Ngã Một Lần Lừa Được Bà Xã

Chương 9




Anh biết dáng vẻ của mình đã thay đổi rất nhiều, nhưng mà, anh được in ra cùng một khuôn với mẹ, cho nên dáng vẻ anh vốn có, chính là dáng vẻ tốt nhất.

Cơm trưa và kinh doanh, đương nhiên là phải ưu tiên chuyện dây chuyền sản xuất, Cao Đại Phong lập tức hỏi, "Kho hàng của chúng ta còn bao nhiêu hàng?" "Chỉ có thể chống đỡ một tháng." "Trước tiên con nói với Thụy Tiên là, trên hợp đồng có ghi, cho dù hệ thống điện có vấn đề hay không, bọn họ đều phải giao hàng đúng thời gian." "Go"

"Thụy Tiên?" Cao Học Văn đột nhiên mở miệng, "Chính là bên Thụy Tiên làm panel (*) sao?" Cao Đại Phong rất kinh ngạc, "Làm sao, con biết?"

(* Panel là một loại sàn có kết cấu đơn giản, được lắp ghép bởi dầm chịu lực và những viên Block sàn rỗng được đúc sẵn có trọng lượng thấp nên không cần hoặc chỉ sử dụng rất ít cốt pha hay cột chống trong quá trình thi công)

"Không thể khởi động cũng không thể sản xuất, ép bọn họ cũng không sản xuất được, bọn họ không giao hàng, tất nhiên vi phạm hợp đồng phải bồi thường cho chúng ta, nhưng thương hiệu của chúng ta ở bên ngoài sẽ bị ảnh hưởng, chỉ cần từng hủy đơn, về sau muốn nhận đơn hàng lớn, sợ rằng sẽ không dễ dàng, không có lợi lắm." "Vậy con nói xem, nên làm gì?"

"Tất nhiên phải tạo áp lực cho Thụy Tiên, nhưng chúng ta cũng phải chuẩn bị, mấy năm này bốn nước trong BRICS đang vươn lên, Ấn Độ dạng hàng gì cũng có, kỹ thuật của Thụy Tiên chỉ bình thường, phái người đi liên lạc, tìm thêm mấy nhà máy cùng mở thêm dây chuyền sản xuất vào ban đêm, nửa tháng sau giao hàng, vận chuyển theo đường biển đến Đài Loan, cho dù Thụy Tiên có thể giao hàng cho chúng ta hay không, chúng ta cũng có thể giao hàng cho nhà máy và cửa hàng tư nhân của chúng ta." Cao Đại Phong cười, đã từng nói, Học Văn giống ông nhất, khi còn bé Học Văn rất thông minh, đối với kinh doanh cũng có hứng thú, có thể trong thời gian ngắn nhất đánh giá được cái gì nhẹ cái gì nặng.

Ông vốn cũng tính toán như thế, nhưng mà chuyện có thể giao cho Học Nhĩ không nhiều lắm, cho nên chỉ có thể để anh đi đến Thụy Tiên, chuyện bên Ấn Độ ông dự tính giao cho trợ lý Tề.

"Cha, buổi chiều người có họp không?"

"Không phải rất quan trọng."

"Vậy không bằng chúng ta đi về nhà thăm bà nội đi." Hôm nay là thứ sáu, mấy người phụ nữ kia sẽ tham gia hoạt động của một tổ chức từ thiện giới hạn bà chủ nhà giàu tham gia để ra vẻ, cả ngày sẽ không ở nhà.

Cao Đại Phong suy nghĩ thấy cũng tốt, mấy người phụ nữ kia luôn không biết lúc nào nên câm miệng, quấy rầy bà nội, lại khiến cho con trai mất hứng, có thể tránh xa đối với tất cả mọi người đều tốt.

Ngay sau đó bữa trưa cũng không ăn, dặn dò trợ lý Tề thay đổi thời gian họp, liền để tài xế chở bọn họ về nhà.

Bà nội thấy thích cháu trai trưởng nhất, đương nhiên hết sức vui mừng, lượng cơm ăn cũng lớn hơn bình thường, lôi kéo anh nói chuyện một hồi lâu.

Sau khi ăn xong tán gẫu một lúc, sau khi nghe con trai nói đến chuyện của Thụy Tiên, càng thêm không nhịn được không ngừng cười, "Học Văn thật sự thông minh hơn Học Nhĩ, Học An, ngũ quan của con không giống cha con, nhưng tính cách lại cực kỳ giống." Cao Đại Phong cũng cười, ông có ba con trai, hai con gái, Học Nhĩ, Học An rất tích cực, nhưng bình thường lại ngốc nghếch, một mệnh lệnh một động tác, lúc xảy ra chuyện luôn không nghĩ ra biện pháp, chỉ biết hỏi "Nên làm gì", ông còn muốn hỏi hai đứa con trai đều muốn thừa kế công ty này, các con chuyện gì cũng không biết, ba nên làm như thế nào?

Học Nhã, Học Lỵ vẫn còn đi học, nhưng chỉ bằng trường học và thành tích của các cô, ông cũng không hi vọng điều gì, Học Văn chưa bao giờ hỏi chuyện kinh doanh, hôm nay lại làm cho ông kinh ngạc, qua nhiều năm như vậy, lần đầu tiên cảm thấy, hình như có người nối nghiệp.

"Học Văn." Bà nội Cao vỗ tay của anh, "Đến công ty giúp cha con đi, thứ nhất, hai em trai con thật sự không được, thứ hai, bà nội cũng tương đối vừa ý con."

Cao Học Văn cười, bà nội từ đầu đến cuối đều vô cùng yêu thương anh, cho dù anh làm gì, đối với bà mà nói, mình là sự tồn tại duy nhất không thể thay thế.

Trong mắt Cao Đại Phong cũng có mong đợi.

"Con không muốn bắt đầu làm từ dưới lên, chức quản lý con cũng không cần." Cao Đại Phong bật cười thật lớn, "Được được được, con thay ba đi Ấn Độ một chuyến, công ty còn trống ghế phó tổng giám đốc, về sau, con chính là phó tổng giám đốc của công ty."

"Phó tổng giám đốc?""Đây, danh thiếp đã in xong, sáng sớm ngày mai anh phải đi Ấn Độ." Cầm lấy danh thiếp Cao Học Văn đưa cho mình, Hạ Lam nhìn qua nhìn lại, chức vụ, tên, điện thoại, email, góc dưới bên phải là phương thức liên lạc với một nhóm trợ lý của anh, thật sự là một tờ giấy vô cùng có sức nặng.

Thứ bảy dạy cả ngày quá mệt mỏi, sau khi về đến nhà cô liền ôm Mao Mao chơi một hồi, lo lắng mình đắm chìm vào Mao Mao đáng yêu mà quên mất thời gian, còn phải đặt đồng hồ báo thức mới có thể tỉnh lại, đồng hồ báo thức vừa vang lên, cô liền hôn nhẹ Mao Mao sau đó để nó xuống, tiếp theo đi rửa mặt, sau đó đi ngủ.

Về phần mình và Cao Học Văn, chỉ gật đầu một cái, cười một cái, em đã về rồi, anh đã về, ..., cũng bởi vì anh biết cô mệt mỏi, cũng bởi vì thứ bảy chủ nhật không nói chuyện với nhau, Cao Học Văn thì trở thành phó tổng giám đốc của Cao thị, hơn nữa lập tức sẽ bay sang Ấn, Hạ Lam nhìn cơ thể của anh, quần áo mùa đông dầy cộm lại nặng nề, thật sự không nhìn ra rốt cuộc anh đã khôi phục như thế nào, "Cơ thể anh có thể sao? Ngộ nhỡ anh vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, đến bên kia thủy thổ bất phục (Không hợp khí hậu đất đai) thì làm thế nào?"

"Yên tâm, với cơ thể của anh mà nói, cân nặng này đã không thành vấn đề, hơn nữa anh không ăn lung tung, anh luôn quy củ ăn theo thực đơn của chuyên gia dinh dưỡng, lại quy củ luyện tập theo lịch của huấn luyện viên thể hình, mặc dù vẫn chưa có đường nhân ngư, nhưng mà có cơ bụng rồi, em muốn xem không?"

Thấy người đàn ông nào đó hình như có ý muốn vén áo lên, Hạ Lam vội vàng đưa tay ngăn cản, "Không cần." Bọn họ cũng không phải là vợ chồng thật sự, ở phòng khách nhìn bụng cái gì, có hơi lạ.

Đúng lúc này, Mao Mao chạy tới, chân trước đặt lên bắp chân của Hạ Lam, trong miệng ô ô làm nũng, Hạ Lam ôm nó, để nó ngồi ở trên đùi của mình, một tay vuốt cổ của nó, một tay lật danh thiếp mới vừa nhận được, không nhịn được tò mò, "Tại sao cha anh lại đột nhiên giao việc cho anh làm? Không đúng, tại sao anh lại đồng ý?"

"Đương nhiên là có chuyện." Tiếp theo Cao Học Văn nói chuyện đã xảy ra hôm thứ sáu, bao gồm chuyện Thụy Tiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tại sao anh nhắc tới Ấn Độ, sau đó cha con về nhà ăn cơm, câu bà nội đã nói.

Anh chú ý đến vẻ mặt của Hạ Lam, kinh ngạc lại vui mừng, "Dì biết nhất định sẽ rất mừng cho anh." "Vậy còn em?" Hạ Lam hơi ngẩn ra, "Dĩ nhiên cũng thế."

"Vậy thì tốt." Anh hơi cười nhìn cô, "Hạ Lam, bây giờ những gì anh nói, có thể em chưa tin tưởng, nhưng anh sẽ làm rất tốt, anh có tư chất trời cho, anh có cơ hội, anh có thể thật sự trở thành tay trái tay phải của ba anh, một hai năm sau, người khác nhắc tới anh thì không còn là tên phú nhị đại bất tài, mà sẽ hâm mộ ba anh, có một đứa con trai tốt có thể thừa kế sự nghiệp."

Hạ Lam thật sự hơi cảm động trước sự trưởng thành của anh, nhưng không ngờ câu tiếp theo của anh lại là, "Vì muốn bù đắp lại cho em, anh sẽ làm tất cả mọi chuyện có thể để anh được thêm điểm cộng." A, chuyện này, chuyện này là sao. . . . . . Hạ Lam thật sự không biết nên trả lời như thế nào, nói "Tốt" sao, những chuyện ngọt ngào trước kia trong đầu anh đều do chính anh nghĩ ra, hoàn toàn không tồn tại, nhưng cô lại không thể nói "Không tốt", mẹ Cao nói rồi, bác sĩ có dặn dò, cổ vũ anh thật nhiều, không được phản bác anh.

"Anh biết rõ trước kia mình làm cho em thất vọng, cho nên em không tin tưởng anh cũng là chuyện bình thường." Không phải nguyên nhân này đâu.
"Nhưng anh muốn em cảm nhận được, anh thật sự đang thay đổi." Đủ rồi, hoàn toàn đã biến thành một người khác.

"Hạ Lam, trước kia anh không thể trực tiếp đối mặt với em, không phải là vì sợ em, mà là tự ti. . . . . . Anh cảm thấy. . . . . . Mình không xứng với em, người khác thấy anh là thiếu gia nhà giàu không dính khói lửa dưới trần gian, nhưng đối với anh mà nói, em mới thật sự là bông hoa mọc trên đỉnh núi cao không thể chạm tới." Bị rối loạn sao? Nhưng mà, ánh mắt của anh ấy chân thành như vậy. . . . . . Bông hoa mọc trên đỉnh núi cao, cô sao?

"Bởi vì tự ti, bởi vì nhát gan, bởi vì biết em sẽ không thích anh, cho nên lúc đó anh luôn trốn tránh không muốn đối mặt với em, trốn tránh thật lâu, lãng phí thật lâu, lần lượt bỏ lỡ, em biết không, lúc anh bị thương, phát hiện lúc ý thức mình mơ hồ thì trong lòng có bao nhiêu tiếc nuối. . . . . ."

"Lúc ở nước Đức?"

"Ừ, lúc ở nước Đức, thật đáng tiếc, thật, chẳng qua anh đã tỉnh, rất cám ơn trời cao cho anh cơ hội này, anh sẽ không lãng phí thời gian nữa, Hạ Lam, anh sẽ không giống như trước kia phung phí thời gian và trốn tránh trách nhiệm, nhớ, bắt đầu từ hôm nay anh sẽ cố gắng hết sức, là vì thể hiện cho em xem, chờ em tiếp nhận anh, sau đó, anh muốn đi cùng với em." Tuy đang mỉm cười, nhưng ánh mắt rất kiên định, trong lúc bất chợt Hạ Lam cảm thấy khác lạ. . . . . . Tạm thời gọi là tim đập nhanh.

Dĩ nhiên không phải cứ như vậy là yêu, hoặc là có cảm giác, chỉ có thể nói trong chớp nhoáng này Cao Học Văn, rất ưu tú.

Năm nay cô hai mươi bảy tuổi, từ nhỏ đã rất thực tế, thế nhưng không có nghĩa là cô không có những suy nghĩ mơ mộng của thiếu nữ —— mỗi nữ sinh đều hy vọng có một hoàng tử đặt mình ở trong lòng, cô cũng từng tưởng tượng ra những lời hứa rất có sức nặng, giống như: Đều là vì em.

Hoàng tử tuấn tú, ánh mắt thâm tình, gào khóc, giấc mơ lúc thiếu nữ của cô thành hiện thực.

Về phần trong lòng chỉ dao động một chút, Hạ Lam có ý định phớt lờ anh.

"Lần này anh sẽ sang đó mười ngày, hãy để Mao Mao ngủ cùng em." Hạ Lam hôn đầu Mao Mao một cái, "Vậy thì có vấn đề gì."

Sự thật chứng minh, vấn đề rất lớn.

Mao Mao yêu cô, dính cô, nhưng mà, hình như nó rất không muốn cho cô ngủ —— rõ ràng mệt mỏi mí mắt đánh nhau, nhưng cũng không chịu đi ngủ.

Bởi vì biết nó tỉnh, làm cho Hạ Lam cũng không ngủ được, cứ tiếp tục như vậy thật sự không được đâu..., ngày mai cô còn phải đi dạy, không thể không ngủ, cô gửi tin nhắn cho Cao Học Văn. Mao Mao không ngủ, có phải nó không quen giường hay không?

Có lẽ là nhận biết được mùi, em đến phòng anh cầm bộ quần áo cho nó ngửi xem.

Đúng, có đạo lý.

Hạ Lam lập tức xoay người xuống giường, Mao Mao vừa nhìn cô rời đi, lập tức đi theo ở phía sau, vẻ mặt đáng thương như sợ bị vứt bỏ, Hạ Lam vừa bực mình vừa buồn cười, nhóc con, còn không phải là vì mày.

Khuê phòng của Cao Học Văn, chậc, căn phòng, là lần đầu tiên đi vào.

Mở đèn, thấy trên ghế dựa trước bàn đọc sách treo một cái áo len, Hạ Lam nghĩ, chính là nó.