Đường Cảnh Nghi bấu chặt vào cánh tay Tần Tử Văn đang cố định cằm mình đến khi rướm máu, ép anh vì đau đớn mà phải buông ra.

"Tần Tử Văn, anh đừng thấy tôi nhịn anh rồi anh được nước lấn tới"

"Tôi có đi với ai, ngủ với ai thì liên quan quái gì đến anh chứ?"

"Hay anh ghen rồi?"

Cánh tay Tần Tử Văn run run.

Anh ghen sao?

Nực cười.

Không thể nào!

"Tần Tử Văn anh không trả lời được?"

Đường Cảnh Nghi nhìn anh cười khẩy:"Bởi vì anh không yêu tôi. Nếu đã không yêu thì anh quản tôi làm gì chứ? Anh có người anh muốn chờ, tôi có cuộc sống của tôi. Chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Như vậy không phải tốt hơn sao?"

Đáy mắt Tần Tử Văn hiện lên tia chết chóc anh nghiến răng:"Đường Cảnh Nghi, nếu một ngày chúng ta còn chưa ly hôn, em vẫn là Tần thiếu phu nhân. Xưa nay Tần gia khuôn phép trọng đạo nghĩa. Tôi không cho phép em cặp kè với người đàn ông khác để rồi bôi tro trác trấu vào mặt Tần gia, em biết chưa?"

"Vậy chúng ta ly hôn đi" Không chút do dự Đường Cảnh Nghi đưa ra lời đề nghị.

Đầu óc mụ mị, tâm trí tối sầm lại bị xâm chiếm bởi con quỷ ích kỉ trong mình, Tần Tử Văn mất hết lí trí hét lớn:"Đường Cảnh Nghi, em muốn bỏ tôi để đi theo thằng khốn Triệu Minh đó lắm đúng không? Em đừng có mơ! Một ngày Tần Tử Văn tôi còn chưa chết, em sẽ không bao giờ được toại nguyện đâu"

"Tần Tử Văn anh hết thuốc chữa rồi" Đôi co với một người tỉnh đã khó, đôi co với một kẻ điên còn khó hơn, Đường Cảnh Nghi mất kiên nhẫn vòng qua khoảng trống bên hông của Tần Tử Văn di chuyển.

"Nếu hôm nay, em dám bước ra khỏi cánh cửa này. Tôi thề với em, tôi sẽ khiến cho những người em yêu thương, từng người từng người một chôn thân cùng với em"

Âm thanh trầm trầm, lạnh lẽo ghì mạnh đến dọa người, Đường Cảnh Nghi dừng lại bước chân lòng đầy do dự.

Tần Tử Văn đã hóa quỷ dữ mất rồi, anh chẳng còn là con người nữa.

Đường Cảnh Nghi hít thở một hơi, cuối cùng cô quyết định sẽ bước tiếp.

Chân chưa chạm đến cửa lớn, Đường Cảnh Nghi đã bị Tần Tử Văn vác lên vai, đi đến sofa, anh quăng mạnh cô xuống, áp sát người cô, anh nằm trên.

"Em không còn để lời của tôi vào tai mình nữa rồi phải không?"

"Em khao khát được ngủ chung với nó lắm đúng không?"

"Em nói đi, hơn một tháng qua em cùng nó ngủ với nhau bao nhiêu lần rồi?"

"Hay nhiều đến nổi đếm không xuể?"

Khép mi tĩnh tâm, khóe mắt Đường Cảnh Nghi lệ lại bắt đầu tuông rơi, chính cô cũng không biết đây là lần thứ bao nhiêu cô khóc vì anh nữa rồi: lần đầu tiên cô khóc vì biết anh đã có bạn gái, lần thứ hai cô khóc vì nhớ anh, lần thứ ba cô khóc vì anh nói anh không yêu cô, lần thứ tư cô khóc vì anh đã không tiếc rẻ lời mà sỉ nhục nhân cách của cô,.....Bây giờ nghĩ lại, cô tự hỏi có phải bản thân mình ngốc lắm đúng không? Tại sao cô lại phải tốn nước mắt cho một người vốn không yêu mình nhiều đến như thế chứ?

Cho đến hôm nay, cô mới thật sự hiểu thấu vì sao ba năm trước Triệu Minh luôn nói với cô rằng "Hãy quên người đó đi, quên người mang tên Tần Tử Văn đi, anh ta vốn không xứng đáng với tình yêu của cô"

Bây giờ cô hối hận liệu có quá muộn?

.....

Từ lúc, điện thoại bị ngắt kết nối ngang, lại nghe thấy âm thanh giận dữ của Tần Tử Văn ở đầu dây bên kia, Triệu Minh ngồi trong xe lòng đầy bất an, thấp thõm không yên, anh lo cho sự an toàn của Mặt Trời Nhỏ.

Nếu biết Tần Tử Văn có ở biệt thự anh đã không trực tiếp đến đây rồi.

Cũng vì hôm nay cha Đường nói nhớ Mặt Trời Nhỏ, ngày mai trùng hợp lại là ngày dỗ của mẹ Đường, nên Triệu Minh mới qua đây đón cô về Đường gia trước một ngày, nào ngờ lại gây rắc rối cho cô thế này.

Anh cũng rõ biết Tần Tử Văn đã thay đổi ra sao. Trái tim anh mách bảo rằng Mặt Trời Nhỏ đang xảy ra điều gì đó chẳng lành, anh phải vào đó để cứu lấy cô, anh nhất định không thể ngồi yên mà chờ thế này được nữa.

Cuối cùng Triệu Minh quyết định mở cửa xe bước xuống, đứng nhìn căn biệt thự đang sáng đèn, Triệu Minh đi đến trước cánh cổng của biệt thự.

Nhưng cánh cổng này đã bị khóa, cách nào cũng không thể mở.

Lùi lại phía sau vài bước, Triệu Minh quan sát xung quanh một hồi, tường ở đây rất cao căn bản không thể nào leo được.

Đang không biết phải làm sao, Triệu Minh lại nhìn thấy một lỗ chó ở chân tường, được bao phủ bởi dây leo rậm rạp.