Ngã Dục Phong Thiên

Chương 859: Yêu Tiên cổ tông!




- Chỉ có ta thức tỉnh sao? Nhưng tại sao ta lại thức tỉnh...



Mạnh Hạo trong sự trầm mặc, bỗng nhiên, hắn nhìn thấy Tiên Kiều, vào khoảnh khắc khi nhìn thấy Tiên Kiều đó, trong đầu Mạnh Hạo lập tức hiện lên bóng dáng của Hàn Sơn.



Cùng lúc đó, trên Tiên Kiều này, vô số điểm sáng rất nhanh ảm đạm, điểm sáng đại biểu Hàn Sơn cùng với vợ y, cũng dần dần quy ẩn.



Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra vẻ hiểu rõ, hắn có thể đoán được, sự thức tỉnh của mình, có lẽ... là do Hàn Sơn tương trợ.



Trong sự trầm ngâm, tuy rằng Mạnh Hạo không biết trạng thái tỉnh táo, có chỗ lợi gì đối với mình khi đi Yêu Tiên cổ giới, nhưng có lẽ... tuyệt sẽ không có bất lợi. Thậm chí có khả năng rất lớn, khi bản thân tỉnh táo, có thể chiếm cứ một chút tiên cơ và ưu thế.



- Nếu thật có thể chiếm cứ tiên cơ, đi trước một bước, rồi trước từng bước, có lẽ sự thức tỉnh nhìn như đơn giản này, có thể ảnh hưởng rất nhiều chuyện.



Khi hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe, ngân hà mang theo hắn, đã trực tiếp xuyên qua Tiên Kiều, trong lúc gào thét, từ Tiên Kiều, lao thẳng vào bầu trời sao sau chiếc cầu.



Vào khoảnh khắc chạm đến vùng trời sao đó, một tiếng nổ vang thật lớn, bỗng nhiên vang vọng. Thân thể Mạnh Hạo chấn động, cả dải ngân hà đều đang chấn động, thân thể hắn lăn lộn vô ý thức, va chạm với từng mảnh vỡ một, nhưng không hề bị tổn thương chút nào.



Hai mắt Mạnh Hạo, nhìn không chuyển mắt, không để ý tới thân thể của mình đang di động, mà nhìn chằm chằm phía trước.



Hắn mơ hồ nhìn thấy, dải ngân hà này, va chạm với bầu trời sao, giống như đụng phải một bức tường ngăn vô hình, lúc này sự chấn động trong ngân hà này, chính là do va chạm với nó tạo thành.



Cùng lúc đó, Mạnh Hạo lập tức cảm nhận được, dưới sự va chạm này, ngân hà này, dường như... Trực tiếp tiến vào trong bức tường ngăn vô hình đó, dường như đã tiến vào một thế giới khác.



Cho đến sau khi cả dải ngân hà, đều tiến vào bức tường ngăn đó, Mạnh Hạo lập tức phát hiện, tất cả mảnh vỡ xung quanh, đều yên lặng bất động, bao gồm cả thân thể hắn. Ngoài ngân hà, là một thế giới muôn màu muôn vẻ, hào quang lưu chuyển.



Mà khiến hắn cảm thấy có chút kỳ dị, là thân thể của hắn trong lúc di động trước kia, chẳng biết lúc nào, phía bên phải thân thể hắn, đã có thêm một nữ tử đang nhắm mắt.



Cô gái này mặc váy dài màu lam, tướng mạo xinh đẹp, nhắm mắt, dung nhan dường như vô cùng mịn màng. Trên người của nàng, có thể cảm nhận được một sự lạnh lùng.



Cô gái xa lạ này, Mạnh Hạo chưa từng gặp qua, sau khi nhìn mấy lần, liền thu hồi ánh mắt, nhìn thế giới muôn màu muôn vẻ ở bên ngoài, thời gian, cứ như vậy chậm rãi trôi qua. Mạnh Hạo có thể cảm nhận được, ngân hà là bất động, nhưng cố tình trong sự bất động này, lại có cảm giác di động.




Phát hiện này, khiến Mạnh Hạo trong thế giới yên tĩnh này, có thứ để nghiên cứu, cho đến khi không biết trôi qua bao lâu, hắn bỗng nhiên hiểu ra, ngân hà quả thực không hề động, động... Là năm tháng!



Năm tháng đang động, không phải đi tới, mà là đảo lưu, đây là năm tháng... đang nghịch chuyển!



Phát hiện này, khiến tâm thần Mạnh Hạo chấn động, hắn lập tức nhìn sự muôn màu muôn vẻ bốn phía. Hắn mơ hồ có loại dự cảm mãnh liệt, nếu mình có thể hiểu ra được một ít sự kỳ dị của nơi đây, sự lý giải đối với năm tháng, sẽ càng sâu hơn, đối với việc lạc ấn và sử dụng bảo vật năm tháng, sẽ càng kinh người hơn.



Hắn lại hiểu được, cơ hội như vậy... Cực kỳ hiếm thấy.



Cho đến khi lại trải qua rất lâu rất lâu, trong mắt Mạnh Hạo lộ ra sự mờ mịt, đắm chìm trong sự cảm ngộ đối với sự nghịch chuyển của năm tháng bốn phía, kết hợp với sự lý giải biến hóa năm tháng bất đồng của hắn ở Khư Kiều giới vào năm đó, giờ phút này càng thêm khắc sâu.



Đột nhiên, ngân hà lại chấn động, dường như lại va chạm vào bức tường ngăn vô hình nào đó, khi xuyên qua, ở trước mắt Mạnh Hạo, xuất hiện một thế giới khiến tâm thần hắn chấn động mãnh liệt!



Trong khoảnh khắc nhìn thấy thế giới này, vì sự chấn động của dải ngân hà, tất cả mảnh vỡ bụi bặm trong đó, đều đồng loạt chấn động. Bên người Mạnh Hạo chính là nữ tử đang nhắm mắt kia, vì bị chấn động, liền trực tiếp tông lên người Mạnh Hạo.




Đầu, mặt Mạnh Hạo, lập tức chạm tới một nơi mềm mại... Mùi thơm phả vào mặt.



Mạnh Hạo có chút xấu hổ.



Nhưng việc này không nằm trong khống chế của hắn. Cô gái này cứ như vậy lao tới, dính chặt lên hắn, thậm chí đáng giận hơn chính là chặn hai mắt hắn lại.



Cũng chặn lại thế giới hắn đã thấy lúc trước.



Tuy rằng hương thơm đập vào mặt, tuy là một nơi mềm mại, sau khi bị đánh trúng, thì lõm xuống thật sâu, làm cho Mạnh Hạo bị chôn trong một mảnh dịu dàng.



Thậm chí khi hắn mở to mắt, khoảng cách gần như thế, thông qua một ít khe hở, có thể thấy được một vài hình ảnh kiều diễm mà ngày thường rất ít thấy. Nhưng Mạnh Hạo vẫn cảm thấy có chút tức giận.



Bởi vì hắn cảm thấy, thứ bản thân muốn xem, không phải cái này, mà là thế giới đằng sau cô gái này a. Sớm nhìn thấy thế giới kia chút nào, thì có thể sớm xem xét một chút. Đây mới là ưu thế khi bản thân tỉnh lại, nhưng lúc này, ưu thế này … bị ngăn cản.




- Hơi quá đáng!



Mạnh Hạo nói thầm trong lòng, hít thật sâu một hơi mùi thơm trước mặt.



- Vô cùng quá phận!



Mạnh Hạo muốn ngẩng đầu chống đỡ một chút, nhưng không cách nào di động thân thể, chỉ có thể ở trong hô hấp, cảm nhận vị trí của mình trong thế giới. Hẳn không phải là trời sao, đồng thời cái mùi thơm này, bất kể là nguyện ý hay không, đều không ngừng thấm vào trong lòng.



Mạnh Hạo không có cách nào, chỉ có thể dựa vào trí nhớ, nhanh chóng phác họa ra một màn nhìn qua được lúc trước. Thời gian dần qua, trong đầu Mạnh Hạo, xuất hiện một hình ảnh.



Hình ảnh này, là hắn dựa vào trí nhớ mà phác họa ra. Tại trong hình ảnh đó, là một dãy núi kéo dài cực xa, nhìn không tới cuối. Dãy núi này chập chùng, càng về phía sau, ngọn núi càng cao.



Dường như dãy núi này đã nối liền toàn bộ thế giới. Mơ hồ nhớ rõ, dường như có tổng cộng bảy ngọn núi, mà ngọn cuối cùng dường như đã nối liền trời đất.



Cho dù là ngọn núi đầu tiên tương đối là nhỏ nhất, cũng đã vượt qua tất cả núi mà Mạnh Hạo từng thấy ở vùng đất Nam Thiên. Nó cao chừng mấy vạn trượng, vô cùng to lớn.



Tu sĩ đứng dưới chân núi, giống như một con kiến.



Tại trong bảy ngọn núi này, có vô số những bậc thềm đi thẳng lên núi, mơ hồ tại trong mảnh sơn mạch có thể nhìn thấy vô số điêu lan ngọc thế, vô số lầu các đại điện, nhưng lại có một cỗ tang thương tràn ngập. Bốn phía rất an tĩnh, trong tĩnh mịch, nơi này dường như là một ngôi mộ.



Không có sinh mạng.



Đây là suy đoán đầu tiên của Mạnh Hạo dựa vào hình ảnh mô phỏng ra lúc trước, cũng là tiên cơ của hắn.



Trong trầm ngâm, đột nhiên, dải ngân hà chẳng biết tại sao lại chấn động. Sau chấn động này, Mạnh Hạo bỗng nhiên phát hiện, bản thân dường như khôi phục một ít khống chế đối với thân thể. Trong lòng kinh hỉ, hắn không chút do dự, dùng đầu va mạnh lên mảnh mềm mại trước mặt.