Ngã Dục Phong Thiên

Chương 621: Này thật sự chưa thử qua!




- Trừ phi là liên hợp với bốn bộ tộc khác, đồng loạt triệu hồi tổ tiên Ô Thần, nếu không, chúng ta cũng không phó được con Thiên Phương thú này!



- Đồ đằng Thanh Mộc của vị Mạnh đại sư này lại cường đại đến trình độ như vậy, chẳng lẽ thứ Thanh Mộc tổ thụ ban thưởng cho hắn … là một luồng bản nguyên hay sao!!



Giữa không trung, bốn người mạnh nhất Ô Đạt bộ, giờ phút này đều chấn động trong lòng.



- Tộc công, Thiên Phương thú là vì tên khách khanh họ Mạnh này mà tới. Chúng ta không thể chống cự, không bằng tống xuất hắn đi, dùng cái này hóa giải, ta...



Vị đại trưởng lão của Ô Đạt bộ kia, nhìn tấm mây đen đang gào thét mà đến trên bầu trời kia, vẻ mặt biến hóa liên tục, lập tức mở miệng.



Nhưng lời nói của gã còn chưa kịp nói xong, lập tức đã bị Tộc công Ô Đạt bộ - vị lão giả đầu đầy tóc bạc kia, hừ lạnh một tiếng trực tiếp đánh gãy.



- Việc này đừng nhắc lại nữa, hắn là người mà Thanh Tổ lựa chọn, nếu chúng ta không bảo hộ nổi, còn có mặt mũi nào đi cúng bái Thanh Tổ. Huống hồ, Ô Đạt bộ chúng ta tuy rằng không phải là tộc lớn, nhưng vẫn luôn giữ lời hứa. Lúc trước lão phu đã mở miệng, trừ phi là xác định không thể chống cự, nếu không, tuyệt đối không thể thất hứa!



- Hộ Sơn trận, toàn lực mở ra!



Tộc công vừa nói xong, tay phải mạnh mẽ vung lên, từ trong ống tay áo của lão lập tức bay ra một luồng ánh sáng, dung nhập vào ngọn núi. Trong phút chốc, núi này nổ vang, tán phát ra từng trận ánh sáng màu xanh, sau khi dung hợp cùng với quầng sáng trận pháp xung quanh, thì lập tức vờn quanh toàn bộ Ô Đạt bộ, sau đó một cây xanh vô cùng lớn xuất hiện!



Cây ấy bao phủ Ô Đạt bộ ở bên trong, chống cự lại bên ngoài.



Vẻ mặt Mạnh Hạo tái nhợt, hắn cũng không ngờ tới khắc đồ đằng Thanh Mộc này lại gian nan như thế. Giờ phút này, trước mặt hắn Thanh Mộc chỉ còn năm mét, nhưng Mạnh Hạo đã vận chuyển toàn bộ lực lượng, cũng chỉ có thể khiến nó chậm rãi co rút lại mà thôi.



- Khắc ấn đồ đằng, tốt nhất nên lấy sau khi tròn 10cm …





Hiểu biết của Mạnh Hạo đối với đồ đằng mặc dù không nhiều lắm, nhưng tất cả chuyện trụ cột cũng biết được. Giờ phút này ánh mắt hắn lộ ra sự quyết đoán, kim quang trên thân thể ầm ầm bùng nổ, tay trái nâng lên chỉ xuống mặt đất. Phong Chính thuật bỗng nhiên triển khai, mặt đất chấn động vô hình, yêu khí nhè nhẹ gào thét mà đến, dung nhập vào trong cơ thể Mạnh Hạo, đồng thời theo ấn ký của Mạnh Hạo, đều khắc lại ở trên Thanh Mộc kia.



Năm mét, còn năm mét nữa... Cho đến ba, hai mét... Mạnh Hạo gầm nhẹ một tiếng, cắn lưỡi phun ra một ngụm máu tươi, ngụm máu tươi này ẩn chứa yêu khí, rơi vào trên Thanh Mộc này, thì cây ấy chợt chấn động, trực tiếp hóa thành một mét.



Mạnh Hạo hô hấp dồn dập, hai mắt lộ ra vẻ chấp nhất. Đúng lúc này, trận pháp Ô Đạt bộ chấn động nổ vang, như bị một lực lớn va chạm, tiếng động rung trời quanh quẩn, Mạnh Hạo lập tức ngẩng đầu. Hắn thấy được bên ngoài quầng sáng trận pháp, giờ phút này có một tấm mây đen, đang va chạm với quầng sáng.



- Thiên Phương!




Tại bên trong mây đen, có tiếng rít gào kinh thiên rầm rầm vang lên, khiến cho mặt đất chấn động, bầu trời sóng gợn vặn vẹo, tiếng gào chợt xuất hiện thì đoàn mây đen trên bầu trời kia, lại va chạm đến.



Tộc công Ô Đạt bộ cùng đám người tế tự, sắc mặt đại biến, thân thể lần lượt chấn động, khóe miệng tràn ra máu tươi. Trận pháp là bọn họ chủ trì, cũng cần bọn họ gánh vác lực phản chấn.



Một cổ uy áp khủng bố thuộc Trảm Linh, ở một khắc này, chợt khuếch tán. Uy áp này đến từ tấm mây đen kia, đến từ Thiên Phương thú ở bên trong!



Nói thì chậm, tốc độ tấm mây đen kia cực nhanh, cái va chạm thứ hai trong phút chốc liền nổ vang trời, tiếng động ken két biến thành tiếng nổ hỏng mất. Trận pháp phòng hộ của Ô Đạt bộ, trận pháp cây xanh khổng lồ này, trong chớp mắt trực tiếp dập nát, chia năm xẻ bảy. Theo trận pháp tán loạn, bốn người tộc công đều phun ra máu tươi, thân mình cũng tự rút lui trở ra, vẻ mặt khó coi.



Giữa không trung, tấm mây đen kia gào thét mà đến, lao thẳng đến phía sau núi, chỗ Mạnh Hạo.



Trong quá trình trước khi tới, bên trong mây đen có thể nhìn đến một đôi ánh mắt màu đỏ, mang theo vẻ tham lam cùng điên cuồng. Hơn nữa, khi nó gào thét thì tầng mây bốn phía tiêu tán, lộ ra bộ lông rậm rạp, lộ ra bản thể chân chính của Thiên Phương thú.



Kia là một con thú có hình cầu, cực lớn, bộ lông dài bao phủ toàn thân, rậm rạp buông thõng. Khi nó lao về phía trước, những sợi lông này bị gió thổi lên, thoạt nhìn giống như một cái đuôi, mà Thiên Phương thú, thì lại giống như một ngôi sao băng lông rậm.




Mắt thấy không người nào có thể ngăn cản phương hướng của nó, đám người Tộc công Ô Đạt bộ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thiên Phương thú gào thét mà qua. Cường giả của bốn bộ lạc khác cũng đều đang chú ý nơi đây, thấy như vậy một màn, đáy lòng đều có chút vui sướng khi người gặp họa.



Đúng lúc này, toàn thân Mạnh Hạo lấp lánh kinh quang, Thanh Mộc trước mặt hắn chỉ còn nửa mét. Tại nháy mắt khi Thiên Phương thú kia gào thét đến, Mạnh Hạo nhấc tay phải lên, yêu khí vô cùng vô tận từ bốn phía gào thét mà đến. Sau khi yêu khí ngưng tụ lại, Mạnh Hạo nhấn một cái về phía Thanh Mộc.



- Thu nhỏ cho ta!



Mạnh Hạo gầm nhẹ một tiếng, yêu khí ngưng tụ trên tay phải hắn, bộc phát ra uy áp kinh người. Ảo ảnh Thanh Mộc dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được, nhanh chóng thu nhỏ lại, trong chớp mắt, liền hóa nhỏ còn mười mấy cm. Trong lúc Thiên Phương thú phẫn nộ gào thét, ảo ảnh Thanh Mộc cũng bay thẳng đến mi tâm Mạnh Hạo, trong khoảnh khắc khắc hóa thành một cái lạc ấn Thanh thuật.



Đồ đằng thuộc tính mộc! Màu sắc thứ nhất của ngũ hành, màu xanh của mộc!



Tại khoảnh khắc hình thành, tu vi Mạnh Hạo ầm ầm vận chuyển, lại tiến bộ một chút, giống như cách Nguyên Anh chỉ còn kém một tia... sinh cơ của hắn tràn đầy đến trình độ khủng bố. Thậm chí lúc trước Mạnh Hạo bởi vì tiêu hao sinh cơ lưu lại nội thương, tại chớp mắt này khôi phục hoàn toàn. Càng kinh người hơn, là bộ dạng của Mạnh Hạo, tại dưới tác dụng kinh người của sinh cơ này, như bị đọng lại tại khoảnh khắc này, cho dù là ngày sau tang thương đi nữa, cũng vẫn có thể giữ vững bộ dạng của ngày hôm nay.



Loại sinh cơ khủng bố này còn làm cho thuật pháp của Mạnh Hạo, trên phương diện uy lực, cũng mạnh mẽ thêm không ít.



- Điều này chứng minh, ta lựa chọn ngũ sắc đường là chính xác. Con đường này có thể cho ta dùng một loại phương thức khác, đi tới … Hoàn Mỹ ngũ sắc Nguyên Anh chỉ thuộc về Mạnh Hạo ta...!




Mạnh Hạo mãnh liệt xoay người, tay phải nâng lên, ánh sáng đồ đằng lóng lánh. Tơ của Vô Mục tằm bỗng nhiên xuất hiện, tầng tầng vờn quanh, rồi ở trước mặt Mạnh Hạo, trực tiếp hóa thành một mảnh lá chắn tơ tằm khoảng mấy trượng.



Tiếng động nổ vang long trời lở đất, Thiên Phương thú trực tiếp va chạm đến, tại trong tiếng nổ vang, thân thể Mạnh Hạo không ngừng lui về phía sau, phun ra một ngụm lớn máu tươi. Khi hắn ngẩng đầu, thì con Thiên Phương thú kia đang ở giữa không trung, mở to mắt, hình như có chút kinh ngạc, lực va chạm của nó lại không thể phá tan lá chắn bằng tơ tằm này.



Hai mắt con Thiên Phương thú chợt lóe hung quang, nó cảm nhận được trên người Mạnh Hạo, tồn tại hai cỗ dao động. Hai cỗ dao động này cho dù là nó, cũng đều cảm giác kiêng kị. Nhưng cùng lúc đó, tại bên trong ấn ký Thanh Mộc ở mi tâm Mạnh Hạo chất chứa sinh cơ, đối với nó là vật chữa thương tốt nhất, hấp dẫn sự tham lam của nó.




Còn có yêu khí nhàn nhạt trên người Mạnh Hạo, đối với nó mà nói, lại càng làm nó điên cuồng. Giờ phút này ánh mắt lập tức đỏ lên, Thiên Phương thú mạnh mẽ rống to, rầm rầm bay thẳng đến chỗ Mạnh Hạo.



Thân mình Mạnh Hạo rất nhanh lui về phía sau, nhưng trong khoảnh khắc khi hắn thấy được bộ lông dày rậm trên người Thiên Phương thú, thì bỗng nhiên hai mắt của hắn sáng lên.



- Chim anh vũ, nơi này có một con thú có bộ lông mà ngươi tuyệt đối chưa từng thử qua!



Mạnh Hạo bỗng nhiên ngẩng đầu lên trời, lớn tiếng rống lên, thanh âm mạnh mẽ truyền ra, khuếch tán ra bát phương, cuồn cuộn mà đi, trực tiếp lan tràn khắp núi rừng chung quanh.



Gần như ngay tại trong nháy mắt thanh âm Mạnh Hạo truyền ra, một tiếng bén nhọn tê minh mạnh mẽ từ đằng xa truyền ra. Thanh âm này bén nhọn tới mức làm cho thân hình Thiên Phương thú hơi lung lay, lộ ra vẻ cảnh giác. Đồng thời một luồng tạp quang, mang theo tốc độ kinh người, từ đằng xa mạnh mẽ gào thét mà đến.



Bên trong ánh sáng này, hai mắt chim anh vũ sáng lên, hưng phấn đến mức cả người phát run, hai mắt mang theo mờ ám sâu sắc, gắt gao nhìn chằm chằm bộ lông toàn thân Thiên Phương thú. Nó run run, đó là hưng phấn đến run rẩy!



- Thứ này ta chưa thử qua, thật sự chưa từng thử qua!!



- A a a, Ngũ gia thật là vui!!



Chim anh vũ phát cuồng rồi, tốc độ cực nhanh, giống như bộc phát ra tiềm lực trong sinh mạng của nó, lao thẳng đến phía Thiên Phương thú - giờ phút này vẫn đang cảnh giác, kinh hãi khó hiểu.



Mạnh Hạo vẻ mặt cổ quái, thân mình đã sớm lui ra phía sau, rời đi thật xa, hắn nhìn chim anh vũ bay tới, bỗng nhiên cảm khái trong lòng.



- Quả nhiên, nhiều lúc vì một cái ham mê đặc thù, có thể cho cá nhân bộc phát ra tiềm lực vượt xa sinh mệnh. Nó cư nhiên không quan tâm đến lực lượng của Thiên Phương thú có thể so với Trảm Linh...