Ngã Dục Phong Thiên

Chương 977: Chỉ cần ngươi đi, cái gì cũng được!




- Hắn không biết ta ở nơi này, vậy hắn tới nơi này không phải để tìm ta? Hắn ngẫu nhiên đi qua thôi!



- Nói như vậy, Lão Tổ ta việc gì phải chạy, ta căn bản không cần chạy. Hắn không biết ta ở nơi này, vậy chỉ cần thuân lợi để hắn tự rời đi, chỉ cần hắn không phát hiện gì, sau này cũng sẽ không hoài nghi tới nơi này!



- Ha ha, vẫn là Lão Tổ ta quá thông minh, nói như vậy, sau này Lão Tổ ta sẽ tiếp tục tiêu dao ở nơi này, không còn bất cứ hậu hoạn gì.



Kháo Sơn Lão Tổ càng nói đôi mắt càng sáng, đến cuối cùng, đi lại trong hành cung, khiến sắc mặt Cổ Ất Đinh Tam Vũ càng thêm khó coi.



- Nếu ngươi đã đáp ứng tổ tiên tông môn người ta, cần gì phải từ chối? Trở thành hộ đạo giả của hắn, biết đâu sau này lại có chỗ tốt cho ngươi, ngươi việc gì phải lẩn trốn khắp nơi?



Cổ Ất Đinh Tam Vũ không nhịn được nói.



- Đồ nhãi ngươi thì biết cái gì!



Kháo Sơn Lão Tổ trừng mắt nhìn thiếu nữ.



- Lão Tổ ta cũng là gần đây mới mơ hồ nhớ ra chút gì đó. Dường như trước kia rất rất lâu, ta từng gặp một tên khốn giống hệt tên với tên khốn này!



- Tên khốn kia rất quá đáng, từ lúc Lão Tổ ta còn rất nhỏ đã bắt nạt ta đến cực điểm!



- Lão Tổ ta đã sắp quên rồi, đến thời gian trước mới đột nhiên nhớ ra!



Kháo Sơn Lão Tổ trừng mắt, trong lòng đầy nhục nhã, nhưng lão cũng tò mò, vì sao đoạn ký ức này, trước đây bản thân không nhớ.





Thậm chí ấn tượng với đoạn ký ức này, cũng rõ ràng lại mơ hồ.



- Ngươi biết Lão Tổ ta, vì sao vẫn luôn nâng mảnh đại địa này không, ngươi cho rằng ta muốn thế sao, đó là sự nhục nhã!



Kháo Sơn Lão Tổ không biết nghĩ đến điều gì, vẻ mặt vô cùng tức tối.



- Hắn hẳn là tới làm việc, làm xong sẽ đi, chỉ cần tống tên khốn này đi, tất cả đều vạn sự đại cát!




Kháo Sơn Lão Tổ hít sâu một hơi, đôi mắt lóe sáng, lão đã hạ quyết tâm, vì để đối phương nhanh chóng rời đi, bản thân sẽ không tiếc tất cả.



Ngay lúc này, chính là lúc hoàng hôn, trời đất tối tăm, nước biển vỗ ì oạp, con thuyền của Trương gia từ từ tới gần Thánh Đảo. Mạnh Hạo đứng ở đầu thuyền, nhìn bờ cát phía trước, từng con thuyền xếp thành hàng, nhìn những tu sĩ bay qua vội vàng trên đảo, còn cả mọi người qua lại cực kỳ náo nhiệt trên bờ cát.



Thậm chí Mạnh Hạo còn có ảo giác, dường như nơi này không phải Thiên Hà hải, mà là trên vùng đất Nam Vực.



Nhưng tiếp đó, Thánh Đảo trong mắt Mạnh Hạo, lại hơi rung nhẹ, rung động này khiến Mạnh Hạo nheo mắt lại, đồng thời, trên biển nổi sóng lớn, con thuyền lắc lư, khiến mọi người trên thuyền đổi sắc, có người kinh hãi kêu lên.



Mạnh Hạo cũng nhìn ra đợt sóng biển bất ngờ này, nhưng chỉ mấy nhịp thở, sóng biển lại yên lặng, tất cả trở về bình thường. Mạnh Hạo cau mày, hơi trầm ngâm, thần thức tản ra quét khắp xung quanh, không phát hiện có gì bất thường, nhưng trong lòng đã thầm lưu ý.



Thời gian không dài, con thuyền đi tới dãy thuyền trên đảo, sau khi hoàn toàn ổn định, mọi người xuống thuyền, bước lên mặt đất Thánh Đảo.



Mạnh Hạo không biết, khi hắn bước lên mặt đất, trái tim một Lão Tổ cũng run lên.




Bến thuyền xây dựng trên bờ cát, nhìn có vẻ đơn giản, nhưng thực tế lại mang tới cảm giác khoáng đạt, tung hoành mở rộng, có không ít đệ tử mặc trường sam thống nhất đang phụ trách chỉ dẫn tàu thuyền qua lại.



Những đệ tử này, tuổi tác đều không lớn, tu vi cũng là Ngưng Khí, trong đó thỉnh thoảng có người đi qua đi lại như tuần tra thì là tu sĩ Trúc Cơ.



Vẻ mặt họ không thấy bao nhiêu cao ngạo, nhưng loại cảm giác cao cao tại thượng kia, tuy không mạnh mẽ, nhưng vẫn còn đó. Chỉ là về thái độ, thì đa phần rất khách khí với người từ ngoài tới.



Sau bến thuyền, là từng hàng xe ngựa, ngựa kéo xe có phần kỳ lạ, không phải bốn cái chân, mà là sáu cái chân, hơn nữa trên đầu có sừng, nhìn thì như ngựa, nhưng lại mọc những sợi râu dài.



Đây là một loại hung thú độc đáo trong Thiên Hà hải, rất dễ bị thuần hóa, ở nơi này, được gọi là Thiên Mã.



Mà ở xa hơn, có ba ngọn tháp cao đứng đó, trong đó có đèn đuốc lấp ánh, cho dù là giữa biển, ở khoảng cách rất xa, cũng có thể nhìn thấy ba ngọn tháp này.



Ánh mắt Mạnh Hạo quét qua, lập tức nhìn ra, trong ba ngọn tháp này, có ba tu sĩ đang ngồi. Ba người này đều là trung niên, về mặt tu vi, một Kết Đan trung kỳ, hai Kết Đan sơ kỳ.



Rõ ràng là để trấn thủ nơi này, đề phòng xảy ra hỗn loạn.




Cả bến thuyền, là cửa ra vào Thánh Đảo này, ngay ngắn trật tự, chỉ là người qua lại khá nhiều, nên dù là màn đêm đã phủ xuống, cũng có tiếng ồn ào vang lên.



Cùng lúc đó, Mạnh Hạo nhìn thấy có ít nhất mười mấy con thuyền lục tục đi tới, dưới sự sắp xếp của người ở đây, trước sau vào bến.



Không một ai đến nghênh đón, nơi này được xưng là Thánh Đảo, trong đó Tiêu Dao Tông là tông môn cường đại nhất trong cả tứ hoàn. Một quái vật khổng lồ như vậy, cho dù đối ngoại luôn có danh tiếng không tệ, nhưng cũng sẽ không có ai đến nghênh đón những tiểu gia tộc đến từ hải ngoại này.




Giống như Trương gia, trong khoảng thời gian Tiêu Dao Tông thu đệ tử này, cực nhiều gia tộc hải ngoại đi tới nơi này, lúc này thuyền cập bến, đạt đến mấy trăm chiếc. Đây chỉ là một mặt, nếu tính toán toàn bộ bốn mặt, e là phải đến hơn nghìn con thuyền.



Nơi này trừ đến bái tông ra, còn có một số là tới nơi này buôn bán. Vì sự mạnh mẽ của Thánh Đảo, cũng giúp cho thành trì tu chân nơi này, trở thành nơi có danh khí cực lớn trong tứ hoàn.



Một số thứ cần cho tu hành, hoàn toàn có thể mua ở nơi này.



Lúc này màn đêm buông xuống, gió biển thổi qua, mang theo mùi vị đặc biệt của biển, còn có từng đợt cảm giác mát mẻ phả vào mặt. Mạnh Hạo hít sâu một hơi, đi trên bến thuyền, nhìn Thánh Đảo trong màn đêm, nhìn về ngọn núi như bóng ma xa xa.



Tộc nhân Trương gia, dưới sự dẫn dắt của thiếu phụ, cũng đi theo ra, mấy đứa trẻ lúc này cũng hơi căng thẳng, nhìn xung quanh có vẻ tò mò, sâu trong mắt có vẻ mong chờ.



Nam Nhi nắm chặt bàn tay thiếu phụ, nhìn khắp xung quanh, hơi sợ sệt.



Khi tu sĩ Trúc Cơ của Trương gia nói chuyện với đệ tử Tiêu Dao Tông phụ trách bến thuyền này, thiếu phụ nhìn Mạnh Hạo, khom mình vái chào, cung kính nói.



- Tiền bối, nơi này chính là Thánh Đảo, ở đây tu sĩ từ Kết Đan trở xuống, cấm phi hành, cho nên chúng tôi chỉ có thể đi xe ngựa thay đi bộ...



Mạnh Hạo gật đầu, không nói gì, không bao lâu, liền thấy tộc nhân Trương gia sau khi nói chuyện với đệ tử Tiêu Dao Tông, liền dẫn ba chiếc xe ngựa tới gần.



Tất cả những đứa trẻ kể cả Nam Nhi, đều lần đầu nhìn thấy Thiên Mã, lúc này đều trợn tròn mắt, có ý tiếp cận, nhưng bộ dạng sợ sệt. Mạnh Hạo cũng lần đầu nhìn thấy loại hung thú này, không khỏi để ý nhiều hơn.



Đúng lúc này, ở một chỗ không xa, trong một con thuyền vừa tới, một đoàn tu sĩ đi ra. Những người này ăn mặc rực rỡ, trong đó người dẫn đầu là một người đàn ông tuổi tầm ba mươi, tướng mạo bất phàm, tu vi Trúc Cơ đại viên mãn. Sau lưng gã có năm ba người, cũng đều là Trúc Cơ, dẫn theo bảy tám đứa trẻ, lúc đi ra, như tùy ý liếc nhìn đám người Mạnh Hạo một cái.