Ngã Dục Phong Thiên

Chương 661: Kẻ địch đến (2)




Thời gian chậm rãi trôi qua, sau khi Mạnh Hạo trở về, cho đàn yêu phân tán ra ngoài, ngăn cản tất cả những người tới quấy rầy, bế quan ở bên trong, nửa tháng trôi qua.



Trong nửa tháng này, ngũ đại bộ lạc Ô Thần, mỗi ngày đểu cảm thấy bất an, giữa các bên không còn tranh đấu gay gắt nữa, thậm chí các tộc công cùng với tế tự của các bộ lạc còn nhiều lần mật đàm, cuối cùng đạt được một đồng minh cùng nhau tiến thoái.



Cùng lúc đó, các khách khanh trong bộ tộc cũng đều lần lượt nhận ra, bởi vì thánh địa Ô Thần sụp đổ, do đó sẽ khiến cho một loạt phiền toái nảy sinh, dần dần bắt đầu có người tự động rời khỏi bộ lạc mà đi.



Bọn họ chính là khách khanh, họ cũng không phải là người trong bộ tộc, lúc tai vạ đến, người ta đương nhiên sẽ không lưu lại. Trong ngắn ngủn có nửa tháng, khách khanh của ngũ đại bộ lạc đã rời đi hơn phân nửa.



Nhưng mà mặc dù như thế, nhưng đồng minh ngũ đại bộ lạc mơ hồ khôi phục được một chút phong thái của Ô Thần bộ năm đó, cường giả có không ít, thực lực chỉnh thể lập tức được kéo lên. Tuy nói khách khanh rời đi rất nhiều, nhưng bao gồm cả tộc công của Ô Đạt bộ, thì nhóm thủ lĩnh ngũ đại bộ lạc lúc này chú ý nhất, chính là Mạnh Hạo.



Bởi vì thân phận của Mạnh Hạo là Đại Tư Long, điều đó đã sớm làm cho bọn họ khiếp sợ, mà Đại Tư Long thì cho dù thực lực cá thể không đủ, nhưng đối với một trận chiến mà nói có thể tạo ra được tác dụng rất lớn.



Đối với bọn họ mà nói, Mạnh Hạo tuy là một Đại Tư Long bị thương, tuy nói là bên người hắn dị yêu không nhiều lắm, nhưng chính điều này lại là hình thức tồn tại rất tốt để khống chế. Thậm chí lúc cần thiết, bọn họ có thể trong nháy mắt làm cho Mạnh Hạo có một đàn yêu khổng lồ ở nơi này, để khống chế thắng thua của một hồi đại chiến.



Vì thế phía sau núi Ô Đạt bộ toàn bộ đã hóa thành khu vực của Mạnh Hạo, trong đó tất cả các tu sĩ, tộc nhân đều không được phép bước vào. Nó giống như một cấm địa, không chỉ là cấm địa của Ô Đạt bộ, mà nó là cấm địa của đồng minh ngũ đại bộ lạc.



Địa vị Mạnh Hạo không cần chính hắn đi tìm mới có, ngũ đại bộ lạc đã tự mình cấp cho hắn, hơn nữa còn có đầy đủ sự tôn trọng. Cổ Lạp cũng đã đến Ô Đạt bộ, cả ngày khoanh chân ngồi canh giữ ở phía sau núi, khu vực của Mạnh Hạo, giống như là một hộ pháp. Còn man cự nhân kia cũng ở chỗ này, mỗi khi rít gào lên một tiếng đều làm kinh thiên động địa.



Về phần chim anh vũ hóa thành đại hán, lúc bắt đầu còn có thể nán lại nơi này, nhưng sau một thời gian dài liền tản bộ đến khắp mọi nơi, thỉnh thoảng sẽ trở về. Có thời điểm bọn Đại Mao cũng đi ra ngoài, man cự nhân cũng không thể ở lâu dài ở một chỗ, đôi lúc cũng sẽ đi với bọn Đại Mao vào bốn phía núi non mà gào thét.



Cho đến khi lại nửa tháng nữa trôi qua, cái ngày này lúc Mạnh Hạo còn đang bế quan, nhưng ở bên ngoài núi non của đồng minh ngũ đại bộ lạc, trong thiên địa có một cầu vồng lớn gào thét mà đến




Bên trong chiếc cầu vồng lớn này có ba mươi hai con nhện thật lớn, thân thể mỗi con lớn khoảng chừng mấy trăm trượng, bộ dáng dữ tợn, thân thể màu sắc rực rỡ, giống như ẩn chứa kịch độc. Chúng nó nhìn thì như là bay tới, nhưng trên thực tế nơi chúng đi qua, bầu trời tràn ngập một tấm lưới thật lớn.



Lưới này phát ra ánh sáng màu tối đen, dưới ánh sáng trời xanh mây trắng trông cực kỳ rõ ràng. Tại trên lưng ba mươi hai con nhện thật lớn này, lần lượt đều có mấy người ngồi khoanh chân, những người này mặc y phực giống như trường bào, trên thân thể có các đồ đằng.



Phía sau ba mươi hai con nhện này có một khối vẫn thạch hình tròn cực lớn. Trung tâm cự thạch này bị đào rỗng, lộ ra phần ruột là một mảnh tinh thể giống như mã não, tràn ngập màu tím, dường như có chất lỏng lưu chuyển ở bên trong.



Một gã trung niên đầu bạc, mặc một thân trường bào màu trắng đang đứng dựa vào nơi đó. Bên người gã có mấy nữ tử kiều mỵ đang được gã ôm lấy bả vai.



Gã trung niên nam tử này tướng mạo tuấn lãng, duy chỉ có trên mặt có một khối màu đen, khiến cho toàn bộ dáng mạo của gã bỗng nhiên bị thay đổi.




Ba mươi hai con nhện lớn dùng sợi tơ kéo viên đá khổng lồ này, gào thét bay qua trên bầu trời. Phía sau khối đá lớn này, là một mảnh rậm rạp, nhất thời không thể thấy rõ số lượng đàn yêu nhện, khí thế phô thiên cái địa.



- Tư Long đại nhân, phía trước chính là di chỉ Ô Thần, đó là chỗ ở của ngũ đại bộ lạc.



Giữa không trung, một thiếu niên ở trong số những người trên lưng con nhện đứng lên, ôm quyền cúi đầu về phía nam tử trung niên đầu bạc đứng trong mã não vẫn thạch, cao giọng giới thiệu.



- Đám lão già kia quá cẩn thận rồi. Chỉ là năm cái bộ lạc nhỏ, nếu có Ô Thần che chở, còn có thể có chút hơi tàn, nhưng nay tế tự trong tộc cũng đã tính ra Ô Thần sụp đổ, muốn tiêu diệt năm bộ lạc này, làm gì xuất động lớn thế! Lại con muốn ta tới làm tiên phong thăm dò nữa chứ!



- Thôi được, nếu đã đến đây tất cả dựa theo quy củ của ta mà làm. Trước khi bọn họ tử vong, hãy cho họ một lần hy vọng, sau đó đem hy vọng bóp nát. Yêu nhện của ta thích nhất là cắn nuốt những thứ bao hàm cảm xúc huyết nhục như vậy.




- Nhện đồng, cấm lấy chiến thư màu đỏ.



Trung niên nam tử đầu bạc lười biếng cất tiếng nói, trên mặt có một ý cao ngạo lại càng không có một chút kiên nhẫn nào. Giống như gã cảm thấy, lấy thân phận của mình bị bộ lạc phái tới nơi đây, đối với chính mình là một loại sỉ nhục.



Thanh âm của gã vọng lại, tất cả tu sĩ Tây Mạc đứng trên ba mươi hai con nhện, sau khi nghe bốn chữ trên chiến thư màu đỏ, ánh mắt lập tức lộ ra vẻ dữ tợn, cũng có cả vẻ thị huyết, khẽ liếm môi.



Thiếu niên lúc trước mở miệng, giờ phút này ánh mắt hiện lên những tia sáng màu đỏ, trên khóe miệng lộ ra nụ cười tàn nhẫn. Chiến thư màu đỏ chỉ có một hàm nghĩa.



Đó là toàn bộ người trong bộ lạc, tộc nhân cũng tốt mà khách khanh cũng thế, sẽ có ba cơ hội khiêu chiến. Nếu cả ba lượt khiêu chiến đều thất bại, thì chó gà cũng không tha, toàn bộ đều giết hết.



Toàn bộ bầu trời trong nháy mắt biến thành một mảnh màu sắc rực rỡ, những tiếng gào thét thê lương từ trên bầu trời lan truyền đi khắp trên mặt đất. Tộc nhân trong ngũ đại bộ lạc, giờ phút này sắc mặt ai nấy đều biến hóa, đồng loạt ngẩng đầu nhìn trời.



Tộc công ngũ đại bộ tộc, tế tự, cùng với các đại trưởng lão, trong những người này cũng có không ít tu sĩ Nguyên Anh, chừng khoảng trên hai mươi người. Nếu số lượng này ở Nam Vực có thể tính là một tông môn trung đẳng, dù sao … không có Trảm Linh tồn tại, thì cũng không thể xưng là một tông môn lớn.



Ở Tây Mạc, liên minh ngũ bộ có thể coi là một thế lực không kém, nó có thể so với một bộ lạc cỡ trung. Chỉ là … giờ phút này, tất cả cường giả của các bộ lạc, sau khi đã nhìn thấy đàn nhện khổng lồ trên bầu trời, sắc mặt trong nháy mắt đều âm trầm.



- Là... Ngũ Độc đại bộ.