Trình Hướng không có biểu hiện gì, chỉ “Ừm!” nhẹ.
Cả bọn Hàn Lục, Hàn Bân và Hàn Bạch đều nhìn nhau, họ thầm nghĩ, dạo này các lão đại của họ đều rơi vào lưới tình hết rồi.
Phó Mặc Thần thì cứ vờn Tô Tư Yên, Trình Hướng thì lại đi tha cho sát thủ tới ám sát mình.
Đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, ngay đến cả người như Trình Hướng còn can tâm thì có khi sớm muộn gì Phó Mặc Thần cũng làm thê nô cho cô ả trợ lý thư ký kia, haizz.
Phó Mặc Thần trầm ngâm một lát rồi mới tiếp tục nói: “Tôi khuyên cậu tốt nhất nên để việc riêng ra bên ngoài nếu không sẽ có ngày Trình gia tan nhà nát cửa chỉ vì cậu.”
Trình Hướng cau mày nhìn Phó Mặc Thần, sao lâu ngày gặp lại tên này lại trở thành ông cụ từ hồi nào thế.
“Cậu lo bản thân cậu đi, tôi nghe nói con bé trợ lý thư ký đó cũng không tồi!”
“Cậu…Trình Hướng đừng có làm loạn, hôm nay tôi đến đây bàn việc công chứ không phải đến để tư vấn tình cảm.”
Trình Hướng nhún vai, lắc đầu, ai kêu hắn dạy đời người khác trước.
“Bên tôi đã tiến hành kế hoạch tập kích lần này, Hắc Tử sẽ đi dụ tên James ra, bên cậu vào yểm trợ, còn về phần Bằng Hối, tôi nghĩ lão đang có bí mật gì với bên Irc nên chắc chắn chưa thể lôi lão ra ngay được.”
“Đêm nay tôi sẽ kêu Hàn Lục đưa vài món đồ chơi sang, bao giờ hành động báo tôi trước, tôi sẽ phái sát thủ yểm trợ thêm.”
“Được rồi, lâu lâu cậu mới đến đây, ở lại vài ngày chứ?”
“Không, tôi về khách sạn, công ty còn vài việc xử lý.”
Trình Hướng lại bắt đầu trêu chọc Phó Mặc Thần: “Ui cha, không phải nhớ cô trợ lý thư kí đấy chứ?”
Khi câu này được nói ra bởi miệng của Trình Hướng, tất cả bọn người Hàn Lục, Hắc Tử và Mộc Tử đều không nhịn được cười.
“Từ bao giờ lão đại Trình gia lại trở nên nhiều chuyện thế này?”
Trình Hướng vỗ vai Phó Mặc Thần: “Cậu không phải ngại, anh em với nhau tôi hiểu…”
Phó Mặc Thần hất tay Trình Hướng ra, vẻ mặt tức giận đứng dậy đi ra cửa, giọng ra lệnh: “Hàn Lục cậu tạm thời ở đây đi, còn Hàn Bân với Hàn Bạch theo tôi về.”
Mặc dù Phó Mặc Thần đã thể hiện thái độ tức giận như vậy nhưng Trình Hướng vẫn tiếp tục trêu chọc: “Ui cha, Phó tổng thẹn rồi kìa!”
Ánh mắt sắc bén của Phó Mặc Thần lướt qua người Trình Hướng, miệng nhấn mạnh từng chữ: “Trình Hướng, không biết cô nàng sát thủ kia ra sao rồi, có muốn tôi…”
Trình Hướng thay đổi thái độ ngay lập tức, phẩy tay: “Thôi được rồi, Phó tổng, anh đi thong thả, Mộc Tử tiễn người.”
Phó Mặc Thần rời đi, Hàn Lục ở lại.
Thoát khỏi sự giám sát của Phó Mặc Thần làm sao mà Hàn Lục không vui cho được.
Ở Trình gia, hắn lại khá thân với Mộc Tử, hai người này tính khí giống nhau, có điều Mộc Tử vẫn chính chắn hơn chút."
“Mộc Tử, Mộc Tử tôi dẫn cậu đi xem thứ này!”
Hàn Lục kéo tay Lục Tử chạy ra ngoài.
-----------------
Khách sạn Luxury, Tô Tư Yên đang ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Phải nói là đẹp không thể tưởng tượng được.
Riêng phòng ngủ đã rộng bằng luôn cái nhà cô, thậm chí còn to hơn.
Nội thất cao cấp sang chảnh làm cô lóa hết cả mắt.
Gam màu chủ yếu là màu vàng, theo phong cách hoàng gia, đúng như cái tên của nó, thật xa xỉ.
Đến cái giường ngủ cũng làm cô há hốc.
Trời ơi, khách sạn thế này phải bao nhiêu tiền đây.
Cô vừa kéo rèm cửa ra một khung cảnh thành phố thu nhỏ trong mắt, ngoài hiên còn có một bể bơi ốp kính sáng lấp lánh.
Nếu không phải đi công tác thì cả đời cô cũng không được nhìn thấy những thứ này.
Trước đây, lúc tới nhà của Phó Mặc Thần cô đã ngạc nhiên lắm rồi, giờ ra ngoài còn mở rộng tầm mắt hơn.
Đây cũng coi như một cách tiêu tiền của nhà giàu.
Nói đến đây cô bỗng dưng nhớ ra, chết Tôn Lệ đi cùng, hôm trước cũng đi vé cao cấp rồi bây giờ lại đến khách sạn này, trời ơi cô lấy tiền đâu ra mà trả.
Nhắc mới nhớ, sao có mình cô thế này, mọi người đâu hết rồi.
Cô tìm điện thoại trong túi, gọi cho Tôn Lệ, đầu dây bên kia nhấc máy: “Alo!”
Tiếng ngái ngủ của Tôn Lệ vẫn còn rất rõ, cô nhanh chóng hỏi: “Bà đâu rồi? Tôi có chuyện quan trọng cần nói.”
“Phòng bên cạnh á!”
Tô Tư Yên lập tức dập máy, mở cửa ra ngoài.
Vừa mới mở cửa đã gặp ngay Phó Mặc Thần trước cửa phòng đối diện.
Ánh mắt của anh đặt trên người cô.
Cô vội nhìn lại bản thân.
“Rầm!”
Tiếng cửa đóng chặt lại một cách nhanh chóng, bộ dạng lôi thôi, tóc còn chưa chải, chân trần, khoác áo ngủ này bị anh thấy rồi, mất mặt quá.
Còn anh thấy điệu bộ của cô chỉ cười khẽ, điệu bộ này của cô anh không còn lạ gì nữa.
Sau khi chải chuốt chỉnh tề xong, cô mới mở cửa ra nhưng bóng dáng của người đàn ông đó đã không còn ở đấy, có chút thất vọng.
Cô bấm chuông phòng bên cạnh, chờ một lát thì Tôn Lệ ra mở cửa.
Hai người vào phòng cô mới bắt đầu nói: “Thực sự không muốn nói điều này nhưng mà bà biết đấy, bọn mình đang ở trong khách sạn có giá rất mắc, nếu cứ công tác lâu ngày thì e là cả hai chúng ta không thể trả hết được nên tôi đề nghị chúng ta ở chung phòng đi.”
Tôn Lệ còn tưởng gì quan trọng, khẽ bật cười, đưa tay lên cốc nhẹ vào trán cô: “Tiền đối với mình không phải là vấn đề.”
Cô ngắt lời Tôn Lệ: “Nhưng cậu đã ly thân với Tứ Bính rồi, đâu thể xài tiền của anh ta được.”
Ánh mắt Tôn Lệ cụp xuống, vẻ man mác buồn: “Thực ra tôi đã rất muốn nói với bà từ lâu rồi nhưng vẫn chưa có cơ hội.”
Tô Tư Yên tròn mắt: “Chuyện gì thế?”
Tôn Lệ rầu rĩ: “Thực ra tôi không phải mồ côi, tôi có cha có mẹ chỉ có điều tôi là con riêng, xin lỗi vì đã không nói sự thật với bà.”
Cô ôm Tôn Lệ vào lòng, nhẹ nhàng an ủi cô ấy: “Bà không cần phải xin lỗi, trước nay tôi cũng chưa từng để ý vấn đề này, ngược lại có phải bà rất tổn thương không? Chuyện này rồi tới chuyện của Từ Bính, có gì cứ tâm sự với tôi, tôi sẽ bên bà mà.”
Vừa nói cô vừa vỗ nhẹ vào lưng Tôn Lệ, trước mặt cô Tôn Lệ luôn tỏ ra mạnh mẽ nhưng cô biết thực tâm cô ấy không hề mạnh mẽ như vậy.
“Mai tôi phải về thành phố x, cha tôi muốn tôi kết hôn với một người đàn ông, họ chưa biết chuyện của tôi với Từ Bính.”
“Ừm, vậy đi luôn hả? Vừa mới qua vẫn chưa đi đâu được.”
“Tư Yên, ngoài mẹ tôi ra thì bà là người thứ hai quan tâm tới tôi, nếu không có bà, tôi không biết phải làm sao.”
Tô Tư Yên chỉ cười mỉm, tay vẫn liên lục vỗ nhẹ vào lưng Tôn Lệ: “Khóc đi, đừng tỏ ra kiên cường, có tôi bên cạnh bà không phải lo.”
Từ trên khóe mắt Tôn Lệ, nước mắt trào ra như đê vỡ, thấm ướt hết vai áo cô.
Vừa khóc, Tôn Lệ vừa nức nở: “Cảm ơn bà đã luôn bên tôi.”
Tô Tư Yên cứ thế an ủi Tôn Lệ, một lát sau điện thoại của Tôn Lệ đổ chuông.
Nhìn thấy tên trên màn hình Tôn Lệ đã tắt máy, sau bao nhiêu lần tắt máy thì cuối cùng cô cũng nghe.
Vì khóc lên giọng cô có chút hơi khàn: “Tôi rất bận, ông nói mau đi!”.
Đầu dây bên kia là tiếng quát tháo: “Tao là cha mày, tao đẻ ra mày thì có quyền quyết định cuộc đời mày, nếu mai mày không về thì tao sẽ khóa hết tài khoản lại.”
Tôn Lệ cau mày, bao nhiêu bức xúc nạt nộ lại ông ta: “Ông tưởng tôi thèm mấy cái đồng bạc lẻ ấy à? Nói mà không biết xấu hổ ư? Không phải ông lừa mẹ tôi, chiếm đoạt gia sản thì Tôn Khải ông có ngày hôm nay sao?”
Tiếng chửi bới rõ ràng của Tôn Khải làm Tôn Lệ thêm mệt mỏi: “Mày…con bất hiếu, nếu mày không về đừng mong lấy lại di vật của mẹ mày.”
“Ông đừng có quá đáng, mai tôi sẽ về.”
Nói xong cô cũng ngắt điện thoại luôn, cả người nằm nhoài dưới sàn, mệt mỏi không còn hơi sức.
Tô Tư Yên thấy tiếng cãi vã chạy lại.
Không gian yên ắng, Tôn Lệ không buồn giải thích.
Sáng sớm hôm sau khi Tô Tư Yên tỉnh lại đã không còn thấy bóng dáng Tôn Lệ đâu, cô ấy rời đi không để lại một dấu vết.
Bao nhiêu năm qua chơi cùng cô ấy giờ mới biết bản thân thực sự không thể hiểu được rốt cuộc là mình hiểu cô ấy bao nhiêu, ngược lại cô ấy lại biết được từng ngóc ngách, suy nghĩ, cảm xúc của cô.
Nhiều khi thấy bản thân thật vô tâm.
Đang trầm ngâm thì tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên: “Cốc! Cốc!”
Cô đứng dậy mở cửa, thư ký Hàn Bên ngoài đưa tới cho cô một bộ lễ phục, cẩn thận dặn dò: “Lễ phục Phó tổng bảo tôi đưa cho cô, lát nữa hãy mặc nó tới buổi đấu thầu đất, Phó tổng chờ cô bên ngoài.”.