Ngã Dục Phong Thiên

Chương 942: Cảnh giới thứ tư! (2)




- Hố sâu này như thế nào lại nông như vậy? Nếu sâu hơn chút nữa thì tốt rồi, hội đấu giá của ta còn chưa có mở a...



Mạnh Hạo nhíu mày, nhưng lại không còn cách nào, nhìn mọi người bốn phía, ai nấy kích động theo dây leo đi thẳng xuống phía dưới, không bao lâu, đã đi đến đáy hố sâu này.



Cái đáy này lớn vượt quá mức tưởng tượng của mọi người, dường như kia hố sâu chỉ là một cái thông đạo, mà dưới thông đạo này, lại là một thế giới khổng lồ!



Là một mảnh vô biên vô hạn, thậm chí khi thần thức tản ra, cũng không thể phát hiện điểm cuối. Sau khi từng người đi xuống, đứng ở chỗ này, đều thấy tâm thần chấn động.



Hai mắt Mạnh Hạo khoảnh khắc co rút lại, hô hấp có chút dồn dập, Hứa Thanh ở bên cạnh hắn, nháy mắt khi nhìn thấy, tâm thần cũng chấn động.



Không có người nói chuyện, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, mọi người đều bị những cảnh tượng nơi này, triệt triệt để để khiếp sợ.



Nơi này... Mặt đất là một mảnh bóng loáng, vô biên vô hạn, giống như mặt kính, mà phía trước mọi người đang ở mặt trên của ánh sáng, đúng là từ nơi này trên đất lộ ra.



Nếu đem mặt đất so sánh thành tấm gương, thì ở đây trong một cái chớp mắt, mọi người đều đứng ở ngoài gương, nhìn về phía mặt gương, thấy không phải là chính mình, mà là... Một mảnh chiến trường viễn cổ!



Trong gương kia, rõ ràng tồn tại một thế giới, thế giới viễn cổ, đoạn năm tháng kia không biết là trước hay sau cảnh giới thứ hai. Tóm lại ở trong mắt mọi người thấy, chính là một mảnh, chiến trường vô biên.



Trên chiến trường có vô số tu sĩ đang chém giết, thiên địa biến sắc, không trung nổ vang, từng cái khe không ngừng lan ra khắp mặt đất, một quầng sáng thuật pháp kinh khủng đến cực điểm, bao phủ bốn phương tám hướng.



Trên bầu trời, vô số chiến xa gào thét, còn có rất nhiều tu sĩ kim giáp, chém giết ngập trời, xa xa, không biết có bao nhiêu con cự long gào rú, cũng có vô hạn yêu thú, giống như chiếm cứ cả trời cùng đất.



Có thể nhìn thấy, có người phất tay, mặt đất liền sụp đổ, bay ra một khối đại lục, hóa thành sao băng, ném tới hư vô.





Có thể nhìn thấy, có người một quyền hạ xuống, ngôi sao liền sụp đổ, trở thành vô số ngọn lửa, đốt cháy cả thế giới.



Có thể nhìn thấy, có người toàn thân bao phủ triệu pháp bảo, hình thành gió lốc. Chỗ y đi qua, máu thịt văng khắp nơi, gió lốc này đã hoàn toàn trở thành huyết sắc!



Có thể nhìn thấy, có người bấm tay niệm thần chú, chỉ một cái lên trời cao, vô số văn tự lập tức lóe ra kim quang, ở giữa không trung tạo thành các loại cổ văn, tản mát ra khí tức kinh thiên, giết chết vô tận.



Có thể nhìn thấy, có người dắt theo ác quỷ, quỷ thân nghìn trượng, vô số gương mặt phập phồng, chợt hướng mắt liếc nhìn ngạo nghễ, phát ra thê lương gào rú.




Đây là... Một hồi song phương đại chiến!



Phương thứ nhất là tu sĩ, tu sĩ vô biên vô tận, thần thông của mỗi người, đều có thể xé rách hư vô, biến ảo pháp tướng, có vô số chí bảo nổ vang chấn động trời cao.



Phương thứ hai, lại là yêu, những đại yêu thiên địa bộ dạng khác nhau, cuốn lấy tàn phong, ngập trời mà đến, nơi chúng đi qua, một mảnh hắc triều...



Ở xa hơn chỗ này, nơi giữa trời và đất, rõ ràng... tồn tại một quan tài thật lớn. Quan tài này như là từ trên trời giáng xuống! Bốn phía vòng sáng bảy màu cực đại vờn quanh. Tại bên trong vòng sáng, rõ ràng có chín con hồ điệp đang nhẹ nhàng nhảy múa!



Vô số bóng dáng vờn quanh bốn phía quan tài, triển khai chém giết ngập trời, đôi bên đều không cho đối phương tới gần quan tài này nửa bước!



Quan tài kia chính là căn nguyên của trận chiến này. Dường như mọi người khai chiến, chém giết điên cuồng với nhau cũng là vì muốn tranh đoạt...Nó!!



Tất cả tu sĩ của vùng đất Nam Thiên, trong đó có cả Mạnh Hạo, đều đang trôi nổi giữa không trung, ngơ ngác nhìn mặt đất trong mặt gương, đang chiếu ra từng cảnh chiến trường kinh thiên động địa. Nhìn thần thông phất tay liền dời non lấp biển, trích tinh thủ nguyệt, tâm trạng đều bị chấn động mãnh liệt.




Hơn nữa trong chiến trường còn có ba người, cho dù là chiến trường này quá khổng lồ, chém giết đến ngập trời, nhưng cũng không thể che giấu phong thái ba người này, khiến lần đầu tiên ngươi nhìn đến liền lập tức sẽ đem ánh mắt ngưng tụ trên người của bọn họ.



Tựa như... bọn họ là quân vương mạnh nhất ở trên chiến trường này, là vầng thái dương trên cao, mọi người đều phải nhìn lên!



Người đầu tiên là tu sĩ. Lão mặc một thân đạo bào, một đầu tóc bạc cùng vẻ mặt tang thương. Trong lòng bàn tay phải khi nhấc lên có hai hạt châu, đang chậm rãi xoay tròn, một cái là màu đen, một cái là màu trắng!



Phía sau lão là một mảnh sao trời hư ảo, dường như sao trời này là do y huyễn hóa ra. Lão đứng ở trên trời, một người, liền có thể kinh sợ toàn bộ Yêu tộc.



Người thứ hai, là bên phía Yêu tộc. Một đại yêu mọc ra cánh, bộ dáng giống như con dơi. Hai mắt nó đỏ thẫm, xung quanh thân thể vờn quanh bảy ngọn lửa, mỗi một ngọn lửa đều có màu sắc không giống nhau... Giống như tồn tại bảy thanh mộc kiếm!



Toàn thân cao thấp tản mát ra khí tức động trời. Dường như nó đứng ở nơi đó, liền có thể khiến thế giới, khiến trời cao, khiến hết thảy chúng sinh, nhất định phải cúi người quỳ bái!



Mạnh Hạo không biết tu vi hai người kia, nhưng hô hấp của hắn lại dồn dập trước nay chưa từng có. Bởi vì không biết có phải là ảo giác hay không, thời điểm hắn nhìn về phía lão già có khí tức của tu sĩ, lại nhìn đến hai hạt châu hắc và bạch này trong tay lão.



Trong óc của hắn, nhớ lại … hạt châu hắn từng nhìn thấy trong tay Tiểu Hổ ở Triệu quốc năm đó!




Hạt châu đó và hạt châu màu trắng nằm trong tay lão già kia, thế nhưng lại... Giống nhau như đúc, cho Mạnh Hạo cảm giác, có lẽ... Cái này căn bản là một vật!



Mặt khác, cái con dơi hình người kia, có một vài chỗ tương tự với con dơi từng chiến một trận với Mạnh Hạo năm đó, nhưng trọng yếu nhất, là bên ngoài thân thể nó lại có bảy ngọn lửa giống mộc kiếm. Sau khi Mạnh Hạo sau khi nhìn thấy, thì tâm thần nổ vang, đây rõ ràng... Chính là Thí Tiên kiếm của hắn mà!



Kiếm này, hiện giờ hắn có năm thanh, trong đó bốn thanh là đạt được, một thanh là phục chế!




Nhưng làm cho hô hấp Mạnh Hạo ngày càng dồn dập hơn, thậm chí toàn bộ tâm thần hắn đều nổ vang, trong đầu có một thanh âm đang không ngừng gào thét... là cái người thứ ba được vạn chúng chú mục trong thế giới trong gương kia!



Đó là... Một nam tử trung niên, người này tướng mạo xấu xí, mặc một thân trường bào màu trắng, có một mái tóc dài nửa trắng nửa đen, toàn thân cao thấp, không lộ ra chút khí tức tu vi nào. Nhưng y lơ lửng giữa không trung, thiên địa bốn phía thật giống như bị phong ấn, hư vô bát phương, thật giống như bị bất động.



Yêu tộc nhìn thấy y, toàn bộ đều trở nên run rẩy, yêu khí nháy mắt hỗn loạn, dường như không thể khống chế.



Tu sĩ nhìn đến y, ai nấy lập tức kính sợ, giống như chỉ cần ánh mắt người này nhìn qua, áp lực bản thân cũng sẽ chợt tăng, tu vi ngã xuống!



Y không thuộc về bất kỳ bên nào, chỉ đứng ở giữa không trung, giống như mảnh chiến trường này, thiên hạ ba phần, trong đó có một phần thuộc về y!



Trong tay y cầm một cây trường thương màu bạc. Trên thân thương kết thành từng mảnh lân phiến, cùng xếp chồng lên nhau vào một chỗ. Nhưng sắc thương cũng không phải hoàn toàn là màu bạc, mà đôi khi có điểm lại hóa đen như mực!



Khoảnh khắc nhìn thấy cây thương này. Trong đầu Mạnh Hạo ngay lập tức vang vọng một giọng nói.



- Yêu Binh... Hoang Trủng!!



Trên người y ma niệm Hoang Trủng biến thành trường thương, tuy rằng đã sắp tiêu tan, nhưng giờ phút này, ở trong cơ thể Mạnh Hạo vẫn truyền ra triệu hoán mãnh liệt.



- Phong Yêu … đời thứ ba!!



Mạnh Hạo nhìn chăm chú người nam nhân trung niên đó. Tại thời khắc này, thân phận của đối phương, hắn vô cùng rõ ràng!