Đường Cảnh Nghi rõ ý định tiếp theo của Triệu Minh là tự đâm đầu vào chỗ chết, cô vội hét lớn:"Không....Triệu Minh. Anh chỉ là một người ngoài"
Đồng tử dãn ra, Triệu Minh xác nhận lại lần nữa:"Anh chỉ là một người ngoài?"
"Phải" Đường Cảnh Nghi khép chặt mi ngăn dòng nước mắt, khó khăn mở miệng.
Nhận được câu trả lời sự thất vọng cũng lớn dần lên trong lòng Triệu Minh, bất lực tay buông thỏng, cả người mềm nhũn, cười như một thằng ngốc, anh cứ vậy mà ngã quỵ xuống sàn.
Nhìn Triệu Minh như thế Đường Cảnh Nghi cô cũng đau lắm, cô thật muốn chạy đến bên đỡ lấy Triệu Minh dậy, nhưng rồi cô không có can đảm ấy. Giá như trước đây cô đừng cố chấp, chịu nghe lời của Triệu Minh thì có lẽ mọi chuyện đã không đi đến bước đường như ngày hôm nay rồi.
Đường Cảnh Nghi cảm thấy bản thân mình thật ngu ngốc. Tất cả là do cô cứng đầu, bướng bĩnh, là cô đã liên lụy đến mọi người. Cô phải chăng không nên xuất hiện trên cuộc đời này?
Chưa nguôi nỗi đau trong lòng, Đường Cảnh Nghi lại tận mắt nhìn thấy Đường Cảnh Thanh trượt dọc xuống sàn, ôm lấy lòng ngực dữ dội thở dốc, từ chỗ Tần Tử Văn, Đường Cảnh Nghi lao nhanh đến ôm lấy cha mình:"Cha...cha người sao vậy? Cha đừng làm con sợ...con đưa người tới bệnh viện...cha nhất định sẽ không sao đâu...."
Ánh mắt vô vọng Đường Cảnh Nghi nhìn sang chỗ của Tần Tử Văn.
Trái ngược với nỗi đau của Đường Cảnh Nghi cô, sự tàn tạ của Triệu Minh, trạng thái nguy kịch của Đường Cảnh Thanh, Tần Tử Văn vẫn thản nhiên đứng đó hai tay đút vào túi quần, đôi môi nhếch lên phân nữa chằm chằm đặt tiêu cự lên người Triệu Minh.
Nhưng cũng chẳng quan tâm là mấy, bây giờ cô phải cứu cha mình, bằng bất cứ giá nào cô phải cứu cha mình, từ trong tiếng nất của sự vô vọng Đường Cảnh Nghi nỉ non:"Tử Văn.... xin anh....xin anh cứu lấy cha tôi....đưa ông ấy đến bệnh viện được không...?"
Mày Tần Tử Văn nhướng lên, Đường Cảnh Thanh lên cơn đau tim là điều mà Tần Tử Văn anh cũng không ngờ đến, anh cũng chưa từng có ý định sẽ chọc tức ông. Nhìn Đường Cảnh Thanh nằm dưới sàn đau đớn vật vả, hơi thở dần yếu đi, cổ họng cũng cứng đơ không thể mở lời, lòng anh thắt lại.
Nhìn Đường Cảnh Nghi một lúc rồi Tần Tử Văn quyết định đi tới chỗ hai cha con cô, vươn tay đỡ người Đường Cảnh Thanh nhưng vừa chạm tới, lại bị ông cự tuyệt mà né tránh.
Nhưng Đường Cảnh Nghi thì khác, cô nhất định sẽ không trơ mắt ngồi nhìn cha mình gặp nguy hiểm, túm lấy chân của Tần Tử Văn ngước mắt nhìn anh cầu khẩn:"Xin anh"
Tần Tử Văn thở dài một hơi, cúi người đỡ Đường Cảnh Thanh:"Nếu cha còn chống cự, hậu quả sẽ do con gái của cha gánh"
Đường Cảnh Thanh tuy hơi thở trong người đã sắp cạn nhưng ý thức vẫn còn, nghe nhắc đến đứa con gái của mình, ông không chống cự nữa, cứ để mặc cho Tần Tử Văn đưa mình đến bệnh viện.
Trên đường đến bệnh viện, Tần Tử Văn là người lái xe, Đường Cảnh Nghi cùng cha mình ngồi ở phía sau, cô ôm lấy cha mình không ngừng khóc lóc, tiếng khóc của cô cứ đều đều phát ra, làm cho Tần Tử Văn không cách nào tập trung lái xe được mà lên tiếng:"Em còn khóc nữa tôi liền ném em xuống xe"
Đường Cảnh Nghi bỗng nhiên im bặt, đến cả hơi thở cũng cẩn thận dè chừng, lái xe được một lúc cuối cùng cũng đến được bệnh viện.
Đường Cảnh Thanh may mắn cũng qua được cơn nguy kịch, nhưng vẫn phải nằm lại bệnh viện để xem xét tình hình vài hôm.
Thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cha cô cũng không sao, Đường Cảnh Nghi đang ngồi chăm cha thì chợt nhớ đến Triệu Minh. Cô cầm lấy điện thoại do dự nhìn qua chỗ Tần Tử Văn đang ngồi, cuối cùng vẫn quyết định gọi về nhà.
Điện thoại vừa đổ chuông, đầu dây bên kia đã có người nhấc máy:"Dì Chu, tình hình ở nhà sao rồi?"
Thật ra cô muốn hỏi là tình hình của Triệu Minh nhưng vì Tần Tử Văn vẫn ở đây, cô sợ anh lại nổi giận lần nữa, nên đành phải tránh đi.
Nhưng cũng thật may quản gia Chu rất hiểu Đường Cảnh Nghi mà vào thẳng điểm mấu chốt:"Sau khi ông Đường với tiểu thư rời đi được một lúc, tôi có gọi cho mẹ cậu ấy nhờ người qua đón cậu ấy về Triệu gia rồi thưa tiểu thư"
Đường Cảnh Nghi cuối cùng lòng cũng có thể an rồi, cô mỉm cười:"Vâng, cảm ơn dì"
"Vậy, còn ông Đường....?"
"Cha con đã qua cơn nguy kịch rồi. Dì không cần phải lo đâu, tối nay con ở lại với cha. Sáng mai gì đem ít đồ vào bệnh viện giúp con nhé"
"Vâng"
"Vậy con cúp máy trước đây"
Nói rồi Đường Cảnh Nghi liền cúp máy, lại nhìn sang Tần Tử Văn xem tình hình, rất may anh vẫn còn đang chăm chú xem gì đó trên điện thoại mà không để ý đến cô.
Nhưng cô nào biết, Tần Tử Văn luôn quan sát cô từ nảy đến giờ, nụ cười của cô anh cũng đã thấy. Chân vắt chéo, mắt còn dán chặt trên chiếc điện thoại:"Em lo cho thằng đó đến vậy sao?"
Đường Cảnh Nghi giật nảy mình mang theo tia sợ hãi, cô vội giải thích:"Không có...tôi...tôi chỉ là nhờ dì Chu sáng mai đem ít đồ qua đây thôi"
Tần Tử Văn cười nhạt, anh nhàn nhã tắt chiếc điện thoại đi, nhìn về phía Đường Cảnh Nghi:"Em nên suy nghĩ kĩ trước khi nói. Tôi không thích những kẻ hay nói dối là mấy, còn cả những kẻ thích lo chuyện bao đồng nữa"
Ánh mắt vẻ ngập ngừng Tần Tử Văn đứng lên đi đến chỗ Đường Cảnh Nghi đang ngồi ghé vào tai cô:"Triệu gia...."
Đường Cảnh Nghi rùng mình, ôm lấy cánh tay Tần Tử Văn: "Xin lỗi....tôi hứa sẽ không bao giờ có lần sau nữa"