Ngã Dục Phong Thiên

Chương 937: Ngũ gia bị thương (2)




Thanh âm này vừa ra, chẳng những khiến Mạnh Hạo ngây ngốc một chút, mà chim anh vũ cũng trong nháy mắt rùng mình mấy cái, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ trước nay chưa từng có.



Mạnh Hạo đối với miếng mỡ đông và chim anh vũ đã sớm thành thói quen, lúc trước hắn cũng cân nhắc qua, ở cảnh giới thứ nhất và cảnh giới thứ hai, hai tên này đều không xuất hiện, nghĩ đến đặc thù nơi này, chúng nó hẳn là có nguyên nhân khác không thể xuất hiện.



Tới hiện tại, theo lời chim anh vũ lúc trước, Mạnh Hạo cũng nghe ra, đối phương là vừa mới thức tỉnh. Nhưng Mạnh Hạo sau khi thử nghiệm, thì Huyết Ngao lại không thể xuất hiện ở đây, rồi nghĩ tới lời Hô Diên Lão Tổ đã từng nói, như thoáng chút suy nghĩ, càng cảm thấy chim anh vũ và miếng mỡ đông lai lịch khó lường.



Quý Tiếu Tiếu bên cạnh hắn lần đầu tiên nhìn thấy chim anh vũ, còn đang mở to mắt, nhất là sau khi nghe được lời nói của miếng mỡ đông, Quý Tiếu Tiếu luôn lớn mật, nhưng cuối cùng vẫn là nữ tử, mặt không khỏi đỏ lên, thầm xì một tiếng khinh miệt.



Nhưng nàng vẫn là xem thường Ngũ gia …



Nháy mắt nàng thầm xì một tiếng, chim anh vũ mạnh mẽ quay đầu, nhìn chằm chằm về phía Quý Tiếu Tiếu, trong mắt lộ ra hung quang, bộ dáng như muốn đem nghẹn khuất và thương tổn lúc trước giải phóng ra.



Nó hô hấp dồn dập, đưa tầm mắt nhìn qua, không ngừng đánh giá trên người Quý Tiếu Tiếu.



- Không có lông, chết tiệt, cư nhiên không có lông!!!



- Thương thiên a, ngươi vì sao phải trừng phạt ta như thế!!



Chim anh vũ rống to, nghiến răng nghiến lợi, vừa nghĩ tới cảnh tượng con quạ đen rụng lông lúc trước, nó liền cảm thấy bị thương tổn thật sâu.



Quý Tiếu Tiếu nhìn chim anh vũ có chút sợ hãi, trong cảm giác của nàng, con chim anh vũ tạp mao chết tiệt này, có ánh mắt rất sắc bén.



Mạnh Hạo không để ý đến chim anh vũ, tay phải nâng lên trảo một cái trong hư không, hai túi trữ vật của Quý Minh Phong lập tức từ đáy giếng bay ra, cách không nằm trong tay Mạnh Hạo, sau khi đưa mắt nhìn, hắn không có lập tức mở ra, mà vung tay áo, thu vào túi trữ vật.



Sau đó, hai mắt lóe lên, khi chim anh vũ còn đang ngửa mặt lên trời, đau đớn mà rên lên, thì giơ tay bắt lấy, mặc kệ chim anh vũ vui hay là không vui, ném vào trong túi trữ vật, lúc này mới nhìn về phía Quý Tiếu Tiếu.



- Ta muốn đi thu pháp bảo rồi, ngươi nếu không có việc gì, cũng có thể đi theo, nơi đó thế nhưng là cửa vào cảnh giới thứ tư.



Quý Tiếu Tiếu chần chờ một chút, gật gật đầu, bộ dáng không chút vẻ gì là giật mình đối với cửa vào cảnh giới thứ tư, dường như đã sớm biết được.



Mạnh Hạo liếc nhìn Quý Tiếu Tiếu một cái, hiểu rõ với gia tộc đối phương, biết được việc này không khó, hai người rất nhanh rời đi. Mạnh Hạo ở phía trước, đi thẳng về phía hố sâu giữa núi thứ ba và núi thứ tư, vì khoảng cách cũng không phải là rất xa, một lúc lâu sau, Mạnh Hạo liền hiện ra ngoài mảnh hố sâu này.





Giờ phút này, đã có mấy người sớm tới bên này, Quý gia cũng có mấy người, trong đó Quý Minh Không đang mang theo ánh mắt kỳ dị nhìn Mạnh Hạo, Lý Thi Kỳ cùng với Hàn Bối, còn có cả Vương Lệ Hải, cũng đang khoanh chân ngồi cách đó không xa. Khi nhìn thấy Mạnh Hạo đi tới, vẻ mặt tất cả mọi người đều biến đổi.



Mạnh Hạo vẻ mặt mỉm cười, giơ tay chào hỏi với mọi người.



- Ha ha, nhân sinh hà xứ bất tương phùng* a, chư vị đạo hữu, lại gặp mặt. Thế nào, thu hoạch trong cảnh giới thứ ba này thế nào rồi?



Mạnh Hạo vẻ mặt mỉm cười, tiêu sái đi đến, Quý Tiếu Tiếu bên cạnh cười đến co rúm da mặt. Nàng đã nhìn ra, Mạnh Hạo này … lại muốn bẫy người rồi.



*nhân sinh nơi nào không gặp lại




- Mạnh mỗ chân thành chúc chư vị đạo hữu, có thể thu hoạch nhiều hơn nữa ở cảnh giới thứ ba này, như vậy, ta cũng được ăn theo không ít rồi. Cảm ơn chư vị đạo hữu, các ngươi đều là người tốt a.



Mạnh Hạo rất là cảm thán, dường như có chút xấu hổ, mang theo vẻ ngại ngùng, ôm quyền cúi đầu về phía mọi người đang mang sắc mặt dần dần khó coi.



Mấy người Nam Vực, ai nấy đều chớp động hai mắt, nhất là Hàn Bối, khi nhìn thấy nụ cười của Mạnh Hạo, thân thể lập tức có chút chấn động, vội vàng cúi đầu.



Nàng quá rõ ràng đối với nụ cười của Mạnh Hạo, phải biết rằng, ở Nam Vực năm đó, Mạnh Hạo này tươi cười ngại ngùng, sau đó lừa được không ít người, đã sớm truyền ra.



Vương Lệ Hải cho dù chưa từng gặp qua Mạnh Hạo ngại ngùng, nhưng cũng nghe qua tính cách bẫy người của đối phương, giờ phút này vừa nhìn thấy nụ cười đó, lại nhìn thấy hành động của … Hàn Bối, lập tức cảnh giác.



Lý Thi Kỳ cười khổ, liếc nhìn Mạnh Hạo một cái, không nói gì.



Tống Giai cũng ở trong đó, mang theo vẻ phức tạp nhìn Mạnh Hạo, giống như vô luận Mạnh Hạo cười như thế nào, đối với nàng mà nói, đều là một kiểu.



Còn có vị Đạo tử Lý gia – Lý Thiên Đao kia, gã một tu sĩ Nam Vực duy nhất đối với tươi cười của Mạnh Hạo không có gì phát hiện, thậm chí còn nhíu mày, trong mắt mơ hồ lộ ra sát khí.



Ngược lại, những người Quý gia nơi đây, dường như có được tin tức, bởi vậy, giờ khắc này vẻ mặt phần lớn là bình thường, nhưng ở chỗ sâu trong mắt, mơ hồ mang theo vẻ cảnh giác.



Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn một vòng, lập tức có chút nhụt chí, ý tưởng dọa nạt dường như muốn thất bại. Nhưng chợt nhìn thấy ánh mắt của vị Đạo tử Lý gia – Lý Thiên Đao kia, nội tâm Mạnh Hạo bỗng nhiên run lên.




- Vị đạo hữu này rất lạ mặt a.



Mạnh Hạo vội tiến lên vài bước, cười nhìn Lý Thiên Đao.



- Thế nào, thu hoạch tại cảnh giới thứ ba chắc tốt lắm hả, đến đến, mở ra để huynh đệ nhìn, ta tuyển trước một nửa vậy.



- Cút!



Lý Thiên Đao lãnh đạm mở miệng.



Một khắc trước, Mạnh Hạo vẫn còn tươi cười chân thành, mơ hồ ngại ngùng, nhưng nháy mắt tiếp theo, sắc mặt lập tức biến hóa, hiện lên một chút vẻ tà ác. Trong chớp mắt thanh âm Lý Thiên Đao truyền ra, tay phải hắn nâng lên, một cái tát vỗ về phía Lý Thiên Đao.



Trong mắt Lý Thiên Đao chợt lóe hàn quang, lộ ra vẻ khinh miệt, tu vi gã không hề tầm thường, phóng nhãn khắp Nam Vực, bất kể là cùng thế hệ hay là Lý Đạo Nhất trong đồng lứa đã chết kia, đều là hạng người nhân tài kiệt xuất. Giờ phút này, gã hừ lạnh, nhấc tay phải trảo một cái trong hư không, một mảnh bạch quang lập tức hóa đao, nháy mắt nắm trong tay.



Nhưng không đợi gã triển khai đao này, bàn tay Mạnh Hạo lấy tốc độ không cách nào hình dung lập tức tiến đến. Ầm một tiếng, trực tiếp vỗ lên mặt Lý Thiên Đao.



Một tát này, trực tiếp tát cho Lý Thiên Đao hồ đồ, gã lập tức phẫn nộ, đang muốn vật lộn, nhưng kết cục lại giống như đại hán Bắc Địa, bị Mạnh Hạo trực tiếp tát cho một cái, ấn xuống mặt đất.



Quyền cước đấm đá, tiếng nổ vang quanh quẩn, Lý Thiên Đao kêu thảm thiết, mấy lần muốn giãy dụa, thậm chí chém ra cả đao, nhưng dưới một vỗ tùy ý của Mạnh Hạo, thiên đao lập tức sụp đổ.




Hành động thô bạo này, lập tức khiến người bốn phía mở to mắt.



- Ngươi lại dám mắng ta!



- Ta có hảo ý chúc ngươi, ngươi cư nhiên mắng chửi người!



- Thực sự thái quá mà!



Mạnh Hạo vừa nói, vừa đá, vẻ mặt ác khí càng phát ra mãnh liệt, mọi người bốn phía nhìn mà hết hồn.




Lý Thiên Đao phẫn nộ đến cực điểm, nhưng thời gian dần qua, phẫn nộ này bị sợ hãi thay thế, cuối cùng hóa thành tuyệt vọng, khi gã phun ra máu tươi, bóng ma tử vong nháy mắt giáng lâm.



Cuối cùng, sau khi Hàn Bối trừng mắt nhìn, ho khan một tiếng nhắc nhở, Lý Thiên Đao này mới phản ứng, vô cùng ủy khuất, hô lên lời nguyện ý trả giá nhiều hơn mấy phần phải trả.



Lúc này mới hóa giải được việc này, trong khi Mạnh Hạo một lần nữa tươi cười chân thành, hắn từ trên người Lý Thiên Đao, lấy đi tổng cộng hai trong ba kiện pháp bảo mà gã đạt được.



Vả lại … còn là hai kiện tốt nhất, trong sự đau lòng của Lý Thiên Đao, Mạnh Hạo vỗ vỗ bả vai gã, rất là cảm thán, ngại ngùng nói lời cảm tạ.



Sau đó, Mạnh Hạo nhìn về phía những người khác, có Lý Thiên Đao làm gương, những người khác ở chỗ này, cho dù trong lòng có nguyền rủa Mạnh Hạo đến cỡ nào, cũng đều không thể không mở túi trữ vật, lấy thu hoạch ra. Có lời thề tồn tại, bọn họ không thể vi phạm, không thể tàng tư.



Vì thế, trong khi bọn họ xót từng khúc thịt, kinh hãi đảm chiến nhìn Mạnh Hạo mang theo ánh mắt bắt bẻ, từ trong tay bọn họ, lựa chọn từng kiện lại từng kiện pháp bảo.



- Cái này không tồi!



- A, lại có một tấm thuẫn giáp, tốt lắm tốt lắm.



- Bình hoa này không tệ, vừa thấy đã biết là chí bảo rồi!



- Còn có tượng đất nhỏ này, tuy rằng thiếu một cánh tay, thiếu một cái đầu, nhưng ta cũng cố mà cầm đi vậy.



Một vòng như thế, thu hoạch trên người Mạnh Hạo, đủ để cho mọi người nhìn thấy mà kinh hãi. Từng người bị Mạnh Hạo lấy đi pháp bảo, đều mang sắc mặt khó coi, nếu không phải là cảm thấy đánh không lại Mạnh Hạo, thì đã sớm ra tay đánh hắn rồi. Cái loại hận ý này, sớm ngập trời, trong lòng bọn họ, đã nhỏ đầy máu.



Mạnh Hạo lấy đi, đối với bọn họ không phải là pháp bảo, mà thịt trong tim của bọn họ …



Khi đứng ở trước mặt Tống Giai, nhìn thấy Tống Giai lấy ra một miếng ngọc bội, còn có sự phức tạp trong ánh mắt lạnh lùng cúi thấp của Tống Giai. Mạnh Hạo trầm mặc, đem pháp bảo đoạt được trên người, đặt ở trong tay Tống Giai.



Tống Giai nhăn đôi mày thanh tú, khi đang muốn mở miệng, bỗng nhiên, có ba đạo cầu vồng từ đằng xa gào thét đến. Người dẫn đầu, chính là Phương Du, hai nam tử phía sau nàng, chính là tộc nhân Phương gia.



Hai nam tử này mang theo ý mừng trong mắt, hiển nhiên thu hoạch lần này, mang đến cho bọn họ niềm vui bất ngờ.