Ngã Rẽ Hôn Nhân

Chương 1: Lễ lại mặt




Thu mình ngồi trên bệ cửa sổ, đôi mắt trong veo mang theo nỗi u buồn nhìn vào không trung vô tận, Đường Cảnh Nghi thu ánh mắt về thực tại, dè dặt nhìn vào dòng số quen thuộc trên màn hình điện thoại, cuối cùng cô quyết định gọi đến cho anh.

Sau ba hồi chuông vang lên, cuối cùng mới có một giọng nam trầm trầm xen lẫn chút bực nhọc khó chịu vang lên.

"Chuyện gì?"

Trái tim Đường Cảnh Nghi co rút lại, rõ biết là người ta chẳng yêu thương gì mình nhưng sự thờ ơ này làm cô vẫn cảm thấy nhói ở lòng ngực.

Cố đè nén cảm xúc vào bên trong, Đường Cảnh Nghi gượng cười.

"Tử Văn, chúng ta kết hôn cũng được ba ngày rồi, theo phong tục, hôm nay chúng ta phải trở về nhà của em để hoàn tất lễ lại mặt. Anh...."

Biết ý định cuộc gọi này của Đường Cảnh Nghi là nhắm đến mục đích gì, Tần Tử Văn mất kiên nhẫn vội cắt ngang lời cô.

"Đường Cảnh Nghi, em có hơi hiểu lầm ý tôi rồi thì phải. Tôi cưới em vì hôn ước đã định giữa hai bên gia đình, còn cái lễ lại mặt vớ vẩn gì đó tôi nghĩ không cần thiết"

"Sau này đừng làm phiền tôi vì những việc vô bổ như thế này nữa"

Nêu rõ quan điểm, Tần Tử Văn ngay lập tức dập máy, chẳng cho Đường Cảnh Nghi cô cơ hội bổ sung thêm bất kì lời nào.

Cánh tay vô lực, chiếc điện thoại rơi xuống sàn nhà. Đường Cảnh Nghi nép thân mình hai tay bó gối, đôi vai gầy theo từng tiếng nất khẽ run lên.

Tại sao biết rõ là đau mà vẫn cứ một mực đâm đầu lao vào như một con thiêu thân thế này chứ?

Nhớ những năm tháng, cô và anh vẫn còn là hai đứa trẻ vô tư với những dòng suy nghĩ non nớt, có thể chia cho nhau từng cục kẹo, chiếc bánh, kể cho nhau nghe về những điều nhỏ nhặt nhất trong ngày, tưởng rằng sau này sẽ chẳng có gì thay đổi nổi thứ tình cảm đơn thuần, thanh khiết này.

Ấy vậy mà khi cả hai lớn thêm một chút, Đường Cảnh Nghi lại sinh lòng yêu mến Tần Tử Văn, qua từng khoảng thời gian mà thứ tình cảm ấy cứ lớn dần lên từng chút từng chút một mà biến thành "tình yêu" lúc nào cũng không hay.

Thứ tình cảm thuần khiết ngày nào cũng chẳng thể giữ được nữa rồi.

Tần Tử Văn trời sinh vốn đã thông minh lại vừa điển trai, anh đi đến đâu đều thu hút mọi ánh nhìn, rồi không biết từ khi nào Đường Cảnh Nghi cô lại dần dần thụt lùi về phía sau, dù cố gắng thế nào cô mãi cũng chẳng đuổi kịp.

Cho đến một ngày trời đầy nắng, Đường Cảnh Nghi chợt nhận được tin Tần Tử Văn đang qua lại với một cô gái tên Phương Tiểu Kiều, trời bỗng hóa âm u, cả thế giới của Đường Cảnh Nghi cô sụp đổ ngay trong tức khắc.

Ở phía sau Tần Tử Văn kiên trì ba năm, nhìn anh cùng cô gái kia hạnh phúc bên nhau, cuối cùng Đường Cảnh Nghi cũng đã chấp nhận buông bỏ.

Ngày qua ngày cứ tưởng chừng tình cảm mà Đường Cảnh Nghi dành cho Tần Tử Văn đã đặt dấu chấm hết, thì đột nhiên người con gái đó lại không từ mà biệt, bỏ lại Tần Tử Văn bay sang một đất nước xa lạ cùng một người đàn ông khác.

Nhìn Tần Tử Văn ngày ngày đau đớn tự hành hạ chính bản thân mình, Đường Cảnh Nghi như có ai đó sát muối vào tim, và rồi cô quyết định dùng chính tình yêu của mình để bù đắp vào khoảng trống mà người con gái kia đã để lại trong lòng Tần Tử Văn.

Cô dùng hôn ước đã tồn tại trước đây của hai gia đình mà gây sức ép cho Tần Tử Văn, buộc anh phải chấp nhận cuộc hôn nhân này.

Nhưng Đường Cảnh Nghi đâu lường trước được rằng kể từ giây phút cô buộc Tần Tử Văn cưới mình, anh lại bắt đầu sinh ra hận, hận vì cô chính là một kẻ cơ hội vô liêm sỉ, hận vì cô dùng hôn nhân mà làm rào cản chắn ngang đoạn tình cảm của anh và người con gái anh yêu.

Thái độ của anh đối với cô cũng vì thế mà hoàn toàn thay đổi, cứ thế khoảng cách cả hai cũng từ đó dần trở nên xa cách đến sợ.

Cũng vì thế mà hôm cử hành hôn lễ Tần Tử Văn cũng chỉ xuất hiện cho lệ rồi sau đó lại nhẫn tâm rời đi, bỏ lại một mình Đường Cảnh Nghi cô trong sự đàm tiếu của mọi người xung quanh, anh cứ thế dửng dưng mà xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Ba ngày sau khi cử hành hôn lễ, Tần Tử Văn cũng chưa một lần quay trở về nhà hay gọi hỏi thăm cô lấy một lời, hôm nay đến cả lễ lại mặt anh cũng chẳng thèm đoái hoài, có lẽ cô đã đánh giá quá cao vị trí của bản thân mình trong lòng anh rồi.

Đường Cảnh Nghi sắp xếp lại một mớ cảm xúc hỗn độn trong tâm trí mình, ngửa mặt lên trần nhà, cô lau đi nhưng dòng lệ mặn đắng trên mi mắt.

Nở một nụ cười thật tươi ngập tràng sức sống.

Không phải cô đến bên anh là để xoa dịu đi những nỗi đau, sự mất mát trong lòng anh hay sao?

Rõ biết rằng anh chẳng yêu mình, thì cô có lí do gì để đau khổ chứ?

Không phải cuộc hôn nhân này là do cô tự nguyện bước vào à?

Cô đứng lên cúi người nhặt lấy chiếc điện thoại đang nằm dưới đất. Gọi cho người cha dấu yêu của mình.

Rất nhanh đầu giây bên kia đã nghe thấy tiếng nói dịu dàng của cha cô.

"Nghi Nghi con và Tử Văn xảy ra chuyện gì rồi sao?"

"Hôm nay là lễ lại mặt, cha đã chờ hai đứa con từ sáng sớm rồi nhưng vẫn chưa thấy hai đứa con về?"

Thật ra cũng chẳng cần Đường Cảnh Nghi mở miệng, Đường Cảnh Thanh thừa biết được lí do. Chỉ là ông không tiện vạch trần Tần Tử Văn mà thôi.

Thân là cha ông cũng đau lòng khi nhìn con gái mình cưới một người mà chẳng hề yêu thương nó như thế lắm chứ.

Nhưng dù sao đó vẫn là lựa chọn của Đường Cảnh Nghi. Cô lớn rồi, cô có quyền quyết định cuộc đời của chính mình, cho dù là cha của cô thì ông cũng chẳng có quyền quyết định thay cô.