Ngã Dục Phong Thiên

Chương 971: Thiên Hà hải




Mạnh Hạo trầm mặc, một loại cảm xúc không thể nói rõ, khiến trong lòng hắn mơ hồ nổi lên một cỗ ác khí, khóe miệng chậm rãi hiện lên nụ cười lạnh.



Nhưng hắn hiểu được, so với Lão Tổ Vương gia, bản thân giống như con kiến, nhưng ác khí trong nội tâm của hắn, vì chuyện này dâng lên sẽ không tiêu tan, dường như hóa thành một hạt giống.



Khắc sâu, sinh trưởng ở chỗ sâu trong nội tâm hắn.



- Cá lớn nuốt cá bé, ta đã sớm hiểu được, cuối cùng có một ngày, nếu ta đạo thành, tất diệt đệ thập Tổ Vương gia, nếu Vương gia ngăn trở, nếu ngày nào đó ta có đại đạo …



- Ta sẽ khiến cho vùng đất Nam Thiên này, từ đó về sau không còn Vương gia!



Mạnh Hạo thì thào trong lòng, định chắc quyết tâm, ác khí lại tăng.



Hắn hít sâu, sau khi nhìn chung quanh, thì nhìn về phía Thiên Hà hải, hai mắt chợt lóe, thân thể khoảnh khắc lao ra, vừa chữa thương, vừa bay nhanh.



Không bao lâu, giữa biển tím và Thiên Hà hải dường như tồn tại một tầng tường vô hình ngăn cách, thân thể Mạnh Hạo lập tức đụng chạm rồi xuyên thấu qua. Một cỗ mùi biển tràn ngập trong thiên địa, nơi này … là Thiên Hà hải!



Đại dương mênh mông vô bờ, mặt biển ầm ầm sóng dậy, giữa biển trời xa xa, trời chiều chiếu xuống. Ánh chiều tà khiến nước biển trước mặt, như một mảnh sóng xanh màu da cam.



- Giờ phút này mọi chuyện đều phải cẩn thận, để phòng ngừa vạn nhất …



Mạnh Hạo nâng tay phải lên, lấy ra ngọc giản truyền tống. Vật này hiện giờ sẽ vỡ vụn, Mạnh Hạo chần chờ một chút, trong mắt lộ ra quyết đoán, nắm một cái. Lấy hiểu biết đối với cách sử dụng vật này của hắn, đã sớm nhận thấy được, khoảng cách mà vật này truyền tống, căn cứ vào tu vi đưa vào nhiều hay ít mà quyết định.



Dùng sức nắm, một lát sau, bốn phía Mạnh Hạo xuất hiện một vòng xoáy màu đen, cắn nuốt bóng dáng hắn, khoảnh khắc biến mất.



Sau khi Mạnh Hạo biến mất, chỉ nửa nén hương sau, đột nhiên, vị trí mà hắn rời đi, hư vô vặn vẹo, bóng dáng đệ thập Tổ Vương gia bỗng nhiên đi ra, sau khi nhìn chung quanh, lão ta nhíu mày.





- Nhóc con giảo hoạt, khí tức của hắn biến mất ở chỗ này, bất quá ta đã tính ra, hắn ở Thiên Hà hải này.



- Ngươi trốn không thoát, đạo cơ hoàn mỹ, chỉ thuộc về lão phu. Ngươi đã thích trốn, lão phu tìm ngươi ra là được.



Đệ thập Tổ Vương gia thản nhiên mở miệng, thân thể nhoáng một cái, biến mất vô ảnh.



Thiên Hà hải nằm ở trung bộ vùng đất Nam Thiên, phân cắt hai khối đại lục, tạo thành Đông Thổ Bắc Địa, Nam Vực Tây Mạc.




Phạm vi toàn bộ Thiên Hà hải rất rộng lớn, vượt qua bất kỳ một đại lục nào trong hai khối trên, nếu so sánh với Nam Vực, Thiên Hà hải gấp khoảng năm lần Nam Vực.



Cho nên, ở trong này, bị chia làm tứ hoàn*, về phần ngoài tứ hoàn, thì thống nhất gọi là hải ngoại.



*bốn vòng



Mảnh biển mênh mông này hàng năm đều tồn tại gió lốc, quét ngang bát phương, nhấc lên sóng lớn khôn cùng. Ở trên biển, tồn tại không ít đảo nhỏ, có lớn có nhỏ, cũng bởi vậy, làm cho nơi này tồn tại tu sĩ.



Mà trong biển lại có một vài động vật biển, thường xuyên lui tới. Máu thịt trên người chúng nó, đối với tu sĩ mà nói, chỗ nào cũng rất quý báu, nhất là một vài động vật biển có thể sánh với tu sĩ, được gọi là hải yêu. Yêu tâm của chúng nó là quý báu không gì sánh nổi, mỗi một viên, đều có thể tản mát ra lượng linh khí ngang bằng với thượng phẩm linh thạch.



Đủ loại nguyên nhân, đều làm cho Thiên Hà hải, trong vô số năm này, một thế hệ lại một thế hệ không ngừng tiến đến, chậm rãi ở lại, sản sinh ra từng cái thế lực.



Những thế lực này, đều căn cứ vào mạnh yếu của bản thân, phân bố ở trên những hòn đảo của Thiên Hà hải. Chẳng qua, tuyệt đại đa số đều ở tứ hoàn, duy chỉ có một vài tông môn hoặc gia tộc dũng mãnh, mới có tư cách, ở tại tam hoàn.



Cũng vậy, ở trên Thiên Hà hải, cũng có rất nhiều truyền thuyết tồn tại, từng chuyện nghe đều rất mờ ảo, nhưng cũng làm cho người ta cảm thấy chân thật. Dường như ở trong này, cho dù xuất hiện biến hóa gì, cũng sẽ không làm cho người ta cảm thấy bất ngờ.




Biển rộng vĩnh viễn không bình tĩnh, thỉnh thoảng lại có gió lốc gào thét mà qua, đây … chính là Thiên Hà hải.



- Trong truyền thuyết, tại trên mảnh Thiên Hà hải này, có một con thuyền cổ lão, tất cả mọi người nhìn thấy chiếc thuyền này, đều sẽ nhận được chúc phúc … nghe nói trên chiếc thuyền kia, có một lão già ngồi khoanh chân.



- Ông ấy mặc áo giáp tàn phá, nhắm hai mắt, không nhúc nhích…



Giờ phút này tại vùng hải ngoại của Thiên Hà hải, có một con thuyền ước chừng trăm trượng, đang đi rất nhanh về phía trước.



Trên đầu thuyền, có một người đàn ông trung niên, đang nhẹ nhàng mở miệng, nói với mấy thiếu niên về một truyền thuyết có liên quan đến Thiên Hà hải.



Những thiếu niên kia khi nghe thấy đều cảm thấy rất hứng thú, bộ dáng đối với truyền thuyết này, tựa hồ nghe hoài không chán.



Bọt nước tung bay, trong gió biển, một lá cờ cao cao phất phới, trên đó thêu một chữ Trương, trong đó còn có một hoa văn hình phi kiếm. Điều này đại biểu, thuyền này đến từ một gia tộc tu sĩ của Thiên Hà hải.



Cả chiếc thuyền có chừng hơn năm mươi người, trong đó, tuyệt đại đa số đều là phàm nhân thân thể cường tráng, tu sĩ chỉ có mười mấy người, phần lớn là đang khoanh chân đả tọa. Duy chỉ có ở đầu thuyền, người đàn ông trung niên có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ kia, vẫn đang nói chuyện với vãn bối trong tộc.




- Lão Tổ Trương gia chúng ta, ở mấy trăm năm trước đã từng gặp chiếc thuyền này, cũng đã đạt được chúc phúc, nên tu vi của ông mới đột phá, cuối cùng trở thành cường nhân Kết Đan.



- Cũng bởi vậy, mới có thể chiếm cứ một đảo nhỏ ở hải ngoại, giúp cho Trương gia chúng ta có nơi căn bản lập thân. Các ngươi phải khắc ghi chuyện này!



Người đàn ông trung niên kia trầm giọng lên tiếng, mượn cơ hội này, lại bắt đầu ngầm biến đổi đệ tử trong tộc



- Hải Tâm thúc, chuyện này chúng ta đều biết rồi, ngài nói cho chúng ta về Thánh đảo đi.




Trong mấy thiếu niên, có một hài đồng khỏe mạnh kháu khỉnh vội vàng mở miệng năn nỉ.



Nó vừa mới dứt lời, mấy hài tử khác cũng đều nhao nhao yêu cầu.



Người đàn ông trung niên bật cười, đang lúc muốn nói chuyện, dường như phát hiện điều gì, quay đầu lại, nhìn về phía khoang thuyền. Chỉ thấy một thiếu phụ dung nhan xinh đẹp, mặc một bộ váy thủy la, tự có thiên sinh lệ chất, rất rực rỡ, mang theo mỉm cười, đi ra từ trong khoang thuyền. Chỉ có điều, nàng nhìn như mỉm cười, nhưng lại khó nén vẻ lo âu và bất an trên khuôn mặt.



Bên cạnh nàng là một tiểu đồng khoảng sáu bảy tuổi, là một nam hài, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn, thoạt nhìn rất là đáng yêu. Mà thiếu phụ này, tu vi đã đến Trúc Cơ đại viên mãn.



- Bái kiến gia chủ!



Người đàn ông trung niên vẻ mặt cung kính, ôm quyền cúi đầu thật sâu.



Mấy thiếu niên bên cạnh y cũng đều lập tức khom người.



- Đều là người một nhà, không cần đa lễ, Nam Nhi muốn nhìn biển trong trời chiều, nên ta dẫn nó ra xem.



Nữ tử mỉm cười gật đầu.



- Hải Tâm thúc thúc, vừa rồi ta nghe ngài nói đến Thánh đảo?



Tiểu đồng bên người thiếu phụ mở to hai mắt, nhìn người đàn ông trung niên, thanh thúy nói.