Ngã Dục Phong Thiên

Chương 426: Ai là người mạnh nhất




Giờ phút này hắn hít sâu vào một hơi, tay phải bỗng nhiên nâng lên, trực tiếp lấy xuống một đóa hoa, dung nhập vào trong lò đan.

Lựa chọn của Mạnh Hạo, người ở đỉnh núi có thể nhìn ra chỉ có Tử Lô đan sư. Nhưng tám vị Tử Lô đan sư này cũng là vẻ mặt khác nhau, có người thì nhíu mày, có người thì trầm tư, như đang suy nghĩ điều gì.

- Lựa chọn này của Phương Mộc… cũng có chút ý tứ… Nhưng mà việc này cũng không phải là hắn có thể làm được.

- Tuy nói là như thế, nhưng có được tư tưởng đan đạo như vậy, cũng là đáng quý, chỉ là tuổi trẻ khí thịnh có chút khinh cuồng, lấy đạo tạo nghệ đan của hắn, xác thực vẫn còn làm không được. Ta lại càng xem trọng Diệp Phi Mục, đan đạo của người này mang theo một vẻ cố chấp, cái chấp nhất này mới là trọng điểm của đan tu chúng ta.

Lúc này vài vị đan sư cũng nhìn lẫn nhau, truyền âm trao đổi.

Duy chỉ có An Tại Hải, sau khi ngẩn ra một chút, trong khoảnh khắc, hai mắt lộ ra ánh sao.

- Hắn muốn luyện chế đó là…

Hơi thở của An Tại Hải có chút dồn dập, ông ta không ủng hộ những ý tưởng của người khác, theo bản năng ông ta quay đầu nhìn về phía sư tôn Đan Quỷ, lập tức nhìn thấy Đan Quỷ đại sư đang khoanh chân ngồi ở chỗ kia, giờ phút này trong mắt lại có một chút ánh sáng kỳ dị, trong giây lát thì biến mất.

Thời gian trôi qua, ba ngày sau, Sở Ngọc Yên là người thứ nhất luyện chế được một viên đan dược, sau khi viên thuốc này xuất hiện, bậc thang phía trước mặt nàng lập tức mở ra một ngàn một trăm mười một bậc.

Hơn một ngàn bậc thang hoàn chỉnh, nhất thời làm cho tiếng ồn ào của mọi người trên đỉnh núi truyền ra.

Tiếp theo sau là Diệp Phi Mục, y cũng luyện chế được một viên đan dược, viên đan dược này vừa mới xuất hiện, trong phút chốc bậc thang lập tức xuất hiện hơn hai ngàn bậc. Điều này lập tức làm cho đám đan sư trên đỉnh núi, đem theo vẻ khó tin, mạnh mẽ đứng cả lên.

Nhưng rất nhanh, tất cả mọi người lại bị chấn động một trận, bởi vì Diệp Phi Mục lại cau mày bóp nát viên đan dược kia, khiến cho hơn hai nghìn bậc thang trong nháy mắt tiêu tan hết.

Chỉ có hơn hai nghìn bậc thang, hiển nhiên là y… không hài lòng.

Cùng nhau luyện đan, ngoại trừ Sở Ngọc Diệp và Diệp Phi Mục cùng với Mạnh Hạo ra, còn có hai người khác, lựa chọn của hai người này cũng có chỗ không đồng nhất, nhưng ở trước mặt hai người Sở, Diệp bọn họ lại ảm đạm thất sắc. Bọn họ đều luyện chế được ba viên đan dược, nhưng tổng cộng chỉ mở ra được bảy trăm bậc thang.

Bọn họ cũng không có dũng khí bóp nát đan dược, lựa chọn của bọn họ là bất kể như thế nào cũng kiếm cho đủ số đan dược, để mở ra tất cả các bậc thang.

Một số đan sư lúc trước tụt lại phía sau, cũng đã đến được nơi này, sau khi cảm nhận được cái khó khăn của lần khảo nghiệm thứ hai, cũng tiếp bước, chìm trong trầm mặc, bắt đầu luyện đan.

Chỉ là trong số đó đã không còn có những lựa chọn mang đến kinh diễm như hai người Sở, Diệp. Phần lớn bọn họ đều lựa chọn tuân theo quy củ. Điều này không thể nói lựa chọn của bọn họ là sai, chỉ có thể nói ở bên trong lựa chọn của bọn họ, không đó đưa vào một chút gì gọi là thuộc về đan đạo của bản thân bọn họ.

Khi thời gian đã trôi qua khoảng một tuần nhang, Mạnh Hạo luyện chế ra một viên phó đan, từ trong lò đan, trong khoảnh khắc luyện chế thành công.

Khi viên đan dược này được luyện chế ra, thì đây là một viên đan dược có màu xanh, giống như khi luyện chế nó, Mạnh Hạo đã lựa chọn đóa hoa màu xanh trong chín đóa Cửu Bảo Châu Liêm hoa.

Lò luyện đan này là hư ảo, Cửu Bảo Châu Liên hoa cũng là hư ảo, cho nên luyện chế ra viên đan dược này cũng không phải là viên đan dược thật. Có thể nói rằng viên đan dược này là không thật, nhưng lại vẫn có thể cầm được nó trong tay, lại cũng có thể bóp nát được.

Điểm huyền diệu này, chính là một đặc điểm kỳ lạ của mảnh tiên thổ này, nó giống như là bịa đặt, lại cũng giống như là thuật pháp của tiên gia.

Mạnh Hạo nhìn viên đan dược màu xanh ở trong tay mình, khi hắn ngẩng đầu lên thì nhìn thấy phía trước mặt truyền đến tiếng động rầm rầm. Chỉ nhìn thấy trong hư không, con đường bị đứt đoạn vốn đang trống rỗng, giờ phút này xuất hiện đúng một cái bậc thang.

Chỉ có một bậc thang!

Vẻ mặt Mạnh Hạo vẫn bình thường, không hề có một chút biến hóa nào, giống như hắn đã sớm đoán trước được điều này. Cúi đầu, hắn tiếp tục hái xuống đóa hoa màu đỏ của Cửu Bảo Châu Liêm hoa, lại bắt đầu luyện chế viên đan dược thứ hai.

Nhưng cảnh tượng này hiện ra ở trước mắt mọi người trên đỉnh núi, cũng là lúc nổi lên tiếng ồn ào. Tử Lô đan sư đương nhiên sẽ không tham dự vào trong sự ồn ào đó, các tu sĩ cấp Lão Tổ ở các tông môn khác, khi thấy được cảnh tượng này thì có suy nghĩ gì? Định lực của bọn họ, tuổi tác của bọn họ, cả cuộc đời từng trải của bọn họ, khiến cho ái ố hỉ nộ của những lão quái này cũng sẽ không dễ dàng thể hiện ra.

Nhưng đi cùng với bọn họ đến đây xem lễ là các đệ tử của của tông môn gia tộc, lại hiển nhiên không làm được điều này. Nay nhìn thấy một cảnh tượng rõ ràng như vậy, bọn họ đều kinh ngạc thấp giọng, cùng nhau thảo luận.

- Phương Mộc đan sư này, chỉ mở được có một bậc thang… Đây cũng quá ít rồi đi... Vậy mà người này cũng là Chủ Lô à?

- Những người khác, một viên thuốc ít nhất cũng có thể mở ra được mấy trăm bậc thang, nhiều nhất như Diệp Chủ Lô, cũng là mở ra hơn hai nghìn bậc thang, vậy mà vẫn còn không vừa lòng. Thế mà Phương Mộc này… Cứ nhìn ánh mắt của hắn mà xem, giống như là hắn cũng không có chút xấu hổ nào?

- Có lẽ là người này có ý định khác…

Việc mọi người bàn tán là điều không thể tránh được, thật sự là đan dược của Mạnh Hạo mở ra số bậc thang có tính xung kích quá mạnh. Hơn nữa, hình ảnh trong tám quầng sáng mọi người đều có thể dễ dàng nhìn thấy, tự nhiên cũng sinh ra sự so sánh. Kể từ đó, cao thấp rõ ràng cũng có thể thấy được.

Đôi mi thanh tú của Hàn Bối nhăn lại, nàng mới không tin tạo nghệ đan đạo của Mạnh Hạo chỉ là những thứ đang nhìn thấy ở đây. Thông qua tiếp xúc ở Thanh La Tông, nay nàng nhìn lại, thì Phương Mộc này cực kỳ giảo hoạt, sử xuất khác thường, nhất định có quỷ quái gì đó ở bên trong.

Vẻ mặt Chu Kiệt vẫn như thường, không dậy lên một gợn sóng nào, giống như bất cứ chuyện gì cũng không thể làm thay đổi đến suy nghĩ của y.

Tên mập ở nơi đó âm thầm nắm chặt hai tay, gã đã biết thân phận Mạnh Hạo, giờ phút này nội tâm gã có chút khẩn trương, chỉ tiếc rằng không thể nhảy vào trong tấm hình để nhắc nhở Mạnh Hạo.

Hai tròng mắt Lý Thi Kỳ hơi hơi chớp động, mắt nhìn Mạnh Hạo trong tấm hình, lại nhìn nhìn Diệp Phi Mục, cuối cùng nhíu mày một cái, nàng cũng có chút không hiểu rõ biến hóa của cái cảnh tượng này.

Những xôn xao bàn luận của ngoại giới, Mạnh Hạo không nghe được, cũng không rảnh đi chú ý. Giờ phút này toàn bộ tâm thần của hắn đều đắm chìm trong việc luyện chế viên đan dược thứ hai, trạng thái trong giờ phút này so với vẻ lười biếng tùy ý ở khu vực thí luyện thứ hai hoàn toàn bất đồng.