Ngã Rẽ Cuối

Chương 9: Oán trách? Yêu thương? Đều qua rồi!




Phóng tầm mắt ra khỏi khung cửa sổ xe bus, nhìn theo dòng người xa lạ đang vội vã trên đường, An bất chợt nghĩ tới ba mẹ cô. An tự hỏi chính mình, nếu 7 năm trước cô không nháo một trận lớn, cứ im lặng một mình làm và chịu đựng mọi thứ, thì liệu rằng lúc này, họ có dành cho cô một phân lượng quan tâm nào hay không? Họ sẽ lắng nghe cô nói hơn một chút, không bảo bận khi cô chưa kịp mở lời, hỏi ý kiến của cô mỗi khi có việc gia đình dù cho không có náo loạn 7 năm trước chứ? Và cô cũng tự hỏi mình, nếu năm cố 4 tuổi, ba mẹ không quăng cô cho tên bảo mẫu biến thái, khốn nạn ấy, thì lúc này, có phải cuộc sống của cố đã có thêm màu sắc chứ không chỉ độc màu đen, đúng không? Cô không có câu trả lời, không biết phải trả lời ra sao. An cũng đã từng oán trách họ, trách họ nhẫn tâm phó thác hoàn toàn con mình cho người xa lạ, cô oán họ là nguyên nhân gián tiếp khiến cô trở thành như ngày hôm nay
Oán trách họ khiến cho một đứa trẻ từ 4 tuổi mất đi nụ cười hạnh phúc, khiến một đứa trẻ như cô phải bắt đầu học cách bảo vệ chính mình. Ngày cả hơn 2 năm trước cô cũng oán trách họ, tại sao lại kéo cô ra khỏi tay tử thần khi chỉ một bước nữa thôi là cô đã được giải thoát thực sự. Cô có rất nhiều oán trách với họ, nhưng rồi thì sao chứ, họ là cha mẹ cô, họ cũng đã cho cô không ít điều từ khi cô được sinh ra. An cũng đã quá đủ mệt mỏi với cuộc sống bên ngoài, chẳng còn chút hơi sức nào để trút bỏ oán trách này. Và bởi, những điều cô oán trách họ đều qua cả rồi, tiếp tục oán trách họ để làm gì đây, có còn nghĩa lý gì đây. Chỉ có thể cứ để nó ở đó, dai dẳng bám dính lấy cuộc sống của cô rồi từ từ chết đi theo thời gian mà thôi.

Giống như vòng tròn xoay, cuộc sống của An suốt bao năm qua chỉ là một vòng luẩn quẩn không lối thoát. Vòng luẩn quản ấy trói buộc tất cả yêu, ghét, hận thù, oán trách, đề phòng,... trong con người nhỏ bé của An. Nó dựng lên trong cô một lớp mặt nạ phòng bị vững chắc, đáng sợ. Vòng luẩn quẩn đáng sợ này mỗi ngày siết chặt thêm khiến cuộc sống của An ngày càng ngột ngạt, tựa như muốn tước đoạt sinh mệnh của cô. Nhiều lần ngồi trên xe bus, ngang qua cầu Sài Gòn, cô chỉ muốn lao ra khỏi khung cửa sổ trên xe, nhảy xuống dòng sông kia để kết thúc tất cả. Kết thúc chuỗi đau khổ, tổn thương, mệt mỏi mà cô đã phải chịu suốt thời gian qua.