Ngã Dục Phong Thiên

Chương 654: Chiến đấu với Nguyên Anh




Hắn có thể nhìn ra, con Kim Ô này đang càng ngày càng suy nhược, sớm muộn gì sẽ có một ngày, sinh cơ của nó cạn sạch, hóa thành tro bụi. Còn cái cây đại thụ này cũng vì cái chết của nó, mà sẽ không còn cái sống động giả dối này nữa, mà cũng sẽ trở thành tro bụi.



Có lẽ điều nó chờ đợi, chính là cùng nhau trở thành một vết bụi, cùng nhau kết thành một khối, bay lên bầu trời.



Mạnh Hạo nhìn con Kim Ô lại nhìn cây đại thụ, hắn không biết vì sao, trong ánh mắt con Kim Ô này, hắn dường như thấy được chỗ tương tự với sư tôn Đan Quỷ. Nó đứng ở trên tán cây to, Đan Quỷ đứng ở trên đỉnh ngọn núi thấp, nó ngóng nhìn gốc cây đại thụ này, Đan Quỷ thì ngóng nhìn pho tượng Tử Đông.



Loại cảm giác này rất kỳ dị, làm cho Mạnh Hạo trầm mặc một lát, nhẹ giọng cất tiếng nói:



- Ta vừa mới đến nơi này, vậy để lại một chút lực lượng của ta ….



Tay phải hắn nâng lên bấm tay niệm thần chú, sau một hơi hít sâu, một ngón tay hắn hướng về cây đại thụ.



- Lấy mệnh Phong Yêu sư đời thứ chín của ta, ta Phong Chính cho ngươi.



Một chỉ này của Mạnh Hạo khiến cho thân thể của hắn đột nhiên run lên, một ngụm máu tươi trào ra rồi rơi vào trên cái cây kia. Hai mắt con Kim Ô kia bỗng nhiên lộ ra những tia sáng kỳ dị, nhìn Mạnh Hạo.



- Phong Chính đường của ngươi, một đường thành yêu!



- Phong Chính đạo của ngươi, từ nay về sau không đoạn!



- Phong Chính hồn của ngươi, dù luân hồi cũng thành yêu!



- Sự tán thành của ta, cũng đại biểu cho sự tán thành của nhất mạch Phong Yêu … Phong Chính này, cũng chính là chúc phúc.



Đây là là cách dùng chân chính của Phong Chính, sau khi Mạnh Hạo hiểu ra, hắn chưa bao giờ thực sự vì bất kỳ yêu nào, mà toàn lực Phong Chính, nhiều nhất chỉ là phong sơ sơ qua mà thôi.



Phong Chính là tán thành, là chiếm được sự tán thành Phong Yêu sư, trở thành yêu trong thiên địa, có thể hút được lực lượng bản nguyên của sơn hải thứ chín trong một hạn độ nhất định, cho dù là tử vong, hồn cũng có thể không tiêu tán.




Con Kim Ô này đối với hắn không có ân, nhưng loại cảm tình này, loại suy nghĩ này làm cho Mạnh Hạo xúc động. Loại xúc động này làm cho hắn cho rằng, chính mình … nên giúp cho nó Phong Chính.



Trong khoảnh khắc, khi Phong Chính hạ xuống, Mạnh Hạo hít sâu vào một cái, cuối cùng nhìn qua gốc cây đại thụ cùng với con Kim Ô, xoay người rời đi. Nhưng vào lúc này bỗng nhiên con Kim Ô phát ra một tiếng kêu, kể từ khi Mạnh Hạo đến đây, đây là lần đầu tiên nó phát ra tiếng kêu.



Tiếng kêu này, mang theo một loại âm hưởng ma sát của kim loại, trong một cái chớp mắt khi Mạnh Hạo quay đầu nhìn lại, thân thể con Kim Ô này run lên mạnh mẽ. Cả người nó giống như xuất hiện hư ảnh chồng lên nhau, có một luồng ánh sáng vàng trực tiếp bay ra, rơi vào trên ngực Mạnh Hạo, ở nơi đó đã khắc lên một cái dấu ấn màu vàng.



Đây là một cái đồ đằng, một cái đồ đằng Kim Ô, cũng giống như lần trước Mạnh Hạo đạt được đồ đằng Thanh Mộc, nó cũng là đồ đằng mạnh nhất nhưng là thuộc tính kim, nếu có thể có tạo hóa, còn có thể phản tổ, thì sẽ... biến thành văn tự cổ chữ vàng.



Sau khi tống xuất đồ đằng này, con Kim Ô lập tức hư nhược đi hơn phân nửa, thân thể nó lung lay như sắp đổ, miễn cưỡng lắm nó mới đứng vững, ngóng nhìn Mạnh Hạo.



Mạnh Hạo đang muốn cất tiếng, nói một điều gì đó thì bỗng nhiên, tại trong cái thế giới màu xám này, từ bên trong cái miệng núi lửa thứ bảy kia, đột nhiên truyền ra một tiếng nổ vang kinh thiên động địa. Ngay sau đó có bốn bóng người bỗng nhiên từ trong đó gào thét nhảy ra.




- Ha ha, chính là ở chỗ này.



Trong tiếng thanh âm vang vọng, bốn bóng người kia lần lượt từ trong miệng núi lửa gào thét bay ra. Một người đi trước mặc một chiếc áo bào dài màu trắng, một mái tóc dài phiêu diêu, hai mắt sáng quắc như điện, trên mặt không thể áp chế nổi sự kích động, đó chính là Nghiêm Tung.



Theo sau Nghiêm Tung, hai mắt Lê Thiên sáng như hai ánh sao, mang theo sự cảnh giác cao độ. Trong tiếng gào thét, thân ảnh lão giống như một con rồng đen, nhất là khi lão bước về phía trước, trường bào màu đen rộng thùng thình bị gió thổi bay tung lên, ở sau người hình thành hình tượng giống như cánh rồng, thoạt nhìn khí thế thật không tầm thường.



Cuối cùng còn lại hai người, đó là Mạc Ly cùng với Uông lão quái.



Bốn người vừa xuất hiện, liền bị phiến thiên địa màu xám này hấp dẫn, ngay sau đó bọn họ liền nhìn thấy cây đại thụ màu vàng này, lại còn có Mạnh Hạo cùng với bộ hài cốt ở bên dưới gốc cây đại thụ.



Hơn nữa họ còn thấy bộ hài cốt kia, nằm bên cạnh môt lò luyện đan.



- Quả nhiên là ngươi ở chỗ này.




Hai mắt Nghiêm Tung co rút lại, lập tức lộ ra những tia sáng lạnh lẽo, bên cạnh y là Lê Thiên, cũng mang vẻ mặt âm hàn lạnh lẽo. Bọn họ đứng giữa không trung, lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạnh Hạo.



Còn lại hai người Mạc, Uông thì ánh mắt lóe lên, ở giữa không trung nhìn bao quát ra bốn phía, sau khi họ phát hiện, nơi đây chỉ có một mình Mạnh Hạo, ánh mắt hai người lập tức lộ ra những tia sáng kỳ dị.



- Tốc độ của Mạnh đạo hữu thật nhanh, hôm nay ngươi không mang mặt nạ, nhưng mà tất cả mọi người đều là lão bằng hữu, cũng không cần dấu diếm làm gì. Ngươi đã đến chỗ này trước cũng tốt, dựa theo ước định của chúng ta khi trước, kính xin Mạnh đạo hữu lấy ra những vật đã thu hoạch đươc, để cho chúng ta cùng chia xẻ.



Lê Thiên ngoài cười nhưng trong không cười, thân mình lão đi thẳng về phía trước, Nghiêm Tung cùng với hai người Mạc, Uông đều tản ra, tạo thành vòng vây, cùng đi tới gần Mạnh Hạo.



Mạnh Hạo nhíu mày nhìn bốn tên lão quái Nguyên Anh từ bốn phía tiến đến, sắc mặt lập tức âm trầm xuống. Hắn hừ lạnh một tiếng, chân phải bỗng nhiên nâng lên, trực tiếp đá một cước vào bên trên lò luyện đan, khiến cho cái lò luyện đan này bay vụt đi.



Gần như trong nháy mắt khi Mạnh Hạo nâng chân phải lên, Lê Thiên không chút do dự, bỗng nhiên nâng tay phải lên hướng về phía Mạnh Hạo, mạnh mẽ điểm ra một chỉ.



- Mạnh đạo hữu, ngươi muốn làm gì?



Trong lúc nói, một luồng chỉ phong hắc sắc trong nháy mắt từ tay Lê Thiên gào thét bay ra, ở giữa không trung trực tiếp hóa thành một đóa hoa màu đen. Đóa hoa nhanh chóng xoay tròn, trực tiếp hóa thành năm đóa hoa, trên từng cái cánh hoa đều có một gương mặt dữ tợn, phát ra một vẻ thê lương tĩnh lặng, bay thẳng về phía Mạnh Hạo.



Tay phải Mạnh Hạo vung lên, huyết quang ngập trời, hư vô phía trước người hắn lập tức trở thành màu đỏ máu. Một cái Huyết Thủ Ấn cực lớn bỗng nhiên xuất hiện, rầm rầm đi về phía trước, trong khoảnh khắc liền đụng chạm vào những cánh hoa màu đen kia, phát ra tiếng nổ vang rền.



Ở bên trong tiếng nổ vang, thân thể Mạnh Hạo lui về phía sau, khi ba người Nghiêm Tung đang tiếp cận đến gần, thì có tiếng nói của Mạnh Hạo truyền ra:



- Mạnh mỗ muốn hỏi Lê đạo hữu một chút, ngươi muốn làm gì?! Còn cái lò luyện đan này, các ngươi tự đi mà xem.



Tay áo Mạnh Hạo vung lên, sắc mặt âm trầm, ba người Nghiêm Tung nghe những lời này ánh mắt chớp động, bước chân tạm dừng lại.