Ngã Dục Phong Thiên

Chương 933: Các ngươi làm tổn thương ta




Duy chỉ có Liễu Tử Xuyên, giờ phút này hết hồn, trong lòng y hiện giờ đang hò hét.



- Rất hèn hạ, quá vô sỉ rồi, người này … Người này, về sau ngàn vạn lần không thể trêu chọc. Hắn rõ ràng là cường đại giống như Trảm Linh rồi, nhưng lại cố tình lộ ra bộ dáng như vậy ở trong này …



- Đây rõ ràng là … rõ ràng là muốn hấp dẫn người khác ra tay a!! Quá vô sỉ rồi!



Liễu Tử Xuyên nghĩ tới đây, không khỏi nghĩ tới bi ai của mình lúc trước, y có thể tiên đoán được, một khi có người ra tay, như vậy, tiếp theo sẽ bi thảm giống như mình lúc trước.



Giờ phút này, y nhìn Mạnh Hạo tươi cười, càng cảm thấy khủng bố, nhưng trong lòng lại mơ hồ có chờ mong, chờ mong những người khác cũng bị giống y …



- Huynh đệ ta ở trong cảnh giới thứ hai, có phần đắc tội với chư vị, mong mọi người đừng trách tội. Tại trong cảnh giới thứ ba này, huynh đệ ta có có đầy đủ tạo hóa ở trong này hay không, liền dựa cả vào chư vị đạo hữu rồi.



Mạnh Hạo một bộ dạng cảm kích, nói xong, còn ôm quyền cúi đầu với mọi người.



Cái cúi đầu này, cho dù là Quý Tiếu Tiếu, cũng phải nghiến răng nghiến lợi, Liễu Tử Xuyên bên kia cũng mang bộ mặt co giật. Về phần những người khác, lửa giận lại nháy mắt kéo lên.



- Còn có…



Mạnh Hạo đứng dậy, mang theo tươi cười, khi hắn đang muốn tiếp tục mở miệng, một vị tu sĩ đến từ Bắc Địa, tính tình có chút nóng nảy, giờ phút này hét lớn một tiếng, thân thể nháy mắt lao ra.



- Câm miệng cho lão tử, ngươi cũng biết ngươi đắc tội với chúng ta ở cảnh giới thứ hai hả?



Tu sĩ đến từ Bắc Địa này vừa mới lao ra, Liễu Tử Xuyên liền mở to hai mắt, lộ ra vẻ chờ mong.



- Chơi gã, chơi chết gã!





Liễu Tử Xuyên hưng phấn.



Tu sĩ Bắc Địa này nháy mắt đi tới trước mặt Mạnh Hạo, nhe răng cười độc ác, tay phải bỗng nhiên nâng lên, bấm niệm thần chú, khoảnh khắc nhấn một cái về phía Mạnh Hạo.



Cùng lúc đó, còn có một tu sĩ Bắc Địa, cũng lao ra theo, mà ngay cả Quý gia, cũng có một tộc nhân, trong lúc ánh mắt chớp động thì lao đến.



Trên mặt Mạnh Hạo, lộ ra vẻ ngại ngùng.




Khoảnh khắc trên mặt Mạnh Hạo lộ ra vẻ ngại ngùng, tay phải hắn đã nâng lên, một cái tát trong nháy mắt lấy tốc độ cực nhanh, tại lúc đại hán Bắc Địa vừa tiến đến kia còn chưa kịp phản ứng, đã vỗ lên trên mặt gã..



Ầm một tiếng, trong cảm giác của đại hán này, như là bị một ngọn núi lớn đánh lên trên người, đại não lập tức nổ vang, thân thể bị một tát này, vốn hẳn lên bị quạt bay lên.



Nhưng lực đạo của một tát này, Mạnh Hạo lại cố tình hướng xuống dưới, vì thế lúc mọi người nhìn lại, Mạnh Hạo chỉ là vừa ra tay, liền giống như cầm lấy đầu đại hán, đánh lên trên mặt đất.



Khiến cho thân thể đại hán này dường như bay lên, rồi lại đập mạnh xuống đất. Khi tiếng nổ vang truyền ra, trên mặt Mạnh Hạo vẫn mang theo vẻ ngại ngùng, nâng chân phải lên, hung hăng dẫm một cái trên người đại hán này.



Quyền cước đấm đá, tiếng nổ vang không ngừng. Ban đầu đại hán này còn giãy dụa rống giận, bùng nổ tu vi, ý đồ phản kháng. Nhưng trong chớp mắt, khi lực lượng thân thể kinh khủng kia của Mạnh Hạo giáng xuống, liền phát ra tiếng kêu thảm thiết, thân thể gã co rút trên mặt đất, kêu càng thêm thảm thiết kinh người.



Mạnh Hạo cầm lấy đầu đại hán, không ngừng đập xuống mặt đất, đại hán này lập tức phun ra máu tươi.



- Ngươi có nói đạo lý hay không!



Mạnh Hạo rất tức giận mở miệng, cầm lấy đầu đại hán đập xuống mặt đất.




- Ta là đang chúc mừng các ngươi, là đang chúc phúc nhóm các ngươi, nhưng ngươi thì sao, lại tới giết ta?



Mạnh Hạo lại đập xuống, đại hán kêu thảm đến cực điểm, thân thể run rẩy, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, trong lòng giống như một bụi đay rối, bị Mạnh Hạo đánh đến hồ đồ.



- Ngươi như vậy là không đúng, ngươi như vậy là không đạo đức!



Thân thể Mạnh Hạo nhảy dựng lên, trực tiếp đạp lên người đại hán, giẫm cho đại hán một thân toàn dấu hài.



Đại hán bưng đầu, kêu thảm, Mạnh Hạo rất tức giận.



- Không biết tốt xấu. Cái dạng như ngươi, ta đến chúc phúc ngươi, thế nhưng ngươi lấy oán trả ơn!



Mạnh Hạo lại hung hăng mà đá mấy cái. Cảnh tượng này, khiến trong mắt Liễu Tử Xuyên tràn ra hưng phấn, đáy lòng có chút run rẩy, nhưng lại rất kích động. Dù sao một mình bản thân xui xẻo, tổng không bằng mọi người cùng nhau xui xẻo, mới thoải mái một chút.



Giờ phút này, kinh ngạc nhất chính là tu sĩ Bắc Địa, còn cả tộc nhân Quý gia đã lao đến đó. Nhưng ngay tiếp theo, khi cảnh tượng này xuất hiện, đã khiến hai người trong nháy mắt run lên.




Khi đang muốn lui về phía sau, Mạnh Hạo đã ngẩng đầu lên, nhìn hai người, trên mặt lộ ra bộ dạng bị tổn thương.



- Ta làm cho người ta phiền chán như vậy sao?



- Ta rõ ràng là đến chúc phúc các ngươi, một mình gã không lĩnh tình thì cũng thôi. Hai người các ngươi … cư nhiên cũng không lĩnh tình!



Mạnh Hạo bi phẫn muốn chết, hắn càng như vậy, hai tu sĩ kia càng run lên, giờ phút này đang muốn lui lại phía sau. Nhưng khoảnh khắc hai người này lui lại, tay phải Mạnh Hạo nâng lên, nắm một cái trong hư không.




- Phải nói rõ ràng, bằng không không thể đi.



Một trảo này của Mạnh Hạo, hai người kia lập tức mang theo hoảng sợ, thân thể không thể khống chế, khoảnh khắc trở về. Khi tới gần Mạnh Hạo, một cái tát của Mạnh Hạo vỗ tới, đánh nằm trên mặt đất, không ngừng bị đập xuống.



- Vì sao!!



Mạnh Hạo đau buồn lên tiếng, nắm lấy vị tộc nhân kia của Quý gia đập xuống mặt đất bảy tám lần. Tộc nhân Quý gia này phẫn nộ tới cực điểm, tu vi thân thể cũng thế, pháp bảo cũng vậy, triển khai toàn bộ, nhưng dưới mấy đập của Mạnh Hạo, thì sụp đổ ngay lập tức. Cảnh tượng này, lập tức khiến cho vị tộc nhân Quý gia này hô hấp dồn dập, lâm vào hoảng sợ.



Hoảng sợ vừa mới dâng lên, đầu của gã, đã bị Mạnh Hạo nắm lấy, cho đi hôn đất.



Tu sĩ Bắc Địa kia kêu thảm hơn, gã trơ mắt nhìn tộc nhân Quý gia cùng đại hán như con gà con bị Mạnh Hạo thu thập, ở trong tay Mạnh Hạo không có chút sức hoàn thủ nào, lập tức bị hù, liên tục cầu xin tha thứ.



Nhưng gã vẫn trốn không thoát trừng phạt của Mạnh Hạo, tiếng nổ vang quanh quẩn, mỗi một lần thân thể Mạnh Hạo nhảy lên, ba người đều kêu thảm, máu tươi văng khắp nơi…



- Các ngươi làm tổn thương ta!!!



- Còn cười mà qua, đây là việc không thể … tha thứ nhất, ta là có hảo ý a!!



Mạnh Hạo lại quyền cước đấm đá. Cảnh tượng này khiến mấy người khác ở xung quanh hoàn toàn chấn động, tộc nhân khác của Quý gia, cùng những tu sĩ Bắc Địa khác, đều hô hấp dồn dập, vẻ mặt là hoảng sợ tới cực điểm.



Trong lòng đều may mắn, bản thân lúc trước không có ra tay, nhất là mấy tu sĩ mới vừa rồi, suýt chút nữa nhẫn không nổi muốn đi ra, thậm chí họ còn có loại cảm giác sống sót sau tai nạn.



Ánh mắt mọi người nhìn về phía Mạnh Hạo đã mang theo sự sợ hãi trước nay chưa từng có. Sợ hãi này, kéo dài cái cảm giác đối với Mạnh Hạo ở cảnh giới thứ hai, càng làm cho bọn họ cảm thấy bi ai hơn. Bởi vì, bọn họ đột nhiên phát hiện, tại trong cảnh giới thứ ba này, thế nhưng … vẫn bị ức hiếp!