Ngã Dục Phong Thiên

Chương 333: Đan có thể nuôi người, độc có thể diệt sinh!




Thậm chí có thể căn cứ vào tu vi khác nhau mà xuất hiện bột phấn độc đan khác nhau. Mãi một lúc lâu sau, Mạnh Hạo mới từ từ mở mắt ra. Lần luyện chế Phá Chướng Đan này, với Mạnh Hạo thì đây chính là một buổi lễ rửa tội, khiến hắn lý giải nhiều hơn về đan đạo.



- Có lẽ nếu một ngày nào đó đan đạo của ta đạt tới trình độ như Đan Quỷ đại sư, ta có thể tự giải được độc của Bỉ Ngạn hoa trong cơ thể mình!



Mạnh Hạo chợt mở mắt ra, tinh quang lóe lên trong đôi mắt.



Hồi lâu sau, tinh quang này mới dần biến mất. Mạnh Hạo bình ổn tâm tình, hắn có cảm giác tuy mình vẫn là Trúc Cơ năm tòa đạo đài, nhưng nếu thêm đan đạo thì chiến lực thực tế đã vượt qua lúc trước.



Nếu Mạnh Hạo chuẩn bị thêm đan độc rồi, sau này khi gặp Chu Kiệt, muốn giết kẻ này cũng đầy cách, vả lại rất là dễ dàng.



Mạnh Hạo im lặng lấy mảnh nhỏ của miếng da ra, nghiên cứu một phen. Mấy ngày nay trừ luyện đan ra, thời gian khác hắn đều dành để nghiên cứu cách dùng da lột này của Cực Yếm.



Vật ấy cứng tới vô cùng, Mạnh Hạo dùng đủ phương pháp rồi mà chẳng thể khiến nó bị hư hại chút nào. Dẫu có lấy lò luyện đan ra luyện nó thì cũng không có hiệu quả gì. Cũng may da lột này đều đã nát vụn, thậm chí có một số còn nổ tung thành mảnh nhỏ, đều bị Mạnh Hạo thu lại.



- Ngày sau lại nghĩ biện pháp dùng vật này vậy. Nay ngoài việc ta phải đề cao trình độ đan đạo ra, thì đạo đài của bản thân cũng phải tăng lên thêm một bước, hơn nữa tu vi hiển lộ ra cho đám người Tử Vận Tông này xem cũng phải dần tăng lên.



Mạnh Hạo thì thào, nhắm mắt, nhíu mày suy nghĩ.



- Ta cần đan phương của đan dược dùng cho Trúc Cơ trung kỳ.



Mạnh Hạo đứng dậy, ngẫm nghĩ một lát rồi ra khỏi động phủ tới chỗ Lệ Đào. Tới lúc hoàng hôn, Mạnh Hạo quay về, hắn lấy đan phương của Phá Chướng Đan đổi lấy đan phương Linh Đài Đan cho Trúc Cơ trung kỳ sử dụng.



Có đan phương, Mạnh Hạo bắt đầu tìm tòi luyện chế. Hắn chỉ cần luyện ra một viên là đủ, chứ không cần luyện quá nhiều, cho nên với thân phận đan sư này, hắn có thể ghi nợ thêm chút dược thảo nữa ở Đan Đông nhất mạch này.





Thời gian nhoáng cái trôi qua bảy ngày. Một ngày này Mạnh Hạo bỗng nhiên mở mắt, ngừng hấp thu Linh Đài Đan trong cơ thể. Mấy ngày trước hắn luyện ra Linh Đài Đan, chỉ là viên đan này hao phí mấy phần tài liệu của Mạnh Hạo, vả lại dược hiệu cũng không hề tốt như mong đợi.



- Nay cũng chỉ có thể như vậy, trừ phi có nhiều linh thạch và đan phương hơn, còn có một vài dược thảo khá trân quý, rất nhiều thứ không thể ghi nợ mà phải dùng vật để đổi. Nay biện pháp duy nhất là làm cho mình nổi danh, chỉ như vậy mới có thể khiến nhiều đệ tử nội môn tới tìm mình để luyện đan hơn. Thu hoạch càng lớn, trình độ luyện đan của ta chẳng những có thể được nâng cao, mà có thể lấy được nhiều dược thảo để luyện chế đan dược cho bản thân.



Mạnh Hạo trầm ngâm suy nghĩ, rồi giơ tay phải lên, lấy hết đan dược bên người đi, thấy bên ngoài đã là xế chiều liền đi ra khỏi động phủ.



Vừa rời khỏi Giáp Nhất cốc, hắn liền thấy Bạch Vân Lai tới. Hôm nay là ngày hẹn với Đinh Dũng, hai người vừa nói chuyện vừa đi tới nơi giao hẹn ngày đó.



Đinh Dũng đã sớm đến, lúc này lòng khẩn trương vô cùng, nhưng sắc mặt lại vô cùng bình tĩnh, yên lặng chờ đợi. Khi Mạnh Hạo đến thì vội nhìn chằm chằm hắn.



Mạnh Hạo bình tĩnh bước tới, khi tới gần thì lấy ra một bình đan đưa cho gã.



- Viên đan này không thể dùng lúc trăng lên, mà phải dùng lúc giữa trưa, mặt trời gay gắt nhất thì mới có thể thôi phát được toàn bộ dược hiệu.



Mạnh Hạo thản nhiên nói, nói xong cũng chẳng hề để ý tới Đinh Dũng mà xoay người rời đi.



Đinh Dũng nhận lấy bình đan dược, nhìn Mạnh Hạo một cái thật sâu, cũng không nói lời nào mà xoay người bước đi.



Giữa trưa ngày hôm sau, khi trời nắng chang chang, Đinh Dũng khoanh chân ngồi trên tảng đá bên ngoài động phủ. Sau khi bố trí trận pháp ở bốn phía, gã hít sâu một hơi, lấy viên đan dược mà Mạnh Hạo luyện chế cho ra, nhìn ngắm cẩn thận. Đinh Dũng hơi chần chừ, nhưng sau đó nhanh chóng quyết định.



- Nếu Phương Mộc kia dám lừa ta, ta sẽ không để yên cho hắn!




Đinh Dũng cắn răng một cái, nuốt đan dược vào trong bụng. Ngay tức khắc đầu óc gã chấn động, toàn thân run rẩy, linh khí như cơn sóng dữ bùng lên trong cơ thể gã.



Thời gian cứ chậm rãi trôi đi, tới ba ngày sau, thân thể Đinh Dũng run rẩy. Trong hoàng hôn ngày thứ ba này, gã mở choàng mắt ra. Gần như ngay khi gã mở mắt, dao động tu vi Trúc Cơ hậu kỳ lập tức phóng ra, ầm ầm khuếch trương ra bốn phía. Ánh mắt gã đầy kích động, gã đứng bật dậy, cẩn thận quan sát tu vi, tâm tình kích động mà ngửa mặt lên trời cười vang.



Tiếng cười truyền khắp bốn phương tám hướng, khiến không ít đệ tử nội môn chú ý. Rồi bọn họ nhanh chóng phát hiện ra, tinh thần đều chấn động.



- Đinh Dũng đã đột phá rồi!



- Gã kẹt ở Trúc Cơ trung kỳ nhiều năm, nhưng giờ đã đột phá rồi!



Đinh Dũng đột phá đã dấy lên náo động không nhỏ trong đám đệ tử nội môn của Tử Khí nhất mạch. Phải biết rằng một khi đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ là có cơ hội trở thành đệ tử hạch tâm, mà Đinh Dũng kẹt ở bình cảnh này nhiều năm, như vậy gã đột phá một cái là đã có tư cách tấn thăng đệ tử hạch tâm, chẳng khác gì lại tăng thêm một địch thủ.



Nếu chỉ như vậy, đám đệ tử nội môn của Tử Khí nhất mạch cũng chỉ chú ý tới Đinh Dũng, tuy lần này đột phá đột ngột như vậy, nhưng cũng không nghĩ gì nhiều. Chẳng qua Bạch Vân Lai vẫn luôn chú ý tới động phủ của Đinh Dũng, gần như ngay khi nhận ra Đinh Dũng đột phá, y liền lập tức đem chuyện Đinh Dũng đột phá như nào, tìm Mạnh Hạo luyện đan ra sao truyền bá ra ngoài.




Như vậy chẳng khác gì mượn chuyện Đinh Dũng đột phá tu vi mà đem chuyện Mạnh Hạo luyện đan lan truyền khắp Tử Khí nhất mạch với tốc độ nhanh như gió. Khiến cho mới mấy ngày, đám đệ tử nội môn của Tử Khí nhất mạch toàn bàn tán về Đinh Dũng và Phương Mộc.



Mà ở trong tông môn, có bao nhiêu đệ tử nội môn vì luyện đan mà đi mời đan sư, trọng điểm ngoài trình độ của đan sư thì chính là danh tiếng. Danh tiếng càng lớn, tất nhiên càng được nhiều người mời. Nhờ sự thúc đẩy của Bạch Vân Lai, nương chuyện Đinh Dũng đột phá mà tuyên truyền bốn phía, cái tên Phương Mộc lập tức truyền khắp nội môn.



Với chuyện này, Đinh Dũng gần như không hề chần chừ mà lập tức quyết định để mặc cho Mạnh Hạo mượn lực từ phía mình, thậm chí hễ có ai tới dò hỏi thì đều nói thẳng là nhờ đan dược Phương Mộc luyện cho mà gã mới đột phá được tu vi.



Chuyện này rất dễ hiểu. Đinh Dũng có thể nói là tự mình nghiệm chứng sự đáng kinh ngạc của đan dược của Mạnh Hạo, tất nhiên không dám vì chút chuyện nhỏ đó mà đắc tội, nên dứt khoát làm tới cùng để kết thiện duyên, sau này nhờ luyện đan cũng dễ.




Như thế lại càng khiến tên của Phương Mộc dần dần, càng lúc càng nổi lên trong đám đệ tử nội môn ở Tử Khí nhất mạch, gần như không người không biết. Nhưng gần nghìn đan sư của Đan Đông nhất mạch, đám đệ tử nội môn đều có người mà mình tin tưởng, chỉ là nghe đồn nên không dễ đổi người. Cho dù là Đinh Dũng nhờ đan dược của Phương Mộc mà đột phá thì vẫn chần chừ.



Cho đến khi tin này truyền vào trong ngoại môn của Tử Khí nhất mạch, tên Tô Trung Luân chuyên kiểm tra đan dược nghe được thì mắt tỏa sáng. Một tháng trước gã vẫn luôn suy đoán xem vị đan sư họ Phương kia rốt cuộc là ai, tới Đan các của đệ tử nội môn cũng không thu hoạch được gì. Từ đó về sau gần như mỗi một lần ngoại môn được chuyển đan dược đến, gã đều cẩn thận kiểm tra, nhưng cuối cùng không thấy được đan mà Mạnh Hạo luyện chế, thầm thở dài đã lâu.



Nay gã vẫn còn giữ bình Ngưng Khí Đan kia, thường xuyên lấy ra quan sát, lòng lại càng thêm bội phục, đồng thời cũng càng thêm tò mò về thân phận vị Phương đan sư kia. Cho đến khi có tin tức về Phương Mộc và Đinh Dũng truyền tới, gã gần như có thể khẳng định được tám phần là Phương Mộc này rất có khả năng chính là người mà mình tìm kiếm bấy lâu.



Vì thế gã kích động lao ra ngoại môn, chạy thẳng tới Đan Đông nhất mạch, tìm Bạch Vân Lai, khẩn cầu y giới thiệu, mời Phương Mộc đan sư luyện đan.



Mấy ngày nay, Mạnh Hạo tất nhiên biết những chuyện mà Bạch Vân Lai làm. Từ lúc tên tuổi nổi lên, hắn cũng chờ người khác tới mới, nhưng mấy ngày qua đi mà lại chẳng thấy ai đến, khiến cho Mạnh Hạo không nhịn được nhíu mày lại.



Giờ phút này nghe nói rằng Tô Trung Luân thỉnh đan, Mạnh Hạo lập tức đồng ý.



Vài ngày sau, khi nhận được đan dược mà gã cần, Tô Trung Luân lập tức trở về phòng thổ nạp một lát, cẩn thận quan sát trước. Nhưng gã càng xem thì đôi mắt lại càng tỏa sáng, tới lúc cuối gã hô hấp trở nên dồn dập.



- Dược lực của năm thành dược thảo, đây là đan dược có năm thành lực, chỉ có Chủ Lô đan sư mới có thể dùng quan hệ phối hợp giữa dược thảo khác nhau mà luyện chế ra, đan sư tầm thường căn bản không thể làm được. Cùng lắm là đạt tới dược hiệu ba thành đã là đáng kinh ngạc rồi!



- Phương Mộc này… hắn thân là đan sư, nhưng lại luyện ra được đan dược cấp Chủ Lô!



Tô Trung Luân cố nén kích động, lấy ra năm viên Ngưng Khí Đan lúc trước ra so sánh, sau đó không chút do dự nuốt đan dược mình cần. Mấy canh giờ sau, gã mở mắt ra.