Ngã Dục Phong Thiên

Chương 31: Phong ba nổi lên (1)




Mạnh Hạo mở mắt ra, lập tức thấy một thiếu niên bị tên mập kích động chạy tới bắt lấy. Thiếu niên này xanh xao vàng vọt, vóc người thấp bé, đứng chung với tên mập đúng là tương phản cực lớn.



Mạnh Hạo biết thiếu niên này, chính là một trong những người cũng bị dẫn vào Kháo Sơn Tông với hắn lúc trước, rồi sau đó cùng với Vương Hữu Tài bị đưa tới ngọn núi khác làm tạp dịch.



Vốn là kẻ khỏe mạnh kháu khỉnh, nhưng nay sắc mặt u ám, thảm hại không chịu nổi, nhưng trên khuôn mặt đã có phần dữ tợn, hiển nhiên Kháo Sơn Tông này đã cho cậu ta không ít những trí nhớ khắc cốt ghi tâm, bằng không thì sao một tên Ngưng Khí tầng một lại dám tới khu công khai này chứ.



- Bái kiến Mạnh sư huynh.



Thiếu niên nhìn thấy Mạnh Hạo thì sắc mặt hiện lên vẻ kích động, nhưng rất nhanh liền biến mất, cậu ta cung kính ôm quyền cúi đầu với Mạnh Hạo.



- Vừa vào tông môn?



Mạnh Hạo nhìn thiếu niên trước mặt, nghĩ tới cảnh tượng khi đó, khẽ than một tiếng.



- Đã hơn một tháng.



Thiếu niên cúi đầu.



- Vương Hữu Tài đâu?



- Chết rồi.



Sắc mặt thiếu niên chết lặng, nhưng khi nói ra hai chữ này thì ánh mắt toát lên vẻ bi thương.



- Vương Hữu Tài chết rồi ư?





Ở bên cạnh, tên mập sửng sốt, còn Mạnh Hạo thì im lặng.



- Khi ở chỗ tạp dịch, bọn ta phụ trách đun nước, Hữu Tài ca ca thấy ta còn nhỏ nên toàn đun giúp ta. Một lần ở trên sơn đạo không biết sao lại nổi gió, huynh ấy bị gió thổi xuống sườn núi, ta đi tìm thi thể hai tháng, chẳng tìm được gì, chỉ thấy chút xương vụn… hẳn là đã bị dã thú ăn thịt rồi.



Thiếu niên khẽ nói.



Tên mập bi thương, Mạnh Hạo thở dài. Năm đó bốn người lên núi, chưa tới một năm đã nghe nói một người chết, lòng hắn cũng chẳng dễ chịu gì, lại nghĩ tới Vương bá chỉ có một đứa con trai, lòng lại càng khó chịu.




- Tiểu Hổ, từ nay về sau hãy đi theo bọn ta, có Mạnh Hạo ở đây, nơi này không ai dám bắt nạt ngươi.



Tên mập vỗ lên bả vai gầy yếu của thiếu niên, thương cảm nói.



- Không cần, ta… tự mình vẫn rất tốt.



Thiếu niên lưỡng lự một chút, Mạnh Hạo có thể thấy cậu ta động tâm, nhưng thiếu niên lại nhanh chóng lắc đầu, từ chối ý tốt của tên mập, ôm quyền chào Mạnh Hạo và tên mập rồi xoay người rời khỏi Bình Đỉnh sơn.



- Tên này làm sao vậy?



Tên mập ngơ ngác.



- Ai cũng có bí mật không muốn người ngoài biết, có lẽ cậu ta có được vận may nào đó cũng nên, bằng không sẽ không chỉ có Ngưng Khí tầng một liền dám tới nơi này.



Mạnh Hạo như có suy nghĩ, nhìn bóng lưng thiếu niên rời đi, chầm chậm nói.




- Có thể có bí mật gì mà chúng ta không thể biết chứ, Tiểu Hổ này khinh người quá.



Tên mập canh cánh trong lòng. Cậu ta vốn là kẻ ngay thẳng, không có tâm cơ gì, cảm thấy mình tốt như thế mà đối phương lại làm vậy nên không khỏi tức giận.



Mùa đông ở Nam Vực này luôn rất ngắn, đảo mắt cái đông qua xuân đến, hoa nở cây đâm chồi non. Lại tới tháng tư, Mạnh Hạo tới Kháo Sơn Tông này đã được tròn một năm.



Trong khu công khai cấp thấp, có sự phối hợp của tên mập, Mạnh Hạo tích lũy được không ít linh thạch, mà đan dược hay pháp bảo thì càng nhiều hơn. Hắn lại thường xuyên tới hoang sơn tìm yêu thú, duy chỉ có một lần tới gần Hắc sơn thì tìm được và giết hết, còn lại đều không thu hoạch được gì. Vả lại tiếng gầm trong Hắc sơn càng thêm mãnh liệt khiến Mạnh Hạo không dám tới gần.



Chỉ một viên yêu đan có thể so với Ngưng Khí tầng ba, cho dù Mạnh Hạo có dùng gương đồng phục chế không ít, nhưng đến đoạn sau Ngưng Khí tầng bốn thì mãi chẳng thể nào tiến thêm được một tia nữa, ăn thêm nhiều đan dược cũng chỉ làm cho linh khí thêm tinh thuần.



Gặp phải bình cảnh như vậy khó có thể đột phá, không đạt tới tầng năm là chẳng tài nào tu hành được Phong Hành Thuật mà Mạnh Hạo ao ước bấy lâu.



Ngược lại, với sự giúp đỡ của Mạnh Hạo, tên mập đã tới Ngưng Khí tầng hai, tự cảm thấy oai phong vô cùng.



Tháng tư năm này, tất cả đệ tử ngoại tông từ Ngưng Khí tầng năm trở lên đều bị tông môn phái đi, bao gồm cả vị Hứa sư tỷ và Trần sư huynh trong nội môn nữa. Bọn họ lúc trở về đều mang theo hai ba thiếu niên, đều là những người không có mấy tư chất, nên trở thành tạp dịch.




Mỗi năm một lần, đó là quy định hiện giờ của Kháo Sơn Tông. Chỉ có như vậy với có thể duy trì tông môn.



Gió xuân phất qua mặt đất, đuổi đi cái giá lạnh trời đông, nghênh đón ánh sáng mặt trời, chờ mong thu tới. Đã là tháng mười, mấy ngày nay Kháo Sơn Tông đã xảy ra hai chuyện lớn, chuyện thứ nhất là nghe đồn trong tông môn ngoài chưởng môn đã tới Kết Đan ra, có chừng hai đại trưởng lão đã là Trúc Cơ, một người trong số đó đã hao hết thọ nguyên, tọa hóa khi một trăm năm mươi tuổi. Nghe nói thế Mạnh Hạo mới tìm hiểu, sau mới biết được người tọa hóa không phải là Âu Dương đại trưởng lão ngày đó.



Tu sĩ Trúc Cơ được tăng thọ nguyên, có thể sống tới một trăm năm mươi tuổi, trông thì có vẻ lâu, nhưng với tu sĩ mà nói thì lại cực kỳ ngắn. Nếu không thể đạt tới Kết Đan, đến lúc cuối đời chỉ có thể ngồi nhìn thọ nguyên suy kiệt, khí huyết suy bại.



Nếu đạt tới Kết Đan thì sẽ tăng gấp đôi, được thọ nguyên ba trăm năm.




Một vị đại trưởng lão Trúc Cơ tọa hóa rồi, sức mạnh tổng thể của Kháo Sơn Tông lập tức giảm xuống rất nhiều. Vốn đã là thế yếu ở Triệu quốc này, nay lại càng đầy nguy cơ. Mà lại đúng lúc này xung quanh Kháo Sơn Tông thường xuyên có tu sĩ ngoại tông lui tới, dường như là đang tìm kiếm cái gì đó.



Kháo Sơn Tông bèn mở thủ sơn đại trận, phạm vi mấy trăm dặm đều được trận pháp này bao phủ. Cảm giác như mưa gió sắp nổi lên, như mây đen trĩu nặng đè lên Kháo Sơn Tông.



Đệ tử ngoại tông đều suy đoán những điều dị thường này, cũng có không ít kẻ tin tức linh thông, không biết nghe ngóng được từ đâu tin tức không trọn vẹn, dần lan truyền ra. Nghe nói lần này khiến Tu Chân giới của Triệu quốc chú ý là vì có liên quan tới vị Kháo Sơn Lão Tổ đã biến mất bốn trăm năm trước.



Nhưng cụ thể liên quan thế nào thì đệ tử ngoại tông khó mà biết được.



Mấy ngày nay, tu vi của Mạnh Hạo vẫn mãi kẹt ở Ngưng Khí tầng bốn trung kỳ, dùng hết tất cả biện pháp đều không có tác dụng, dần dà Mạnh Hạo hiểu rằng đây chính là bình cảnh.



- Dựa theo lời của Hứa sư tỷ, Ngưng Khí tầng bốn đỉnh phong trùng kích tầng năm thì sẽ có bình cảnh, nhưng vì sao bình cảnh của ta lại có trước… Chẳng lẽ có liên quan đến chuyện ta ăn quá nhiều yêu đan?



Mạnh Hạo khoanh chân ngồi trong động phủ, cau mày trầm ngâm.



- Nếu thật là bình cảnh thì cần mấy đan dược chuyên môn để đột phá bình cảnh, hoặc là nội đan của yêu thú cấp cao.



Mạnh Hạo thầm than, lúc này hắn có đầy linh thạch, nhưng lại chỉ thiếu mỗi đan dược phù hợp. Nếu có ít đan dược trong tay, hắn chắc chắn có thể đột phá Ngưng Khí tầng năm chỉ trong vài ngày.



Về sự khẩn trương trong Kháo Sơn Tông mấy ngày này, Mạnh Hạo cũng cảm nhận sâu sắc mình cũng có nguy cơ như vậy. Trong tông môn, không ít đệ tử thường mặt đầy lo lắng, khiến cho không khí cũng đầy đè nén.



Duy chỉ có tên mập luôn luôn vui sướng, thậm chí còn ham thích quầy tạp hóa trên Bình Đỉnh sơn hơn cả Mạnh Hạo. Ngày thường cho dù Mạnh Hạo không đi thì cậu ta cũng khiêng cờ tới rao bán.